HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 52
Gã Tài tươi cười niềm nỡ, mở rộng cánh cửa. Gã cố tình đứng nép sang một bên như cho nàng nhìn thấu vào trong. Hùng cười cười, ngồi run đùi trên giường ngủ. Cửa ban công hé mở, gío thổi vào làm tấm rèm phất phơ nhẹ.
– Tôi muốn xem những tấm hình… – Nguyệt Vy nói giọng run run, tay nàng trắng bệt bấu chặt lấy khung cửa.
– Sao gấp gáp thế… Chúng ta có cả đêm mà… Chi bằng vừa nằm trên giường… vừa xem lại hình kỷ niệm… Thế nào? – Hùng nhe răng cười.
– Không… Tôi không vào đâu. – Nguyệt Vy mím môi tức giận. – Đưa hình đây…
– Không được… Những hình ảnh đồi trụy đó không thể xem khơi khơi như vậy được… – Hùng cười cười, tay cầm điện thoại lắc lắc trước mặt nàng.
– Không thì thôi… Tôi nghi ngờ hai anh nói dối… Thực tế là không có tấm hình nào hết… – Nguyệt Vy hét lên, nàng lùi người lại từ từ.
Câu hỏi này nàng đã tự đặt ra suốt đoạn được tới đây. Hai gã có thật sự chụp hình nàng không ? Hay chỉ là cái cớ lừa gạt nàng đến đây. Vì thế, nàng nhất quyết không bước vào phòng.
– Haizz… Cho nàng xem chút đi anh… – Tài quay lại như hỏi ý Hùng, mắt hắn nháy nháy ra hiệu.
– Ừ… Cẩn thận… Cô bé giật cái máy đó… – Hùng đứng lên, đi đến, tay đưa điện thoại cho Tài.
Nguyệt Vy nhíu mày. Tim nàng nhảy loạn lên. Mắt theo dõi chiếc điện thoại trong tay Tài. Hắn bước đến trước nàng, tay lướt lướt trên màn hình cảm ứng.
– Đây… Xem kỹ đi… – Tài đưa chiếc điện thoại đến trước mặt Nguyệt Vy, tay cầm khá hời hợt.
Nguyệt Vy cúi đầu nhìn chiếc điện thoại. Trên màn hình là một bộ ngực phụ nữ căng tròn, trắng tinh, hai núm vú mờ ảo sau lớp áo sơmi trắng. Nàng run lên, tay bóp chặt với nhau. Đột nhiên, nàng nhanh như cắt giật lấy cái điện thoại từ tay Tài. Hắn giật mình lao đến, ôm chầm lấy nàng, nhấc bổng nàng lên.
“Xóa hết… Mình phải xóa hết…”
Nguyệt Vy mím môi, bóp chặt chiếc điện thoại trong tay. Chợt nàng sững người, hai mắt cứng đờ. Tấm hình trên màn hình vừa dịch chuyển, một khuôn mặt phụ nữ xinh đẹp hiện ra. Người đó không phải là nàng. Nàng đã bị lừa.
– Buông tôi ra… Tôi…Ưm… Cứu…
Một bàn tay to dày trám kín miệng nàng. Nguyệt Vy cố vùng vẫy, nhưng không thể cưỡng lại. Nàng bị hắn đưa vào phòng.
– Ha ha… – Hùng cười cười, đóng cửa lại.
– Không… Cứu…- Tiếng kêu cứu của Nguyệt Vy vang lên thật nhỏ.
Tài đè ngữa nàng lên giường. Hùng cùng lúc tham gia vào. Hai tay nàng bị giữ chặt kéo rộng sang hai bên. Hai gã chúi đầu lên ngực nàng, hít hà qua lớp vải áo sơ mi, hối hả gấp rút như tranh thủ từng giây một.
– Ưm… Không… Đừng mà…
Nguyệt Vy uất nghẹn, mắt đỏ lên. Mặt nàng đỏ bừng, bao nhiêu sức lực dồn hết vào hai cánh tay, hai chân, giãy dụa kịch liệt. Hùng và Tài cũng khá chật vật mới kẹp cứng được nàng.
