HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 39
Henry như bị sét đánh chết đứng. Cả Thuận Minh đứng xa xa cũng cứng đờ. Thân thể hoàn mỹ của Nguyệt Vy lõa lồ ngay trước mặt hai người đàn ông, bên bờ kênh đào giữa thiên nhiên xanh mướt. Ánh nắng dịu dàng phủ xuống bao phủ lên làn da nàng một chiếc váy dài rực rỡ trong suốt. Nàng mỉm cười bước ra khỏi chiếc váy, hơi xoay lưng lại với Henry, đối diện với anh.
Nàng điềm nhiên đón nhận lấy ánh mắt phấn khích của anh, nhưng tâm trạng nàng run rẩy đấu tranh vì hành động của mình. Từ lúc yêu Thuận Minh, nàng bị cuốn theo những trò chơi phiêu lưu của anh. Nhưng từ giờ phút này trở đi, nàng muốn mình được chủ động chọn vai diễn mà không theo sự sắp đặt của anh. Bên trong nàng nhen nhóm một ngọn lửa ham muốn cuồng nhiệt, mỗi lúc một mạnh hơn. Nàng muốn thấy biểu hiện của hắn, thấy vẻ lúng túng và ánh mắt thèm thuồng tột độ của hắn. Tất cả những thứ đó như một cơn địa chấn làm tâm trạng nàng dậy sóng.
Nàng mím môi, chậm rãi cúi xuống, tay với nhặt chiếc váy, bờ mông căng ra trọn vẹn hướng về Henry. Mắt nàng vẫn không rời nét mặt của anh. Đôi môi anh hơi run, hai cánh mũi phập phồng, đũng quần bắt đầu căng phồng lên.
Hai mắt Henry cứng đờ, tay buông lỏng, chiếc máy ảnh rơi xuống lủng lẳng đung đưa trên cổ. Nơi thầm kín nhất trên cơ thể Nguyệt Vy đang lồ lộ trước mặt hắn. Miệng hắn há hốc hớp hớp không khí như sắp tắt thở đến nơi. Hai mắt hắn đỏ bừng lên, không chớp nhìn vào hai mép âm hộ đỏ hồng căng mọng khép chặt giữa hai chân nàng.
Thuận Minh bật cười, anh đón lấy chiếc váy nàng ném sang cho anh. Anh biết tất cả hành động của Nguyệt Vy đều để khiêu khích anh. Nàng chính thức tuyên chiến với sở thích kì quặc của anh.
– Anh nhìn đủ chưa? – Nguyệt Vy nheo mắt nhìn Henry.
– Ahh… Tôi xin lỗi… Vy… Vy rất đẹp… – Henry lúng túng đưa máy ảnh lên.
– Ah.. Khoan đã… Vy bước xuống nước đi…
– Xuống nước? – Vy ngơ ngác quay lại nhìn Thuận Minh.
Anh nhúng vai vô tư như thể đang nói, do tự em quyết định mà. Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi. Nàng mím môi lò dò bước xuống nước. Nước kênh đào Hoàng cung Tokyo mát lạnh, trong vắt, bầy cá vàng tản ra nhưng vẫn tò mò nhìn đôi chân trắng nõn nà của nàng.
– Vy.. Vy đứng thẳng người vươn hai tay…. lên trời như tập thể dục buổi sáng vậy đó… – Henry cố hướng dẫn nàng tạo dáng như một stylist chuyên nghiệp.
– Tách.. Tách.. Tách…
Máy bắt đầu chụp liên tục. Nguyệt Vy dần cảm thấy tự nhiên hơn, nàng đùa giỡn với làn nước trong, cho nó vuốt ve cơ thể mình. Henry hăng hái đến đỏ bừng cả mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đây có lẽ là tác phẩm đẹp nhất của cuộc đời hắn.
Thuận Minh run run cầm chiếc điện thoại trên tay. Anh muốn quay lại những giây phút hồn nhiên vui vẻ của Nguyệt Vy. Tất cả hình ảnh của nàng, dù nàng đang làm gì đi nữa, dù nàng đang khỏa thân trêu đùa với gã đàn ông đó.
Đột nhiên Thuận Minh nghe tiếng xột xoạt, tiếng bước chân lạo xạo trên mặt đường sỏi. Anh bừng tỉnh hoảng hốt quay lại. Từ xa, hai gã cảnh sát mặc đồng phục đen vừa trò chuyện vừa rảo bước về hướng này. Thuận Minh lúng túng, bước tới.
