HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 38
Thuận Minh và Nguyệt Vy nhìn nhau. Họ cũng không quá ngạc nhiên vì hắn biết tên mình, vì hướng dẫn viên trong đoàn điểm danh liên tục.
– Như thế này… – Thuận Minh bước tới, kéo theo cả Nguyệt Vy, nàng cứ nấp vào sau lưng anh.
– Việc anh chụp hình lén vợ tôi là không đúng… – Anh nhìn hắn gãi gãi đầu, gật gật liên tục.
– Nhưng chúng tôi vẫn phải thừa nhận, hình anh chụp rất đẹp. – Thuận Minh hít sâu một hơi.
– Tôi muốn nhờ anh chụp cho vợ tôi thêm một số tấm nữa…. giống như mới nảy…
– Mới nảy… – Gã nhìn anh, chợt hai mắt sáng lên. – Khỏa thân?
Thuận Minh thấy cơ thể Nguyệt Vy run lên.
– Ah… Hem… Cũng không hẳn… Tùy theo nàng muốn thôi… – Thuận Minh thấy giọng mình hơi run lên.
– Tất nhiên, để cho rõ ràng… Đã nhờ… Tôi sẽ trả thù lao cho anh… – Anh nói nhanh.
– Không sao… Không cần… Để tôi chụp cho… Miễn phí hết…. – Henry hồ hởi.
– Không… Tôi muốn trả thù lao… Vì sau đó, những tấm hình sẽ do chúng tôi giữ hết… Anh không được lưu lại…. – Thuận Minh nói với giọng không thương lượng.
– Vậy… Vậy sao… – Henry hơi hụt hẫng, rồi nhìn qua mái tóc run run lấp ló sau vai Thuận Minh. – Vậy cũng được. Thù lao cũng không cần… Tôi thích nhiếp ảnh không phải vì tiền.
– Ok… Thành giao…
Hai người đàn ông bắt tay nhau vui vẻ, Nguyệt Vy thì tim muốn nhảy ra ngoài. Nàng thầm nói với mình, cũng giống như tối hôm qua, khỏa thân trước mặt bao nhiêu người. Nhưng không hiểu sao, hai chân nàng vẫn muốn nhũng ra.
– Ok… Thế này… Bắt đầu từ tư thế này… Ngồi xuống bãi cỏ… Nhưng chân Vy phải thế này…
Nguyệt Vy lúng túng mặt đỏ lên, nhìn hai bàn tay Henry cứ huơ huơ sát hai chân nàng.
– Thế… Đúng rồi… Ừm… – Henry ấp úng chỉ chỉ vào ngực Nguyệt Vy. – Mấy cái nút… Có nên…
Nguyệt Vy cúi mặt nhìn xuống ngực áo mình, rồi lại nhìn lên anh. Thuận Minh khoan tay đứng trên bậc cầu thang, anh không muốn có kẻ khác phá bỉnh chuyện này. Nhận được ánh mắt bối rối của nàng, anh mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Vy hít sâu một hơi. Hai bàn tay nàng trắng bệt, run rẩy mở từng cái nút áo. Nàng nghe hơi thở nặng nề của Henry.
Chiếc nút áo cuối cùng trước ngực nàng cũng mở ra. Nguyệt Vy chậm châm kéo lệch một bên, bầu ngực căng tròn trắng tinh của nàng bóng loang loáng dưới ánh mặt trời. Nguyệt Vy hồi hộp chờ đợi, nhưng vài giây sau vẫn không thấy Henry nói gì. Nàng mở bừng mắt nhìn hắn.
– Ah… Vy Vy… Cứ nhắm mắt như thế… Đưa hai chân lên trời… – Henry luống cuống nói lung tung.
– Cái gì? – Nguyệt Vy đỏ mặt tức giận.
– Không! Không! Ý tôi là đưa hai tay lên trời… Gỉa bộ như vươn vai ngủ dậy… Vậy đó…
– Khoan đã… Tay nắm lại… Ừ… Đẹp lắm…
“Tách… Tách… Tách….”
– Em muốn xem hình… – Nguyệt Vy khép hờ áo mình, bước lại bên Henry.
