HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 48
– Ưm…
Nàng bật rên khẽ, người vô thức oằn lên, cảm giác ray rứt nhột nhạt trên hai đầu vú làm nàng muốn điên lên. Đây là lần đầu tiên vú nàng bị hôn cùng lúc bởi hai người đàn ông.
– Ngoan đi… Chiều bọn anh một chút… Em sẽ rất thích đó…
Nguyệt Vy thở phì phì nặng nề, bàn tay của Tài vẫn bịt ngang miệng nàng. Cảm giác lâng lâng của men say kết hợp với sự rạo rực của cơ thể làm nàng đờ đẫn.
– Ưm… Đừng mà…
Thấy Nguyệt Vy không còn phản khán nhiều, Tài bỏ tay ra khỏi miệng nàng. Tay gã bóp nghiến lấy vú nàng, lưỡi le dài đánh liên tục lên núm vú săn cứng của nàng.
– Ngực em đẹp lắm… Nó cũng thích anh hôn này… – Hùng thì thào, nước miếng cứ ứa ra liên tục.
– Đừng mà… Ôi…
Nguyệt Vy rít khẽ. Hai gã dùng răng nghiến nhẹ hai núm vú nàng. Nàng thấy hạ thể mình nóng bừng ẩm ướt. Một bàn tay khác chậm rãi đi xuống, luồn vào mép váy của nàng.
– Ôi… Không… Dừng lại… Ơ…
Nguyệt Vy hoảng hốt, cố đẩy hai gã ra. Bàn tay đó úp trọn lên đáy quần lót nàng, ngón tay day day hai mép thịt ẩm ướt của nàng.
– Ôi… Đừng…
– Xoạt…
Gã Hùng nghiến răng xé toạt mảnh quần lót của Nguyệt Vy. Tay gã tham lam miết dọc âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng, khẽ lách vào trong.
– Không…. Đừng… Ahhh…
Ngay tức khắc, bàn tay của Tài lại bịt kín miệng nàng. Nguyệt Vy há hốc, chân vùng đạp dữ dội, nhưng không ngăn được ngón tay hắn đi hết vào trong nàng, nhấp thật nhanh.
– Đừng mà… Hu hu…
Nguyệt Vy bật khóc nức nở. Hắn dằn đùi mình lên hai cánh tay nàng, để đầu nàng gác lên đùi, cao lên. Như thể cố tình cho nàng nhìn bàn tay Hùng nhấp liên tục bên dưới váy nàng. Một tay Tài xoa nắn hai vú căng tròn của Nguyệt Vy. Cả hai cùng thích thú quan sát đôi mắt rưng rưng mờ đục của Nguyệt Vy. Miệng nàng hé mở, ú ớ, không kêu được tiếng nào.
– Ahhh… Đừng… mà… Hu hu… – Nguyệt Vy thở hổn hển mặt đỏ bừng.
Bàn tay của Hùng ngưng lại vài giây như cố tình cho nàng nài nỉ. Hắn lại nghiến răng nhấp ngón tay thật nhanh.
– Á… Á….
Cơ thể Nguyệt Vy run rẩy. Hai chân nàng tê dại, mở rộng ra. Âm hộ nàng phát ra tiếng nhóp nhép liên tục. Hai mắt nàng dại dần, nước mắt ngừng chảy, mặt đỏ bừng, cánh mũi phập phồng.
– Không cần giữ nữa… – Hùng cười ha hả đứng bật dậy, tay cởi quần áo.
Tài phấn khích, kéo khóa váy Nguyệt Vy, tuột qua chân. Nàng nằm sõng xoài, trần truồng, cơ thể run rẩy nhẹ nhẹ, hai mép âm hộ nàng đỏ bừng hé mở như chào đón. Phía trên là hai gã đàn ông nhe răng cười khả ố, mân mê dương vật căng phồng trong tay.
– Khét…
Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hùng và Tài vừa giật mình quay lại. Một gã đàn ông đứng chắn ngang cửa toilet, tay run run cầm điện thoại. Đèn flash lóe sáng.