– Ưm…. Không…
Áo sơ mi của nàng bị giật tung. Bộ ngực phập phồng căng tròn bó chật cứng trong chiếc nịt ngực ren hồng nhạt. Bàn tay Hùng run run đưa lên, như chờ đợi hiệu lệnh ai đó. Hắn thoáng chần chừ trong ánh mắt khao khát chờ mong của Tài. Hùng nghiến răng mở khóa nịt ngực của Nguyệt Vy.
– Không… Không được…
Nguyệt Vy cố ngẩn đầu lên vùng vẫy. Hai mắt nàng đỏ bừng, rưng rưng chực khóc bất cứ lúc nào. Hai đầu vú nàng, rung rinh phơi bày trước mặt hai gã đó. Nhưng hai gã hơi chần chừ, nuốt nước bọt như chờ đợi gì đó. Hùng liếc qua Tài như hội ý, bất ngờ cả hai vụt xuống cùng lúc ngậm trọn hai đầu vú đỏ hồng nhỏ nhắn của Nguyệt Vy.
– Ahhh.. Không… Đừng mà…
Nguyệt Vy oằn người. Môi nàng mím chặt. Nước mắt trào ra. Nhưng nàng không khóc được thành tiếng vì bàn tay Tài vẫn bịt kín ngang miệng. Hai cái lưỡi nhám đánh thật nhanh lên núm vú nàng, hai cái miệng mút thật mạnh hai hai đầu vú nàng. Cảm giác ray rứt thét gào đang chìm lắng chợt quay lại nhanh chóng xua tan lý trí nàng từng chút một.
– Không… Hu hu… Đừng mà…
Bên ngoài ban công, hai cặp mắt đỏ bừng nhìn vào trong. Hai khuôn mặt rất quen thuộc với Nguyệt Vy. Một người là bạn chồng, một người là chồng nàng. Liêu Đông và Thuận Minh thấy hơi thở mình nặng nề như có một quả tạ đè trên ngực. Đứng xem người phụ nữ mà mình yêu mến dày vò trong tay hai gã đàn ông thật khó chịu, lẫn phấn khích kì lạ.
Liêu Đông nhìn qua Thuận Minh. Anh đang quay lại đoạn phim trên điện thoại của mình. Cánh mũi anh phập phồng, mặt đỏ lựng như say rượu.
– Được chưa ? – Liêu Đông hỏi nhỏ.
– Chưa… – Thuận Minh nói nhỏ.
Sáng nay, Liêu Đông điện thoại cho Thuận Minh. Anh không ngại thú nhận rằng tối qua đã ân ái với Nguyệt Vy. Và anh kể thêm về những biểu hiện bất thường của nàng. Không ngờ, chính Thuận Minh cũng cảm nhận được tương tự. Hai người thống nhất với nhau phương án giúp đỡ nàng vượt qua chướng ngại tâm lý. Bằng cách dựng lại cho nàng nguyên vẹn cảm xúc như đêm qua. Thuận Minh không khó tìm ra số liên lạc của Hùng và Tài. Sau đó, dùng tấm hình Liêu Đông chụp đêm qua, để ép họ tham gia kế hoạch. Đương nhiên, họ sẽ không để hai gã thật sự toại nguyện, họ sẽ thay thế hai gã thực hiện công đoạn cuối cùng.
Liêu Đông hơi lo lắng tiếp tục quan sát.
– Ưmm…. Dừng lại….
Nguyệt Vy rên thật nhỏ. Mặt nàng đỏ bừng lên, mắt nhắm nghiền. Tay nàng tê dại thôi vùng vẫy, cổ tay bị bóp nghẹt đến trắng bệt, mất cảm giác. Mọi xúc cảm của nàng đều tậ trung lên hai bầu ngực liên tục bị dày vò, mút đến ray rứt tê dại. Hùng và Tài thở phì phò phấn khích cuồng nhiệt, hai gã quên khuấy đi chuyện mình đang làm con tốt cho người ta điều khiển. Hai gã sẽ bị gạt phăng khỏi bàn cờ bất cứ lúc nào.
– Ôi… Xin đừng…