HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 42
– Anh… – Nguyệt Vy che mặt, má đỏ tới mang tai, nghĩ đến chuyện đó nàng vẫn thấy khó tin.
– Không sao… Bây giờ chúng ta đã có nhiếp ảnh gia miễn phí…- Thuận Minh nói giọng trêu chọc. – Sau này em cố gắng sưu tập thêm… Bác sĩ này…
– Anh… Anh xấu lắm… Không được nói nữa… – Nguyệt Vy nhảy chồm lên, che miệng anh.
– Chưa đủ… – Thuận Minh lấy tay nàng khỏi miệng mình, cố nói lớn. – Còn… Cảnh sát này… Chính trị gia…
– Ahhhh… Em không chơi với anh nữa… Em không nghe gì hết….
Thuận Minh cười nghiêng ngã nhìn theo dáng người yểu điệu của Nguyệt Vy, chạy vào buồng tắm, đóng sập cửa lại. Anh ngồi dậy cởi hết quần áo của mình, ném lên giường.
– Cộc cộc… Vy ơi… Cho anh vào tắm chung đi…
Im lặng.
– Vy ơi ! Ngoan nào… Cho anh vào đi…
Mười giây sau, cánh cửa bật mở. Thuận Minh bước vào, mỉm cười. Nguyệt Vy trần truồng ngồi bên bồn tắm đầy nước, đầu cúi thấp. Chợt anh thấy đôi vai nàng run lên.
– Em sao vậy? – Thuận Minh hốt hoảng nâng mặt nàng lên. – Tại sao em khóc… Anh chỉ đùa thôi mà… Anh xin lỗi… Anh xin lỗi mà… Đừng khóc….
Nguyệt Vy vụt đứng lên, ôm chầm lấy anh. Nàng nức nở như một cô bé lên năm.
– Anh có thấy em… là một phụ nữ… dâm đãng không? – Giọng nàng run lên, nghẹn ngào.
– Không… Không… Đều do anh mà… Không phải lỗi em… – Thuận Minh rối rít nói.
– Hu hu… – Nàng bật khóc lớn.
– Em yêu anh rất nhiều… Anh biết không? Nhưng… Nhưng… Em không hiểu được mình… Có gì đó…thúc đẩy em…em không cưỡng lại được…. Lẽ ra em không nên như vậy… Em sợ anh sẽ chán ghét em…
– Nguyệt Vy… – Thuận Minh nâng mặt nàng lên, đặt lên đôi môi ướt nước mắt nàng một nụ hôn. – Anh yêu em. Anh không thề thốt trăng sao là tình yêu của mình không bao giờ thay đổi… Nhưng nếu có một lúc nào đó nó thay đổi, chỉ có thể xuất phát từ trái tim em…. nếu em không yêu anh nữa.
Nguyệt Vy mím môi nhìn anh. Đôi mắt to tròn của nàng đỏ hoe, hàng long mi cong vút xiêu vẹo dính bệt vào nhau. Một giọt nước mắt tiếp tục chảy dài xuống, nàng lao vào lòng anh, ghì chặt.
– Em yêu anh… mãi mãi yêu anh…
– Đây… Để anh tắm cho em… – Thuận Minh bế xốc cơ thể nàng lên, đặt vào bồn tắm.
Làn nước ấm áp và tựa lưng vào bộ ngực rắn chắc của anh làm tâm trạng nàng bình tĩnh trở lại. Nguyệt Vy nghiêng đầu nhìn hai đầu vú nàng nhấp nhô trên mặt nước, như một trò chơi cho mấy ngón tay anh, vẽ khoanh tròn, khoanh tròn. Đột nhiên anh hít sâu một hơi, tay cũng ngưng lại.
– Nguyệt Vy… Anh nghĩ anh nên kể cho em nghe một chuyện… Có thể em sẽ hiểu anh hơn… – Giọng anh đều đều, nhưng linh tính báo cho nàng biết nó sẽ liên quan đến cuộc sống sau này của nàng.
