HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 25
Thuận Minh chồm lên che miệng Nguyệt Vy lại. Khi nàng yên lặng, anh vuốt nhẹ xuống ngực nàng, thoáng ngạc nhiên vì hai bầu vú nàng ướt đẫm nước. Nhưng anh không để ý nhiều, rút tay về, bóp nghiến lấy mông nàng, gồng người thúc nhanh hơn.
– Ưm…
Tiếng kêu của Nguyệt Vy tắt nghẽn. Một bàn tay khác che miệng nàng. Tay Liêu Đông chia hai đường, một che miệng, một day mép trên âm hộ Nguyệt Vy. Miệng anh há to, đón hai bầu vú nàng tự động đưa vào miệng.
– Ahm….
Nguyệt Vy rũ rượi, âm hộ nàng co thắt mãnh liệt, âm dịch nức nở tuôn trao. Thuận Minh cũng nghiến răng ken két, xuất tinh trong người nàng. Anh thở hổn hển rút dương vật nhòe nhoẹt của mình ra, tinh trùng và âm dịch từ trong âm hộ của Nguyệt Vy rơi vãi xuống người Liêu Đông. Anh ta nín thở nằm yên như ngủ say không biết gì.
Hai cánh tay Nguyệt Vy run lên, cơ thể nàng như nặng lên gấp đôi. Cánh tay mạnh khỏe của Thuận Minh đỡ lấy vòng eo nàng. Anh bế nàng lên trên hai cánh tay, để nàng thiếp đi trong ngực. Cả hai đi về phòng.
– Thuận Minh ah… Thuận Minh… Mày tổ chức tân hôn trên người tao… Xong rồi bỏ đi… hại tao khổ sở muốn điên đây này…. – Liêu Đông lầm bầm, tuột cái quần ướt sũng của mình, ném sang một bên.
Anh ngồi bật dậy nhìn sang cặp chân dài, váy tốc cao, chiếc quần lót đỏ lấp ló của Thúy. Anh lao đến.
– Ưm… Ai vậy?
– Cho anh chút đi…
– Ở đây không được….
– Ngủ hết rồi…
– Xoẹt…. – Mảnh vải đỏ rơi xuống sàn.
– Ah… Anh hư quá… Làm gì gấp… Ưm… Ôi…
– Ưm… Ư…. Ưmmmm….
Thúy rên la vang cả phòng. Ba gã khác lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt. Thuận Vinh còn e ngại, nhìn Liêu Đông hì hục trên người Thúy. Nhưng Tuấn không chờ một khắc nào, dương vật hắn cứng ngắt, hắn vừa mơ một giấc mơ hoang dại đến cùng cực.
– Oh… Cái anh này… Đừng mà…. Anh…
– Không sao… Bạn thân… anh mà… Cứ nhắm mắt lại…. Coi như là… anh đi….
– Oh… Ưmmm… Kì quá đi… Em chưa…. hai người một lúc bao giờ mà….
– Vậy hả… Vượt cấp…luôn đi… Hôm nay… Em tiếp…. bốn người…. Ha ha…
Thuận Vinh bốn mắt sáng rỡ. Cởi phăng quần ném sang một bên, lao vào.
– Ứ… Không chịu…không chịu đâu… Nhột quá…. Ôi… Ưm… Em chết mất… Anh ơi…
_______________________
– Ưm…
Nguyệt Vy cựa mình, mở mắt lên. Nàng đón nhận ánh mắt yêu thương của anh đang nhìn mình. Nàng mỉm cười, chợt nhớ đến hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm vợ anh. Thuận Minh cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn.
– Em đẹp lắm. Anh thấy mình như sống trong mơ. Em tuyệt vời lắm… – Anh vòng tay ôm lấy cơ thể ấm áp mềm mại của nàng.
– Ư… Anh định nói đến chuyện gì? – Nguyệt Vy đỏ mặt nhớ đến chuyện hôm qua.
– Ha ha…
– Anh còn cười em… – Nàng bĩu môi giận dỗi, đánh lên ngực anh. – Toàn do anh thôi… Anh đang tập hư em đó, anh biết không?
– Anh rất thích em hư… Khi nhìn thấy em hư… Anh thật sự muốn điên lên… – Thuận Minh thì thầm vào tai nàng, tay anh mân mê bầu vú căng tròn của nàng.
– Ưm… Anh… Anh không ghen sao? Nếu anh không ghen… vậy anh không yêu em…
– Không phải… Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời… Anh cũng rất ghen đấy… Nhưng anh có cách chuyển sự ghen tuông thành sức mạnh…
– Sức mạnh gì? – Nguyệt Vy nhíu mày.
– Sức mạnh này nè… – Thuận Minh giở chăn lên, chui hẳn vào trong.
– Ái… Đừng mà… Nhột quá…. Anh…- Nguyệt Vy kéo chăn lên, lộ ra khuôn mặt hí hửng của anh.
– Anh làm sao họ say hết mà anh còn tỉnh? – Nguyệt Vy tò mò nhìn Thuận Minh.
– Ha ha… Anh tiếp khách nhiều mà phải có tuyệt chiêu phòng thân chứ. – Thuận Minh nhếch mép cười đắc ý.
Nguyệt Vy mỉm cười tủm tỉm, trong đầu nàng có môt ý nghĩ mà anh không bao giờ biết. Mặt nàng thoáng đỏ lên.