HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 51
Nguyệt Vy rút chiếc khăn tắm, ném sang bên cạnh. Thân thể nàng trần truồng mơn mởn, bóng loáng dưới ánh đèn. Từ lúc về làm vợ anh, nàng có thói quen này. Ngoại trừ những ngày đặc biệt, nàng đều ngủ khỏa thân. Cảm giác tự do thoải mái, hai làn da ấm áp tiếp xúc với nhau dưới lớp chăn mỏng làm nàng thích thú.
Đột nhiên, những hình ảnh đó lại hiện rõ lên trong tâm trí nàng. Khuôn mặt người phụ nữ bị bịt mắt, những chiếc khăn cột chặt cổ tay giang rộng sang hai bên. Nàng nhìn lên đầu giường. Thành giường quen thuộc ngay trước mặt nàng, đã từng được quấn một chiếc khăn lụa cột chặt tay cô gái đó. Cô ta không hoảng hốt, sợ hãi mà hé môi như rên rỉ trong sung sướng tê dại. Thân thể cô ta rũ rượi, bóng lưỡng, nhầy nhụa tinh trùng. Cơ thể Nguyệt Vy chợt nóng bừng lên, rạo rực.
– Ưm…
Nguyệt Vy vặn người, gác chân ôm lấy cái gối dài trên giường. Chân nàng quặp lại, ghì chặt nó vào hạ thể mình. Lớp vải mát lạnh mềm mại cọ nhẹ vào mép âm hộ nàng lại càng làm nàng rạo rực. Nàng mím môi khép chặt hai chân, tay khẽ rút chiếc gối lên một chút.
– Ưm…
Nàng xấu hổ đỏ mặt. Nàng chưa bao giờ nghĩ mình làm chuyện này lén lút một mình. Nhưng cảm giác ray rứt giữa hai chân nàng cứ làm nàng khổ sở như bị trói lại khi đang ngứa ngáy toàn thân. Hai chân nàng ngọ ngoạy như muốn nghiền ngát chiếc gối. Một bàn tay nàng vô thức đưa lên, nắm lấy thành giường, tay kia mân mê bầu vú căng tức của mình.
– Ôi…
Nàng rít khẽ qua kẽ răng. Mặt nàng đỏ lựng. Hai ngón tay nhỏ bé của nàng, véo nhẹ lên đầu vú đỏ hồng của mình. Cảm giác ray rứt lâng lâng truyền khắp cơ thể. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da bụng mịn màn, di chuyển xuống giữa hai chân.
– Ưm…
Nguyệt Vy rên khẽ. Mắt nàng nhắm nghiền. Chiếc gối dài bị ném sang bên cạnh, một vũng thấm ướt loang lổ trên lớp vải. Hai chân nàng mở rộng, bàn tay mân mê hai mép âm hộ nhòe nhoẹt của mình. Hai ngón tay khẽ tách hai múi thịt đỏ hồng ra, một ngón khác lúng túng dò dẫm đi vào trong.
– Ưmmm…
Nguyệt Vy rên dài. Ngón tay nàng ướt đẫm nhét sâu vào trong. Bàn tay nàng trùm kín âm hộ, vụng về day day. Bàn tay còn lại, se nhẹ nhẹ hai núm vú săng cứng. Một cảm giác thật lâng lâng truyền khắp thân thể nàng. Nhưng dù thế, nàng cảm nhận nó còn thiếu sót rất nhiều so với những gì nàng cần. Rất nhiều.
“Reng… Reng… Reng…..”
Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng xấu hổ. Chiếc điện thoại của nàng trên bàn trang điểm không ngừng reo vang. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
– Alô…
– Cô Vy…
Một giọng đàn ông vang lên phía bên kia làm lòng nàng dậy sóng, chiếc điện thoại suýt rơi.
– Sao ông có số tôi ? Ông còn muốn gì nữa… – Nguyệt Vy hét lên giận dữ.
Nàng không ngờ mình nhận được điện thoại của Hùng, gã thanh tra gìa tối qua định cưỡng bức nàng. Hắn có lẽ là người nàng căm ghét nhất, từ trước đến giờ.
– Ha ha… Đừng bực tức như vậy… Tôi chỉ muốn mời cô Vy ra uống nước trò chuyện chút thôi mà… Có cả anh Tài ở đây… Vui lắm…
– Ông điên rồi… – Nguyệt Vy hét lên.
– Thôi mà… Chúng ta có thù hận gì với nhau đâu… Chúng tôi đang ngồi ở số 4 Hoàng Việt… Ra đây nhé… – Gã nói tiếp.
– Ông điên thật rồi… Tại sao ông nghĩ rằng tôi sẽ ra chứ… Tôi cúp máy đây… – Nguyệt Vy tức giận.
– Ha ha… Tùy em thôi… Vậy đánh gía của Việt Long thì… – Gã nói chậm chậm.
– Mặc kệ việc đó… Tôi không quan tâm… – Nguyệt Vy hét lên.
– Vậy sao ? Vậy em có quan tâm đến hình ảnh một cô giáo xinh đẹp của Việt Long, trần trụi say mèm không ? Ha ha… – Hùng bật cười.
– Ông… – Nguyệt Vy rụng rời.
“Tít… Tít… Tít..”
Đầu dây bên kia tắt máy. Chân Nguyệt Vy nhũng ra, ngồi bệt xuống giường. Tai nàng lùng bùng, cổ họng khô đắng. Nàng nhớ rất rõ, nàng chỉ tỉnh lại khi ngực áo đã bị mở bung và đè xuống sàn nhà. Hai gã đó thật sự đã chụp hình của nàng trước khi nàng phục hồi ý thức sao ?
___________________________
Nguyệt Vy ngồi trên taxi. Nàng mím môi, bàn tay nàng tái nhợt cầm chiếc điện thoại nóng hừng hực. Nàng gọi đi gọi lại cho anh liên tục nhưng không được. Anh tắt máy. Tại sao anh lại tắt máy trong lúc này chứ? Ngay lập tức nàng nghĩ đến Liêu Đông, nhưng nàng lại không có số anh ta.
Chiếc xe dừng lại trước một khách sạn trên đường Hoàng Việt. Tim nàng nhảy cuồng lên.
– Tới rồi… Cô ơi… – Người lái taxi quay đầu lại nói.
– Ah… – Nguyệt Vy giật mình, nàng lúng túng rút tiền trả, rồi bước xuống xe.
Bước vào tiền sảnh khách sạn, Nguyệt Vy cúi mặt đi thẳng đến thang máy. Nàng có cảm giác rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào khách sạn mà không có anh bên cạnh. Nàng có thể thấy được mối hiểm nguy đang trực chờ nàng trên kia. Nàng lại nghĩ đến những điều kiện hai gã có thể đưa ra với nàng. Nguyệt Vy rùng mình sợ hãi. Nhưng xen lẫn trong sự sợ hãi là một chút gì đó khó hiểu, như cảm giác ray rứt, hồi hộp.
“Tin.. Tin”
Tiếng chuông phòng làm Nguyệt Vy giật thót mình, như thể nàng không phải là người vừa bấm. Tiếng bước chân vang lên bên trong phòng, từng chút một rõ dần. Tim nàng thắt lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
– Vy… Mời vào… Mời vào…