HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 57
– Ừ… Có nghĩa là vợ tại Việt Nam, còn vợ Nhật Bản mới là vợ chính thức. – Thuận Minh nhe răng cười.
– Bồ nhí sao?
– Không… Là vợ… Còn bồ nhí thì nhiều lắm… Không tính làm gì…
– Anh…có vẻ rất hâm mộ ông ấy… – Nguyệt Vy hỏi nhỏ, mắt nhìn anh.
– Ừ, một người đàn ông như vậy…. ai không… – Chợt anh quay sang nhìn nàng. – Ý anh là hâm mộ sự thành đạt của ông ấy thôi… Không phải chuyện…
– Hi hi… Em đùa với anh thôi mà! – Nguyệt Vy bật cười, giọng cười nàng giòn tan.
– Đùa hả? – Thuận Minh nhe răng như đe đọa. – Đùa này…
– Ưm… Anh… – Nguyệt Vy hỡn dỗi đẩy bàn tay anh ra khỏi ngực mình. – Không được… làm vậy. Nó mà… nổi lên… người ta thấy thì kì lắm… – Nguyệt Vy lo lắng che tay ngang ngực mình.
Chiếc váy hở lưng nên nàng không thể mặc áo ngực. Anh lại kiên quyết không cho nàng dùng miếng dán với lý do rất khoa học, keo dán trên da gây bít lỗ chân lông, dễ làm viêm tuyến sữa của phụ nữ.
Hai người phục vụ niềm nở chạy ra mở cửa. Nguyệt Vy bước xuống xe, đôi chân thon dài của nàng xoải rộng. Chiếc quần lót màu đen nhỏ bé ôm gọn hai mép âm hộ mủm mỉm, màu da thịt nàng trắng hồng xuyên thấu qua lớp ren mỏng manh như đập mạnh vào mắt gã. Nguyệt Vy nghe cổ họng gã phục vụ đánh ực một tiếng tắt ngang. Nàng lúng túng, bước ra, cảm ơn lí nhí trong miệng, mặt đỏ lên.
– Em… bị hắn nhìn sao? – Thuận Minh hỏi nhỏ, tay anh xoa nhẹ lên lớp vải mỏng trên mông nàng.
– Hắn… Hắn cứ chăm chăm nhìn vào giữa hai chân em… – Nguyệt Vy mím môi, nói nhỏ.
– Hi hi.. Không sao… Tối cho gã mất ngủ cả đêm… – Thuận Minh bật cười.
Buổi tiệc đã có khá đông khách tham dự. Ai cũng ăn mặc lịch lãm, trang trọng, tụm ba, tụm bốn rải rác khắp nơi. Sảnh tiếp khách thật rộng, màu đá hoa cương marble ốp tường, tôn lên lớp sàn hoa cương trắng sữa bóng loáng. Mọi người đột nhiên ngừng nói chuyện, lần lượt quay lại nhìn về phía cửa.
Nguyệt Vy bối rối, níu chặt tay anh. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên nàng: hâm mộ, thèm khát, tán thưởng và cả đố kỵ ghen ghét.
– Không sao… Mỉm cười đi. Em đẹp nhất đêm nay rồi… – Thuận Minh nói nhỏ vào tai nàng.
Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, miệng nàng nở một nụ cười tươi như đóa hoa hồng đón nắng mai. Nụ cười của nàng ngay tức khắc làm trái tim của bao gã đàn ông trong phòng loạn nhịp.
– Oh… ! ——–!
Một tiếng hô lớn. Ông Hiraishin niềm nở bước tới. Thuận Minh vui vẻ rút ra khỏi túi áo vest một chiếc hộp bọc nhung sang trọng, hai tay trao cho ông, kèm theo một lời chúc mừng chân thành nhất. Món quà anh chuẩn bị rất kỹ, là một cây viết mạ vàng – hiệu Seka, thương hiệu viết máy lâu đời nhất tại Nhật Bản. Ông vui vẻ ra mặt, siết chặt tay anh và Nguyệt Vy.
