HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 21
Nguyệt Vy đóng kín cánh cửa sau lưng mình. Nàng thở hổn hển, má đỏ bừng. Chuyện vừa rồi thật… Nàng cũng không biết nói thế nào…. Chỉ biết tim nàng giờ đây còn đang đập loạn nhịp.
Nàng không trách Liêu Đông. Do tự nàng đưa mỡ tới miệng mèo, nhất là con mèo đang say rượu, không ăn thì cũng phải liếm một cái. Nhưng hơi thở của anh ta như vẫn còn đâu đây, phảng phất như vuốt ve thân thể nàng. Nguyệt Vy thấy mình rạo rực muốn điên lên.
– Cộc cộc cộc.
Nguyệt Vy giật bắn người.
– Em ơi! Em thay đồ xuống ngồi ăn với mấy anh em nhé! Khổ quá… Bọn anh có quy tắc này lâu lắm rồi… Anh không trốn được…
Nguyệt Vy nghe tiếng anh. Nàng mở toang cửa, thân thể mềm mại nóng hừng hực lao vào lòng anh.
– Ôi… Em đẹp quá… Anh… – Thuận Minh vuốt ve nàng, tay anh mân mê cặp mông tròn mát rượi của nàng.
– Em muốn… – Nguyệt Vy lí nhí trong lòng anh.
– Eh…. Không xuống là tao lên ahhh….
Tiếng của Vinh la hét dưới chân cầu thang.
– Haizzz…- Thuận Minh nhăn nhó. – Chưa được… Anh phải xuống liền bây giờ…
– Em thay đồ đi… Hay muốn mặc như vậy cũng được… – Thuận Minh nháy mắt cười, tay nhéo nhẹ lên đầu vú săng cứng nhô lên dưới lớp vải của nàng.
– Anh này…. Kì quá đi… Em mà mặc như vậy… Chưa biết ai khó chịu đâu… Hi Hi…
– Người khó chịu chắc không phải là anh rồi….
Anh hôn vội lên đôi môi bỉu dài hờn dỗi của Nguyệt Vy, vội vàng lao xuống lầu.
– Làm gì dữ vậy?
– Quy định là quy định. Mày được châm chước lắm rồi…. muốn gì nữa… Nhớ tao lúc trước…
– Thôi.. Thôi… Không kể khổ nữa… Mệt….
Nguyệt Vy nhìn anh đi khuất dưới chân cầu thang. Nàng thở dài. Nàng định đóng cửa, không xuống. Vì nàng chẳng có hứng thú gì ngồi nghe mấy ông nhậu lè nhè nhai đi nhai lại mấy đề tài nhàm chán.
– Nàng không xuống thì còn Thúy chăm sóc mày… Lo gì…
– Ha ha… Bậy bạ…
Tiếng Vinh và anh văng vẳng dưới lầu.
“Thúy… Thúy nào”… Nàng nhớ ngay đến cô gái ăn mặc hở hang đi bên cạnh Liêu Đông. Nàng nóng mặt lên.
______________________
– Tao nói rồi… Tao không quan tâm…
– Mày giàu quá mà…
– Không phải… Không phải… – Thuận Minh xua tay. – Đời người mới cưới vợ một lần… Quan tâm gì chuyện lời lỗ chứ… Mất hết cũng được… Đi làm vài năm lại có thôi…
– Wahhh… Vậy mới là đàn ông đó… Mmmoa… – Bất chợt, Thúy chồm lên hôn má Thuận Minh một cái rõ kêu.
Thuận Minh bất ngờ, ngượng ngùng. Thúy nhe răng cười ngã hẳn sang, tựa người vào tay anh. Sức sát thương của Thuận Minh quá lớn khó có người con gái nào cưỡng lại được.
– Ah hemm… Ah hemmm… – Liêu Đông cúi đầu đằng hắng, mặt hơi đỏ lên.
– Ha ha.. Mày ghen hả?
– Thằng Đông này gỉa bộ… Nó mà ghen tao chết liền á…
– Trời ơi… Tao ghen làm quỉ gì chứ ? Nhưng mà… không phải ai cũng như tao đâu ah… – Liêu Đông gãi đầu nháy mắt về hướng khác.
Mọi người khó hiểu quay lại. Thuận Minh mặt mũi đỏ bừng nhìn thấy Nguyệt Vy. Nàng nheo mắt nhìn anh.
Nguyệt Vy mím môi bước tới. Trước nàng là năm người đàn ông cởi trần ngồi bệt dưới sàn, chỉ có mình anh là nàng quen thuộc. Nhưng anh lại kề sát thân thiết với cô gái đó.
Nàng cố nở một nụ cười thật tươi. Mọi người ngơ ngác quên cả việc dịch sang một bên cho nàng bước vào. Nàng khoác trên người một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình, thường dùng thay đồ ngủ. Phía trước chỉ cài hờ hững ba nút giữa, hai nút trên và hai nút dưới hững hờ phất phơ. Chiếc áo khá ngắn, phô bày gần hết cặp đùi trắng tinh thon dài không chút tì vết của nàng. Ngực áo nàng nổi mờ mờ hai chấm nho nhỏ, phập phồng thiêu đốt bao ánh mắt xung quanh.
Năm cái ực đồng loạt nuốt xuống mấy cái cổ đàn ông.
– Tránh đường… – Liêu Đông bừng tỉnh la lên.
Tuấn, Vinh giật mình, cùng ngã người nghiêng qua bên cạnh. Nguyệt Vy cúi đầu cảm ơn. Nàng nhón chân đi tránh mấy đĩa mồi ngổng ngang trên sàn nhà. Bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn lên hai cặp đùi hoàn mỹ của nàng, những bước chân nhẹ nhàng, tà áo phất phơ, loáng thoáng chiếc quần lót ren màu hồng nhạt.