Hắn vui vẻ đưa máy sang cho nàng. Nhưng dây máy vẫn máng trên cổ, nên Nguyệt Vy phải khom mình sang mới nhìn được. Nàng gật gù hài lòng. Các tư thế đều tự nhiên, chất lượng ánh sáng tuyệt hảo.
Henry cố nín thở, mặt hắn đỏ bừng lên. Dù biết Thuận Minh đang nhìn, nhưng mắt hắn vẫn không thể dứt ra khoảng hở giữa mép áo Nguyệt Vy. Chụp hình cho nàng từ xa và nhìn sát bên thật khác nhau một trời một vực. Làn da ngực nàng thật mịn màn, căng bóng, chiếc núm vú nho nhỏ đỏ hồng bằng đồng tiền, đầu vú đỏ hồng nhô lên bằng đầu đũa. Hắn có thể thấy cả những hạt nhỏ li ti chạy quanh núm vú nàng. Henry nuốt nước miếng ừng ực.
Nguyệt Vy mím môi, quay lưng về vị trí cũ của mình. Tim nàng đập thật nhanh. Giây phút vừa rồi, không hiểu nàng nghĩ gì, lại cố tình chần chừ xem đi xem lại hai tấm hình. Nàng có thể nghe tim hắn đập nhanh điên cuồng, nàng có thể nghe tiếng cổ họng hắn nuốt nước miếng liên hồi và nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn thiêu đốt bên đầu vú nàng lộ ra. Nàng cảm thấy sâu trong lòng mình có gì đó kêu gọi, không phải ngừng lại, mà tiếp tục đi xa hơn.
Thuận Minh mỉm cười, đứng nhìn cảnh Henry chụp hình cho Nguyệt Vy. Anh thấy rất tự hào vì nhan sắc của nàng. Nhìn Henry liên tục nuốt nước miếng, đũng quần hắn u một khối lớn, Thuận Minh thầm nhủ: “Nếu cứ đà này, khi Nguyệt Vy bắt đầu cởi hết quần áo trên người hắn chỉ có điên lên. Mặc kệ hắn, có anh ở đây, không ai có thể chạm đến nàng. Dĩ nhiên, nếu nàng đồng ý thì…” Thuận Minh chợt lắc đầu bật cười.
– Em đá nước đi.. Ừ…
Henry vô cùng nhiệt tình. Hắn lội luôn hai chân xuống nước, khom người sát xuống, mặc kệ quần ướt gần hết. Nhìn biểu hiện của hắn, Nguyệt Vy cảm thấy tự nhiên hơn. Nàng tươi cười tự nhiên, các tư thế tạo dáng cũng thành thục hơn nhiều.
– Đá mạnh lên chút… Cố cho nước bắn tới sát máy ảnh nè… Ừ… Đú..n..g..
Henry chợt ngưng ngang. Tay hắn cầm máy run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn vừa thấy gì đó, mà hắn không tin là sự thật. Cổ họng hắn khô cháy.
Nguyệt Vy mím môi, mặt nàng đỏ bừng lên. Trong giây phút vừa rồi nàng hơi quá tự nhiên, quên khuấy đi việc mình không mặc quần lót. Nàng quay lại nhìn anh như hờn trách, anh nhe răng cười như có vẻ thích thú. Nguyệt Vy lườm anh, như ngụ ý điều gì đó. Nàng quay lại nói:
– Có gì ngạc nhiên chứ!
– Tôi… Tôi… – Henry ấp úng đến mặt mũi đỏ bừng lên.
– Anh chưa chụp phụ nữ khỏa thân bao giờ sao? – Nguyệt Vy hỏi, một bên cánh tay nàng khẽ rút ra khỏi vai áo.
– Tôi.. Tôi có nhiều chứ… – Henry ấp úng.
– Tại sao anh lúng túng như vậy? – Nguyệt Vy không nhìn hắn, nàng tiếp tục rút cánh tay còn lại của mình ra khỏi vai áo.
– Tôi… Tôi… Không biết…. Chắc do Vy… đẹp. – Henry không rõ mình đang nói gì, mắt dáng lên hai bầu vú cân xứng căng tròn của nàng.
– Thật sao? – Nguyệt Vy mím môi, thả chiếc váy rơi dồn xuống chân.