– Mẹ… Mày là thằng nào ? – Tài gầm lên lao đến.
Nắm đấm của hắn vùn vụt nhắm thẳng vào mặt anh ta. Anh ta rất bình tĩnh, đút điện thoại vào túi quần, khẽ trùng người xuống. Cú đấm sượt qua mặt, bả vai anh gồng lên hứng bộ ngực lép kẹp của gã lao đến.
– Hự….
Tài thấy ngực mình đau thấu trời đất, mắt tối sầm, gục xuống. Gã trợn trắng hai mắt, miệng há hốc hớp hớp như cá mắc cạn.
– Tao là ai không quan trọng… Tụi mày không mau cút đi… hoặc tao sẽ báo công an… – Anh ta nhìn lướt qua thân thể trần truồng rũ rượi của nàng, mắt long lên giận dữ.
Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng choàng dậy, tròn mắt nhìn người đàn ông đang chặn trước cửa. Liêu Đông. Sao anh ta lại ở đây ? Nàng bối rối khép chiếc áo che kín người.
– Tôi… – Hùng ú ớ, mặt đỏ bừng. Đâu có xâm hại… Nàng tự nguyện mà…
– Ông… khốn nạn… Ông mau cút đi… – Nguyệt Vy hét lên, tay che mặt khóc nức nở.
– Cút ngay… – Liêu Đông đanh giọng.
Gã Hùng và Tài hậm hực mặc lại quần áo, mắt liếc nhìn Nguyệt Vy như đe dọa. Hai gã lách người qua cạnh Liêu Đông, vừa định đi ra thì Nguyệt Vy đã nói vọng theo, giọng nàng đã bình tĩnh trở lại.
– Nếu hai ông mà còn làm khó cho Việt Long, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu… – Nguyệt Vy run giọng.
Hùng nghiến răng, không quay đầu, bỏ đi.
– Em mặc đồ lại đi… Anh đợi ngoài này… – Liêu Đông nói nhỏ, khép cửa lại.
Nguyệt Vy thẫn thờ hụt hẫng bước ra khỏi buồng tắm. Nàng nhìn quanh. Một thân hình quen thuộc nằm dài trên ghế sofa. Thuận Minh ngủ say như chết không biết gì. Tay anh còn cầm chiếc điện thoại, cứu cánh cuối cùng trước khi bất tỉnh nhân sự. Nàng đã hiểu mọi chuyện, nàng nên trách ai đây, anh hay bản thân mình.
Suốt đoạn đường về nhà, Liêu Đông luôn nhìn lên kính hậu quan sát Nguyệt Vy. Nàng im lặng không nói một lời. Đôi mắt vẫn đỏ lựng như lúc anh vừa thấy nàng nằm đó sõng xoài trên sàn nhà. Mái tóc nàng rối tung, quần áo xộc xệch, nhưng gương mặt nàng vẫn đẹp đến lạ lùng. Nhưng trong ánh mắt của nàng có gì đó làm anh lo lắng.
– Phù… Cái thằng ốm thế mà nặng ghê…
Liêu Đông thở hổn hển, ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào chiếc ghế salon phòng khách. Thuận Minh nằm dài trên ghế, một chân rơi xuống sàn nhà.
Nguyệt Vy đứng bần thần trong phòng tắm. Nàng trút bỏ hết quần áo, mắt rưng rưng nhìn cơ thể mình trong gương. Ngực nàng mẩn đỏ, núm vú săng cứng ray rứt. Nàng thấy mình như một người khác. Nàng không quên được giây phút vừa rồi, nếu không có Liêu Đông, chắc nàng đã buông xuôi cho hai gã đó xâm chiếm mình. Nàng hiểu mình không có sức chống lại. Nhưng điều dằn vặt nàng là cơ thể nàng đã đầu hàng trước sự dày vò thô bạo của hai gã đó. Cơ thể nàng đã chấp nhận hai gã đàn ông muốn làm nhục mình.