HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 49
– Tại sao như vậy? Hu hu… – Nguyệt Vy bật khóc nức nở.
Liêu Đông thở dài, đẩy nhẹ cánh cửa. Quan cảnh lúc đó đã phần nào nói cho anh biết những biến chuyển tâm lý trong đầu Nguyệt Vy.
– Không sao… Hết rồi… – Liêu Đông đặt nhẹ tay lên vai nàng.
– Ahhh.. Anh Đông… – Nguyệt Vy lao vào lòng anh, khóc nứ nở. – Em xấu hổ quá…
– Không có gì… xấu… hổ hết… – Liêu Đông gồng cứng người, ngực anh truyền đến cảm giác êm ái tê dại. – Con… người mà… ai cũng có cảm xúc… Ví dụ… như anh… lúc này…
Nguyệt Vy nhíu mày không hiểu anh nói gì. Nàng chợt thấy gì đó thật cứng, nóng hổi chọc vào bụng nàng. Nàng lùi người lại, đầu cúi thấp, mặt đỏ bừng bối rối.
Bàn tay Liêu Đông chậm chậm đưa lên, ngón tay run rẩy gạt mái tóc dài che phủ bên ngực nàng. Nguyệt Vy nín thở, môi mím chặt. Một bên vú nàng phơi bày trước mắt anh. Hai bàn tay nàng bối rối che hạ thể mình. Nàng nhìn ngón tay anh, chậm rãi đưa lên thật gần, chạm nhẹ vào núm vú đỏ hồng săng cứng của nàng. Nguyệt Vy rùng mình như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Cảm giác ray rứt mau chóng quay lại, làm cả cơ thể nàng tê dại. Ngọn lửa đang âm ỉ trong cơ thể nàng chợt bùng lên dữ dội.
Liêu Đông lao đến, ôm chầm lấy cơ thể nàng. Miệng anh trám kín đôi môi đỏ hồng nhỏ bé của nàng. Nguyệt Vy đáp trả anh ngay lập tức, lưỡi hai người cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Anh cúi xuống hôn nghiến hai bầu vú nàng, nơi mà anh đã mơ tưởng đến mỗi đêm.
– Ưm.. Ôi… – Nguyệt Vy rít khẽ, ngực nàng vô thức ưỡn ra.
Liêu Đông há miệng thật rộng ngậm hết núm vú nàng, lưỡi anh đá nhanh liên hồi. Nguyệt Vy nhấp nhỏm, ôm ghì lấy đầu anh. Nàng lâng lâng rạo rực, cơ thể nhẹ bổng trên hai cánh tay anh. Anh nhẹ nhàng bế nàng, đi ra ngoài.
Liêu Đông đặt nàng xuống ghế dài, đối diện khuôn mặt ngủ say của Thuận Minh. Nàng thoáng đỏ mặt nhìn anh. Nhưng chưa kịp e ngại thì chiếc lưỡi to lớn của Liêu Đông đã kéo nàng lên tận mây xanh.
– Ahhh… Ôi… Anh…
Nguyệt Vy oằn người rên thật to. Hai chân nàng giang rộng, tay ghì chặt đầu Liêu Đông vào hạ thể mình. Lưỡi anh ta như một con lươn sống, chui rút thật sâu trong âm hộ nàng. Cơ thể nàng thổn thức, gào thét mãnh liệt. Nguyệt Vy kéo tay anh lên, đặt lên ngực mình, đầu vú căng tức của nàng muốn được chăm sóc, dày vò. Hai tay nàng vô thức giang rộng sang hai bên. Cổ tay nàng nhẹ bâng, trống trải, lại càng khao khát cảm giác nhói đau như kềm kẹp trong hai còng sắt. Sự thiếu thốn hụt hẫng vẫn chưa được xua tan trong lòng Nguyệt Vy.
Liêu Đông phấn khích, mặt nhòe nhoẹt lênh láng nước nhờn của Nguyệt Vy. Anh liếm mép như còn nuối tiếc, mắt nhìn hai mép âm hộ căng mọng nước hé mở của nàng. Anh kéo khóa quần, mắt vẫn nhìn gương mặt đỏ bừng khao khát của Nguyệt Vy.
– Ưm…
Nguyệt Vy rên lớn, cùng lúc cơ thể Liêu Đông Ánh chậm chậm trườn lên. Dương vật anh chèn chặt cứng, xâm chiếm âm hộ nàng từng phân từng phân một.
