HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 5
– Mày thấy cô Nguyệt Vy hôm nay có gì khác không?
– Ừ… Sáng giờ cô sao đó! Nói trước quên sau, lại hay nhìn đồng hồ, nhấp nhỏm không yên.
Mấy cặp mắt nhìn lên bảng. Nguyệt Vy vẫn đang giảng bài, nhưng câu nói của nàng ngắc ngứ, không lưu loát như mọi khi. Thỉnh thoảng nàng lại phải ngưng lại, nhìn vào sách để bắt nhịp tiếp tục.
“Mười một giờ, còn nửa tiếng nửa thôi”- Nàng thầm nhủ, mặt nàng lại nóng lên.
“Reng reng reng”
Tiếng chuông vừa đổ. Nguyệt Vy đã vội vàng đeo túi xách lên vai bước thẳng ra ngoài. Cô bé lớp trưởng vừa chuẩn bị bắt nhịp cho các bạn chào giáo viên như mọi khi. Chợt thấy nàng đi mất, cô bé chưng hửng ngưng ngang. Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, khó hiểu.
– Nguyệt Vy…
Đang hối hả đi ngang sân trường, Nguyệt Vy chợt dừng lại, nghe ai đó gọi mình.
– Sao vội vàng vậy?
Chị Hằng, giáo viên chị cả của trường bước tới.
– Chị…. Ah quên mất! Em có việc bận, định nhờ chị đứng lớp chiều nay. – Nguyệt Vy sực nhớ.
– Biết rồi! Tôi còn biết cô bận gì nữa kìa! … – Chị nháy mắt trêu chọc.- Ghê nha…. Một anh chàng đẹp trai với chiếc xe bóng lộn…
– Chị nói gì vậy? – Nguyệt Vy lúng túng, thối thoác.
– Thôi đừng gỉa vờ nữa mà. Anh ta đang ngồi trong phòng giáo viên chờ em kìa… – Chị Hằng nháy mắt, tay chỉ chỉ về phía phòng giáo viên.
– Chị nói sao? Anh ta? – Nguyệt Vy há hốc miệng không tin nổi.
– Đi đi… Nhanh đi… Để tụi con Thúy, con Minh nó xí mất bây giờ.. – Chị Hằng đẩy Nguyệt Vy đi.
Nàng thẫn thờ, chân bắt đầu bước nhanh. Nàng dừng sững lại trước cửa phòng giáo viên, hai mắt mở lớn không tin vào mắt mình. Thuận Minh đang bị vây quanh bởi các chị em phụ nữ, anh hoạt bát tươi cười. Các chị ai cũng phấn khích mặt mũi đỏ bừng, tay xum xoe các lọ mỹ phẩm tròn tròn, yêu thích không rời.
– Ah… Nhân vật chính đến rồi…
Mấy chị xúm xít, lôi tay Nguyệt Vy lại, đến trước mặt anh. Mỗi người hai cái miệng ồn ào như vỡ chợ.
– Nguyệt Vy… Nguyệt Vy… Giấu kỹ quá nha…
– Ghê gớm thiệt.. Bây giờ mới thòi ra…
– Đẹp trai như vậy… Phải giấu chứ.. Đem trưng ra… Nhỡ sức mẻ thì tiếc phát khóc đó…
– Ha ha… Hi hi…
Thuận Minh quay lại, mắt anh nhìn nàng thật sâu như muốn nhắn gửi điều gì. Nguyệt Vy đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xuống.
– Mình đi nhé em… – Thuận Minh bước đến, nắm lấy tay nàng.
– Wah….
Nguyệt Vy muốn ngừng thở vì hành động của anh. Trước mặt mọi người không ngờ anh vẫn tự nhiên như vậy. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm nàng vẫn cảm thấy rất vui sướng.
– Đi nhé…
– Chơi vui nhé…
– Lần sau có sản phẩm mới nhớ tới thăm mấy chị nhé Minh ơi!
Thuận Minh cười tủm tỉm nắm tay Nguyệt Vy đi băng qua sân trường. Nàng bối rối muốn rút tay lại, nhưng nửa muốn tiếp tục, cứ để anh nắm tay dìu đi. Cũng may là giờ trưa, học sinh đã về hết, chỉ có bác Tuấn Bảo vệ cứ nhe răng cười.
– Chào Bác tụi con về. – Thuận Minh lễ phép cúi đầu chào Bác.
– Ừ.. Hai đứa về đi…. Lần sau rảnh đến chơi nhé…
Nguyệt Vy ngỡ ngàng nhìn anh. Nàng không hiểu anh làm cách nào, bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi người đều chấp nhận thân thiết với anh. Điều mà ngay cả nàng phải tốn mất hai tháng thời gian mới đạt được.
_______________________
– Em muốn hỏi anh gì đó đúng không? – Thuận Minh mỉm cười nhìn Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy nhìn anh, rồi nhìn xuống chiếc đĩa bò beefsteak còn phân nửa mà nàng không đủ khả năng ăn hết. Nàng mỉm cười.
Thuận Minh thẫn thờ nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên anh thấy nụ cười của nàng. Không thể diễn tả bằng lời. Nó đẹp đến anh phải lặng người đi.
– Tại sao anh muốn đưa rước em? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ, tim nàng nhảy lên thật nhanh.
– Vì anh thích em.
Dù đã đoán được nhưng nghe anh thừa nhận mặt nàng vẫn nóng bừng lên.
– Tại sao anh thích em? – Nàng mím môi hỏi tiếp.
– Người con trai nào theo em… Em cũng hỏi như vậy sao? – Thuận Minh tủm tỉm cười.
– Không. Em chưa hỏi ai câu đó bao giờ… Chỉ với… – Nguyệt Vy chợt ngưng ngang.
– Chỉ với người em thích thôi, đúng không?
Nguyệt Vy đỏ bừng mặt như say rượu, nàng quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
– Em đang hỏi anh mà! Anh trả lời trước đi..- Nàng nói nhỏ như muỗi kêu.
– Ok… Anh thích em vì…em cũng thích anh…
– Ah… Anh ăn gian lắm… Ai nói… – Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi.