HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 56
Phần 5: Ác mộng của anh
Phần 5: Ác mộng của anh
– Wah.. Người đẹp đến rồi…
– Sao trễ vậy…
Nguyệt Vy cười tủm tỉm, gò má nàng đỏ hây hây, khẽ đặt túi xách xuống bàn. Nàng nhìn quanh toàn những khuôn mặt thân quen, cảm giác thật ấm áp dễ chịu. Phòng Giáo viên trường vẫn như thường ngày, chiếc quạt gío quay vù vù trên trần, rất nhiều bàn làm việc xếp thành dãy dài, nhưng chỉ loe hoe vài người rảnh rỗi, phần lớn đều trên lớp.
– Cảm ơn chị dạy giúp em buổi sáng… Tối qua em thức hơi khuya nên… sáng mệt… – Nàng nói nhỏ với Hằng.
– Không sao… Nhưng phải khai báo… Tối qua rất “hoành tráng”… đúng không? – Hằng ôm cổ Nguyệt Vy hai mắt nháy nháy.
– Phải phải… Nói mau… – Thùy nhao nhao hùa theo.
– Hoành tráng gì chứ … Không có mà… – Nguyệt Vy đỏ mặt nhớ đến chuyện hôm qua.
– Thiệt là không ?
Hôm nay, không phải ngày Nguyệt Vy có lớp, nên nàng mặc một chiếc váy hồng ngang đầu gối, cổ áo rũ xếp nhiều lớp trước ngực. Hằng bất ngờ kéo cổ áo nàng trễ xuống.
– Wahh… Hoành tráng… Ha ha… – Hằng hét lên.
– Ahhh… Chị… – Nguyệt Vy hoảng hốt che cổ áo mình lại.
– Ha ha… Cái này tiếng Anh gọi là gì cô Nguyệt Vy… Love Mark hả? – Thùy la toáng lên.
– Nhìn là biết hoành tráng rồi…
– Phải phải… Hi hi…
– Mấy chị… Kì qua đi… – Nguyệt Vy che mặt, đỏ tới mang tai.
Hiền đỏ mặt quay đi. Khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, vừa đủ cho anh thấy rãnh sâu hun hút giữa hai bầu ngực ép chặt của Nguyệt Vy trong chiếc áo ngực nửa cup màu hồng nhạt. Trên làn da căng bóng của nàng, mờ nhạt những dấu đỏ nhạt nhiều nơi. Nhìn khuông mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng đôi mắt vẫn long lanh hạnh phúc của nàng, tim anh đau nhói như bị xé ra từng mảnh nhỏ.
Hiền là giáo viên nam, trẻ thứ hai ở trường sau Nguyệt Vy. Anh đã từng tơ tưởng đến Nguyệt Vy ngay từ ngày đầu tiên nàng vào trường. Lúc đó, kè kè đưa rước nàng lúc nào cũng là một gã to lớp hộ pháp, nhìn giống đực nào cũng như kẻ thù. Không ai trong trường thích kẻ đó, nhìn biểu hiện của Nguyệt Vy cũng rõ ràng là nàng không yêu hắn. Hiền cũng thấy thấp thỏm hy vọng. Nhưng ngày mà Thuận Minh đến trường, vui vẻ hoạt bát chiếm hết cảm tình của anh chị em trong phòng. Hiền đau khổ thừa nhận cơ hội nhỏ nhoi trong tưởng tượng của anh cũng không còn.
– Ừ quên mất! – Chị Hằng chợt vỗ tay một tiếng lớn. – Tuần sau Trường mình tổ chức cho Giáo viên và gia đình đi cắm trại ở Phú Quốc. Em và Minh phải tham gia đó!
– Em… Em… cũng không biết… Nếu anh Minh đi được, thì em đi. – Nguyệt Vy ấp úng, quả thật nàng không biết anh có thể đi được không, nhưng nàng dứt khoát không muốn đi thiếu anh.
– Nếu… anh Minh…. đi được… thì em mới đi…. – Thùy nhại giọng Nguyệt Vy, môi bĩu dài ra. – Nó mê trai như điếu đổ rồi, chị khỏi rủ nó nữa.
