HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 32
– Thôi… Không sao… Mình đi shopping đi… Ở đây có nhiều khu shop lớn lắm. – Thuận Minh ghì sát vòng eo nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi.
– Hay… Mình vào đi… – Nguyệt Vy chợt dừng lại nói.
– Em… Em muốn vào thật? – Thuận Minh ngạc nhiên, quay lại hỏi.
Nguyệt Vy cúi đầu gật gật, má đỏ bừng lên.
– Haizz… Để xem… Nói vậy chứ chưa chắc vào được đâu… Có Yori dẫn vào dễ hơn… Anh dù sao không thể nói tiếng Nhật như người bản xứ được… – Thuận Minh nói như nói một mình.
– Thử xem…. – Anh kéo nàng đi thẳng vào cửa.
Nguyệt Vy cúi đầu đi theo anh. Tim nàng nhảy lên điên cuồng. Nàng không thể tưởng tượng nổi lát nữa mình làm thế nào để phơi bày toàn bộ cơ thể của mình trước vô số người lạ.
– ——– – Một người đàn ông lớn tuổi, tóc hoa râm lịch sự cúi chào hai người, mắt ông ta chỉ lướt qua anh, rồi tập trung lên Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy hồi hộp chờ đợi. Tâm trạng nàng mâu thuẫn, nửa muốn được vào để anh vui, nửa mong ông ta từ chối.
– —– – Anh trả lời ông ta.
Ông ta nhìn hai người hơi chần chừ, rồi nói một tràng khá dài. Thuận Minh cười khổ phân bua gì đó.
Nàng hồi hộp nghe ông ta và anh nói chuyện. Nàng quan sát nét mặt của anh để đoán lời ông ta đang nói. Mặt hơi nhăn nhó, rồi dãn ra tươi cười, cúi đầu cảm ơn ông ta. Nhìn anh rút ví tiền mua vé mà chân nàng muốn nhũng ra.
– Em biết ông ta nói gì không? – Thuận Minh ôm ghì lấy vòng eo nàng như dìu nàng vào trong.
– Ông ta nói…- Không đợi nàng trả lời, anh nói tiếp. – Em rất đẹp nên dù biết chúng ta không phải người Nhật, ông ta vẫn cho vào.
– Xì…. Anh trêu em… – Nguyệt Vy bật cười.
– Ơ… Anh nói thật mà.
Hai người bước vào một phòng lót sàn gỗ khá rộng, vách tường san sát những hộp gỗ.
– Ah…- Nguyệt Vy chợt la khẽ, mặt đỏ tới mang tai, nép vào sau lưng anh.
Đối diện nàng là hai gã đàn ông trần truồng, dương vật lòng thòng vừa đi vừa nói chuyện rôm rả tự nhiên.
– Ha ha… Lát em sẽ quen thôi mà… – Thuận Minh nắm tay nàng, lòng bàn tay nàng đã ướt mồ hôi.
– Em… Em không biết mình làm được chuyện này không! Em sợ lắm… – Giọng nàng run lên.
– Không sao… Lát em ra đó em sẽ thấy… Họ rất bình thản, người gìa, người trẻ, con nít đủ hết… Ah… Hình như giờ này buổi tối chỉ dành cho dân đi làm về trễ thôi… – Thuận Minh trấn an nàng.
– Đứng yên. Anh cởi đồ cho nhé. – Anh thì thầm bên tai nàng.
Nguyệt Vy nhắm chặt hai mắt. Tim nàng muốn ngừng đập. Chuyện này thật quá sức hoang đường. Riêng với anh, nàng không ngại bất cứ điều gì, nhưng… Nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể làm chuyện như thế này.
Làn gío vờn mát lên cơ thể trống trải của nàng. Lần lượt từng mảnh vải trên người nàng được anh nhẹ nhàng cởi xuống. Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, có tiếng xì xào kế bên nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình mở mắt ra. Kế bên nàng là hai người đàn ông đang mặc quần áo, mắt họ không hề khách sáo nhìn ngắm cơ thể nàng.
– ——— – Một người nói gì đó với nàng, cúi đầu chào.
Nguyệt Vy lúng túng, cúi đầu đáp trả. Nàng vội vã chộp chiếc khăn tắm để sẵn trên ghế che trước người.
– Họ nói em rất đẹp. Rất hân hạnh được gặp em. – Thuận Minh thì thầm bên tai nàng.
– Anh nói xạo… Hi Hi… – Nguyệt Vy bật cười nhỏ.
Nàng chợt nhận ra, trần truồng trước mặt những người này, cảm giác chỉ hơi nhộn nhạo khó chịu, nhưng không kinh khủng như nàng đã nghĩ. Có thể do văn hóa của họ, ánh mắt của họ rất lịch sự không hau háu như những gã đàn ông nàng gặp.
Nguyệt Vy giữ chặt chiếc khăn ngang ngực, nó ngắn ngủn như một chiếc khăn lau mặt, không thể quấn ngang người. Nàng chỉ có thể che phía trước người mình, phía sau hoàn toàn trống trải.
Thuận Minh thì cứ thế vắt khăn lên vai, tồng ngồng đi song song với nàng.
– Em thấy thế nào? Sau này em sẽ nhớ cảm giác tự do thoải mái này đấy…
– Xì… Có anh nhớ đấy… Em không thích cảm giác trống trải thế này đâu… – Nguyệt Vy bĩu môi nói khẽ.
– Thiệt là không thích? – Thuận Minh đưa tay xoa xoa bờ mông mát rượi của nàng. – Vậy… cảm giác trống trải của đáy quần lót kéo lệch một bên thì thế nào?
– Ah… Anh… – Nguyệt Vy đỏ mặt đánh vào ngực anh thùm thụp. – Lúc đó…. Lúc đó… Anh thấy sao… không ngăn hắn lại chứ… Em lại tưởng là anh giở trò…nên…đáng ghét…
Thuận Minh nhìn nàng. Ánh mắt anh hơi ngỡ ngàng, rồi như hiểu ra, môi anh mím lại cố nén cười. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh, nàng cảm thấy có gì đó không đúng như nàng nghĩ.
– Ha ha…- Thuận Minh không nén được, bật cười. – Anh không thấy gì hết… Lúc nảy… cởi đồ cho em… Anh chỉ thấy đáy quần lót em bị ….
– Im lặng… Không được nói nữa… – Nguyệt Vy che miệng anh, mặt nàng đỏ bừng lên.
– Ưm..- Thuận Minh lách đầu tránh tay nàng. – …bị kéo một bên…còn ướt…ướt…
– Ahh… Em không chơi với anh nữa… Anh xấu lắm… – Nguyệt Vy hét lên, che tai lại, ù chạy thẳng về phía trước.
– Chờ anh đã… Ha ha…
Thuận Minh đuổi theo nàng.