– Happy Birthday sir! I wish you success and happiness. – Nguyệt Vy mỉm cười nói nhỏ.
– Thank you. – Ông trả lời bằng một giọng tiếng Anh nặng trĩu.
Ông Hiraishin kéo tay hai người vào khu vực trong góc phòng nơi ông vừa đứng trò chuyện với một số người khác. Sự hồ hởi, nhiệt tình của ông vô tình làm cho Thuận Minh đón nhận thêm vài ánh mắt đố kỵ.
– Minh! —— – Ông Hiraishin giới thiệu một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó thật quyến rũ trong bộ đầm dạ hội đen bóng, óng ả uốn lượn theo từng đường nét của cơ thể. Chị ta chỉ chừng lớn hơn Nguyệt Vy hai, ba tuổi. Nhưng đôi mắt chị ta hiển hiện rõ ràng một sự thành thục, từng trải. Nhất là khi ánh mắt đó lướt trên gương mặt điển trai của Thuận Minh.
Thuận Minh lịch sự cúi đầu chào và quay lại giới thiệu Nguyệt Vy.
– Đây là Bà Hiraishin. – Anh nói.
– Oh… Thôi… Em gọi tôi là Chị Hân được rồi. – Chị ta đon đả nắm tay Nguyệt Vy ra vẻ rất thân thiết.
– Em chào chị Hân. Em là Nguyệt Vy. – Nàng mỉm cười.
– Em đẹp quá. – Ngọc Hân khẽ vuốt má Nguyệt Vy.
Nàng hơi rùng mình, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi không thay đổi.
– Chị Hân mới đẹp… Em chỉ ăn theo thôi… – Nàng nói.
– Thôi… Thôi… Hai người đẹp này cứ khen nhau suốt… Cánh đàn ông này để cho ai đây…
Một người đàn ông cao lớn, cằm chẻ, mũi thẳng to, hai mắt lớn đứng chung nhóm lên tiếng phản đối. Thuận Minh đang trò chuyện với ông Hiraishin, quay sang mỉm cười.
– Đây là chú John – Tiến sĩ Hóa học – phụ trách Phòng R&D của Cty. Chú John sống ở Mỹ 35 năm, mới về Việt Nam làm việc được vài tháng thôi.
– Cái gì chú ? Cái thằng này…
– Hi … Hi… – Nguyệt Vy che miệng cười, nhìn vẻ mặt ông ta nhăn nhó rất hoạt kê.
– Chào em… Rất hân hạnh được gặp người phụ nữ đẹp như em… – John bước đến bên cạnh Nguyệt Vy, chìa tay cúi người rất lịch sự.
Nguyệt Vy mỉm cười chìa tay ra cho ông ta. Nàng bất ngờ khi ông ta cúi xuống đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn. Nhưng ông ta như cố ý để đầu lưỡi liếm nhẹ lên làn da mịn màn của nàng. Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, rụt tay lại ngay khi ông ta ngẩn đầu lên nhìn nàng.
Mọi chi tiết nhỏ vặt đó tưởng chừng không ai để ý, nhưng không thoát khỏi ánh mắt quan sát của Ngọc Hân. Chị ta im lặng, nhìn sang chỗ khác nhưng môi hơi nhếch khẽ mỉm cười một mình.
– Kính thưa quý vị ! Vui lòng nhìn về đây! Ông Hiraishin có đôi lời trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Thuận Minh chợt quay mặt về phí mọi người trong sảnh nói lớn. Ông Hiraishin đứng ngang vai với anh, khẽ cúi đầu chào mọi người. Ông bắt đầu nói bằng tiếng Nhật, hai ba câu thì ngừng lại quay sang nhìn Thuận Minh cho anh dịch. Vì không phải ai ở đây cũng hiểu tiếng Nhật.