– Ha ha… Mê chồng thì tốt chứ sao? Vy hen…
– Không có mà… Em chỉ sợ bỏ ảnh ở nhà… Ảnh buồn thôi… – Má nàng đỏ lên, xua xua tay rối rít.
– Mệt mấy người quá đi… Vợ chồng người ta mới cưới… Tối nào cũng bắn pháo hoa hoành tráng… Rủ rê cái gì…
– Trời ơi… Em không nghe nữa… Mấy anh chị kì quá đi…
– Ha ha.. Hi hi…
________________________
– Sao anh cười ? – Nguyệt Vy mỉm cười nhìn sang anh.
– Tối nay em đẹp lắm. – Thuận Minh mỉm cười nắm tay nàng.
– Ưm… Đâu phải tối nay em mới đẹp… – Nguyệt Vy bĩu môi nũng nịu.
– Ừ… Tối qua em cũng rất đẹp… – Thuận Minh mỉm cười.
– Anh… – Nguyệt Vy che mặt, má nàng nóng bừng lên. – Không được nói đến chuyện đó nữa…
– Ha ha… Không nói… Không nói nữa…
Nguyệt Vy cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay nhỏ vặn vẹo trên đùi mình. Sáng hôm nay khi tỉnh dậy, nàng ước gì tối qua mình say, thật say. Để giờ đây nàng không phải nhớ những chuyện xảy ra tối hôm qua. Nhưng chuyện không thể như ý, nàng nhớ thật rõ ràng, đến từng chi tiết nhỏ, từ hình ảnh, âm thanh và mùi vị da thịt của những người đàn ông đó. Nàng không hối hận, nhưng nàng lo lắng. Chỉ vài tuần trước thôi, chuyện quan hệ với hai người đàn ông đã là quá sức tưởng tượng với nàng. Vậy mà…
Nguyệt Vy lắc đầu, xua tan ý nghĩ lung tung của mình. Nàng mân mê lớp vải mềm mại, mỉm cười. Chiếc váy nàng mặc trên người tối nay do anh chọn. Nó ôm sát dáng người nàng, chất liệu lụa tơ tằm Trung Quốc mỏng manh mát rượi. Phần trên váy ôm gọn ngực nàng bằng hai dải lụa từ eo cột lại sau cổ, phần lưng phía sau hoàn toàn trống trải khoe trọn tấm lưng mịn màn tuyệt đẹp của nàng. Phần dưới váy rũ dài xuống gần hết chân, nhưng lại không hề kín đáo. Mỗi bước chân của nàng đều kéo rộng đường xẻ giữa khiến đôi chân thon dài của nàng gần như lộ hết ra.
Tối nay là một dịp đặc biệt, sinh nhật ông Saisho Hiraishin – Phó Tổng Giám đốc – Tập đoàn Senkai. Bữa tiệc được tổ chức tại căn biệt thự riêng của ông. Ông Hiraishin có đặc biệt nhắc lại lời mời Nguyệt Vy như hôm đám cưới. Ngoài ra, hôm nay sẽ có mặt nhiều đồng nghiệp của Thuận Minh. Rất nhiều người trong số họ, Nguyệt Vy chưa gặp mặt vì anh không mời dự đám cưới.
Xe Thuận Minh chậm rãi chạy vào cổng một căn biệt thự rộng lớn. Tường rào bao phủ toàn màu trắng, đèn sáng rực lấp lóe sau những tán cây rậm rạp. Nguyệt Vy tròn mắt nhìn khung cảnh hoành tráng trước mặt.
– Đẹp không ? – Anh nói.
– Đẹp… và lớn quá… – Nàng thì thào.
– Ừ. Ông Hiraishin nổi tiếng chịu chơi trong tập đoàn đó. Ông ta mua cả căn biệt thự này, cho vợ Việt Nam mình đứng tên… – Anh nói miệng cười cười.
– Vợ Việt Nam ? – Nàng nhíu mày nhìn anh.