– Ưm…
Nàng há hốc tê dại. Đôi môi hé mở đón nhận những nụ hôn say mê cuồng nhiệt của anh. Hạ thể anh nhấp xuống nhanh dần. Hơi thở của hai người hòa vào nhau.
– Ưm.. Ưm… Ôi…
Nguyệt Vy ôm ghì lấy cơ thể rắn chắc của Liêu Đông. Trọng lượng cơ thể của anh, làn da nóng hừng hực của anh làm cơ thể nàng như tan chảy. Cơn sướng khoái đến thật nhanh, đưa nàng lên chín tầng mây. Hai chân nàng quắp lấy mông anh, cơ thể nàng run rẩy.
– Ưm…
Liêu Đông hơi bất ngờ, vì cao trào của nàng đến quá nhanh. Cơ thể anh dừng sững lại, dương vật giữ nguyên trong người nàng. Anh im lặng nhìn ngắm gương mặt thiêm thiếp tê dại của Nguyệt Vy, tâm trạng anh phức tạp. Người phụ nữ đẹp nhất, vợ của người bạn thân nhất của anh, được làm tình với nàng có lẽ là giấc mơ hoang lạc nhất của hầu hết những người đàn ông quen biết nàng. Nhưng tất cả những điều đó không làm anh vui sướng vì nỗi lo lắng trong lòng anh quá lớn. Dù chỉ lần đầu được ân ái với nàng, nhưng biểu hiện của nàng rất khác lạ, không như đêm nàng nằm trên người anh rên rỉ đêm tân hôn. Phải chăng nàng đang ám ảnh những chuyện xảy ra đêm nay?
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn dương vật căng tức tím bầm của mình, cười khổ. Liêu Đông lặng lẽ, mặc lại quần áo. Anh bế Nguyệt Vy mang lên phòng, sau đó lấy một cái chăn xuống phòng khách đắp ngang người cho Thuận Minh.
Tiếng máy ôtô vang lên thật nhỏ ngoài sân. Nguyệt Vy mở bừng hai mắt như chưa bao giờ ngủ. Nàng bần thần nhìn lên trần nhà, khóe mắt chảy dài một dòng nước mắt.
———————————————–
– Cảm ơn em… Tôi sẽ chuyển qua Phòng Kế toán hoàn trả lại cho em ngay hôm nay… – Thầy Trung vui vẻ nhận hóa đơn thanh toán từ tay Nguyệt Vy.
– Dạ, không sao… Từ từ cũng được mà… Em chào thầy…
Nguyệt Vy mỉm cười, xoay người đi ra cửa.
– Ah… Cô Vy… Tôi… tôi muốn hỏi chuyện… hôm qua… Không biết…? – Thầy Trung ấp úng.
Nguyệt Vy mím môi, mắt hơi đỏ lên. Nàng nói nhỏ:
– Chuyện đó… em cũng không rõ… Em đã làm hết sức…
Thầy Trung nhìn theo dáng người tuyệt đẹp của Nguyệt Vy khuất sau cửa. Ông nhíu mày, có gì đó trong câu nói giản của Nguyệt Vy làm ông lo lắng.
________________________
– Anh cho tôi về số 47 đường 2 Khu An Lạc, Quận 2. – Nguyệt Vy nói với người lái taxi.
Người đàn ông lái taxi gật gù. Hắn lén chỉnh tấm gương chiếu hậu, quan sát gương mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Đôi mắt trong veo, hàng lông mi cong vút, sống mũi thon nhỏ, đôi môi mím lại như suy tư. Dường như chưa đủ, hắn lại chỉnh gương thấp xuống. Chiếc áo khoác màu kem nhạt không cài nút, chiếc sơ mi trắng bên trong mỏng manh nổi mờ mờ đường vân của áo nịt ngực. Mép váy căng ra giữa đôi chân trắng muốt, một khoảng tam giác tối đen sâu hun hút. Hai mắt hắn trợn lên, mơ hồ như thấy được thấp thoáng gì đó. Hắn lại lén đưa tay lên vặn gương tiếp, nhưng chiếc gương đã đi hết giới hạn điều chỉnh. Hắn mím môi, vặn mạnh.
“Rắc…”
– Ah…
Gã lái taxi nhăn nhó nhìn chiếc gương chiếu hậu gãy rời trong tay mình.
Nguyệt Vy che miệng, nén cười. Tâm trạng đang buồn bực của nàng chợt nhẹ đi không ít.