– ———- ! – Anh cúi đầu thật thấp chào hỏi theo đúng truyền thống Nhật.
– Oh.. —–!
Hai gã thoáng ngạc nhiên, dừng lại, khẽ cúi đầu chào anh. Thuận Minh cố mỉm cười thật thân thiện. Anh bước đến trò chuyện rôm rả, tay chỉ đông chỉ tây. Hai gã cũng rất nhiệt tình hướng dẫn, không hề chú ý đến chiếc váy phụ nữ màu xanh anh đang vắt trên vai.
– Hình như có người…. – Henry nói khẽ.
Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn lên. Nàng thấy mái tóc anh lấp ló khuất sau bờ đê, anh đang nói gì đó bằng tiếng Nhật.
– Tránh đi… – Henry hô nhỏ.
Hai người khó nhọc di chuyển thật nhanh về phía bờ, nơi có một tán cây dại um tùm có thể ẩn náu.
– Ahh…
Nguyệt Vy la khẽ, nàng mất chớn té xuống nước. Henry hốt hoảng chồm tới, bế xốc lấy nàng từ phía sau. Hai cánh tay mạnh khỏe của hắn vô tình choàng ngang ngực nàng. Nguyệt Vy im lặng nhìn hai bầu vú nàng bị ép căng dưới cánh tay lực lưỡng của hắn. Hơi thở hắn dồn dập, mỗi bước chân đều xốc cơ thể nàng lên xuống. Bộ râu quai nón của hắn vờn sau cổ nàng, hai đầu vú nàng cọ sát vào lớp lông tay dầy rậm đến ray rứt.
Hai người thở hỗn hển nhìn nhau bên trong bụi cây um tùm. Nguyệt Vy run rẩy quỳ trên lớp cát mỏng, cơ thể nàng ngấm lạnh của làn nước kênh đào. Nguyệt Vy chợt thấy mặt mình nóng lên. Chưa bao giờ nàng và hắn gần nhau đến như vậy. Ánh mắt hắn di chuyển chậm chậm từ miệng nàng xuống dưới. Ánh mắt của hắn không háo hức thèm thuồng như Hào, mà ủy mị lệ thuộc như một sự tôn sùng tuyệt đối. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực của hắn phả lên làn da mình. Tim Nguyệt Vy nhảy lên liên hồi.
– Anh thấy em đẹp lắm sao? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ, má hơi đỏ lên, mắt nàng nhìn hai bàn tay to lớn của hắn lúng túng nắm chặt.
Henry gật gật đầu, mắt vẫn dán lên bầu vú nàng như trẻ em khát sữa. Đầu vú nàng săng cứng lại, ray rứt dưới ánh mắt của hắn.
– Anh có muốn… chạm vào ngực em không? – Giọng Nguyệt Vy run lên, nhỏ như muỗi kêu.
Henry hơi sững người, nhìn nàng, rồi nhìn xuống hai bầu vú mơn mởn căng tròn trước mặt. Hắn chậm chậm đưa một bàn tay lên. Nguyệt Vy cảm thấy gai ốc nổi lên khắp cơ thể, mắt nàng nheo lại, nhìn theo bàn tay của hắn sắp chạm lên ngực nàng.
– Khoan đã… Chỉ một phút thôi…. – Giọng nói nàng run rẩy qua hơi thở dồn dập.
Ngón tay thô dày của Henry khẽ chạm lên làn da ngực nàng. Một luồng điện truyền khắp thân thể Nguyệt Vy, tê cứng. Nó chậm chậm trượt xuống xoa nhẹ quanh núm vú nàng. Nguyệt Vy mím môi chờ đợi, hai mắt nàng lim dim dõi theo đường đi của nó. Ngón tay cái to lớn của hắn, chạm nhẹ vào một bên, rồi chậm chậm miết ngang qua núm vú của nàng.
– Ư…
Nàng thoáng trùng mình lại, như muốn né tránh bàn tay lạ lùng này. Bàn tay thứ hai của hắn đưa lên, ôm choàng lấy bầu vú bên kia. Nó thô kệch vụng về không khéo léo điệu nghệ như tay bên này. Nó xâm chiếm đầu ngực nàng ngay từ cái chạm đầu tiên, cả bàn tay tham lam xoa nắn cả bên ngực nàng không sót một ly. Hai bàn tay như hai con người khác nhau. Nguyệt Vy nhấp nhỏm, hai mắt đờ đẫn nhắm lại. Một phút như dài vô tận.
– Ưm… Ôi đừng…