– Ưm… – Nguyệt Vy gật đầu nhẹ, nàng nắm tay anh đặt lên bầu ngực của mình, nó trơ trọi trên mặt nước, hơi lạnh.
– Người bạn gái trước đây của anh… Người anh có tình cảm… Trước khi anh gặp em… cũng là người anh quen lâu nhất… 6 năm… Cô ấy tên là Minh Thy… Hôm đám cưới mình cô ấy có tham dự… – Thuận Minh nói như đang hồi tưởng.
– Có phải cô ấy mặc váy đỏ… – Nguyệt Vy chợt nói nhỏ.
– Ừ… Linh cảm phụ nữ thật nhạy… Vậy mà em cũng nhận ra… – Anh thở dài khẽ hôn lên gò má nàng.
– Không phải linh cảm… Mà là em nhận ra cô ấy từ đoạn video anh đưa em xem… – Nguyệt Vy nhớ đến hình ảnh cô ấy mút dương vật anh một cách điệu nghệ, lòng nàng chợt nóng lên.
– Ah… – Thuận Minh thoáng ngạc nhiên, nhìn nàng.
– Em không sao…. Anh kể tiếp đi….
– Ừ… Anh gặp Minh Thy từ khi còn học ở Nhật… Cô ấy cũng là du học sinh giống anh… Bọn anh yêu nhau thật lòng… Còn dự định sẽ cưới sau ngày về Việt Nam… – Thuận Minh nắm chặt tay nàng, nó lạnh buốt.
– Cả anh và Minh Thy đều du học Nhật từ khá nhỏ, nên tâm tính ảnh hưởng khá nhiều văn hóa Nhật Bản…. đặc biệt là tính phóng khoáng trong chuyện nam nữ…
Nguyệt Vy im lặng, nhưng điều này nàng đã từng nghĩ đến.
– Bọn anh không phải là người đầu tiên của nhau… Điều đó đối với anh không có gì quan trọng… Không có gía trị gì khi cả hai rất hòa hợp với nhau về chuyện đó…. Anh và cô ta như sinh ra để cho nhau…. từng cuộc chơi đều hoàn hảo… Ngoài thời gian học… bọn anh chỉ quấn lấy nhau… – Thuận Minh ngưng lại một chút, hít một hơi thât sâu, anh nói tiếp.
– Nhóm bạn anh có 5 người, khi đó chơi rất thân… thân đến nỗi không có riêng tư… bạn gái như là của chung…- Anh thấy cơ thể Nguyệt Vy run lên, tay anh siết chặt bầu vú nàng. – Bọn anh thuê hẳn một căn nhà, mỗi đứa một cô bạn gái: ăn chung, ngủ chung, làm tình cũng chung với nhau… Thời gian đó thật sự như thiên đường: sức khỏe, tình yêu, tình bạn… Bọn anh có tất cả mọi thứ mà tuổi trẻ khao khát.
– Nhưng rồi mọi việc thay đổi…. – Giọng anh hơi run lên. – Từ khi có kẻ thứ sáu xuất hiện. Hắn tên là Nhất Huy, con của một ông chủ nhà băng lớn tại Sài Gòn. Chính anh đã dẫn dắt và giới thiệu hắn gia nhập nhóm. Hắn cũng là du học sinh… Bên ngoài đạo mạo, hiền lành… nhưng bên trong lại chất chứa tâm địa thâm độc…
– Hắn dọn đến ở chung với bọn anh cùng với một cô bạn gái xinh đẹp nhưng ngu ngốc, chỉ biết thực hiện tất cả các mệnh lệnh hắn yêu cầu… Sinh hoạt nhóm như có nguồn sinh khí mới… Cuồng nhiệt hơn… Vui hơn… Nhưng chỉ vài tuần sau… Hắn âm thầm dắt Minh Thy ra ngoài… dùng những thủ đoạn mới lạ bệnh hoạn mê hoặc cô ấy… – Thuận Minh nghe cổ họng mình đắng chát, anh ôm cứng Nguyệt Vy, anh không tưởng tượng được một lúc nào đó nàng sẽ rời anh như vậy.
– Minh Thy yêu hắn, rời bỏ anh ? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ.