HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 19
– Anh ơi… Khoan đã… Cho em đi tắm đi… Ưm… Người em dơ lắm…
– Anh tắm với em…
– Ưm… Anh hư quá đi…
Nguyệt Vy trần truồng nằm gọn trong lòng anh. Thuận Minh bế nàng vào phòng tắm. Anh nhẹ nhàng đặt nàng xuống bồn tắm. Anh háo hức cởi quần áo mình, giải phóng dương vật căng tức của mình.
Nguyệt Vy cắn môi nhìn dương vật căng phồng của anh đung đưa trước mặt mình. Nàng ngồi nhỏm dậy, đón nó vào miệng mình. Từ sau ngày hôm đó, nàng quả thật nhớ nó, nàng nhớ mùi vị hăng hắc quen thuồc, nàng nhớ cảm giác nóng ấm căng phồng của nó trong miệng mình.
– Ưm… Vy ơi!! Em tuyệt quá…
Tiếng rên rỉ của anh làm mặt nàng đỏ bừng lên.
– Tin tin tin… Tin tin tin….
Thuận Minh nhăn nhó nghe tiếng chuông cửa. Anh thầm mắng kẻ vô duyên nào đó phá phách ngay đêm quan trọng này.
– Tin tin tin…
– Có ai gọi cửa à anh? – Nguyệt Vy lau khóe miệng mình, tay vẫn vuốt ve dương vật anh.
– Ưm… Thằng điên nào… Kệ nó đi…
– Tin… Tin… Tin….
– Ahhh… – Thuận Minh gầm lên bực tức.
– Anh xuống xem đi… Có khi có chuyện quan trọng… Em chờ anh… – Nguyệt Vy tát nước lên bầu vú mình, mắt nàng liếc anh đưa tình.
Thuận Minh nghiến răng khó chịu. Anh mặc lại chiếc quần short, đi ra ngoài.
– Em tắm đi… Nằm ngăm nước như vậy bệnh đó.. – Tiếng anh vọng lại.
Nguyệt Vy mỉm cười, nằm dài trong bồn tắm. Hai tay nàng vô thức xoa nhẹ lên hai bầu vú mình, cảm giác nhột nhạt ray rứt, tưởng tượng đến đôi môi anh mút chặt lấy nó.
___________________________
– Tin tin tin….
– Ai đó…
Thuận Minh đưa tay che mắt chói lòa vì hai chiếc đèn ôtô pha thẳng vào nhà anh, qua cánh cổng sắt.
– Ai đó….
– Liêu Đông đây… Quên phong tục náo động phòng rồi sao?
Thuận Minh nhăn nhó đi ra mở cửa. Chiếc xe chạy vào sân nhà.
– Wah… Mang rượu xuống…
Thuận Minh nhăn nhó nhìn đám bạn thân nhảy ào ào xuống xe, tay khệ nệ bưng mấy thùng rượu lũ khũ. Bọn anh quả thật có quy định “Náo động phòng”, mấy năm trước trong đám cưới Liêu Đông anh cũng tham gia tích cực. Nghe thì khó hiểu chẳng qua là kéo nhau đến địa điểm nào đó bắt cô dâu chú rể nhậu đến say mèm, ngăn cản không cho động phòng. Anh lại là người lập gia đình muộn nhất trong đám bạn, bẵng đi mấy năm anh cũng quên khuấy đi quy định này.
Đám bạn anh đều hội tụ đủ. Tuấn, dáng người to cao lông lá. Thuận, mắt hí người Hoa, ngực lép nhưng bụng lại phệ. Vinh, thấp người, đậm người. Liêu Đông mang theo cô bồ ruột của hắn, tên Thúy.
– Nè… Tao biết của mày to… Không cần mặc quần short mỏng đứng tầng ngần trước đèn xe tao chứ… Thúy đang rạo rực cả người nè… Ha ha… – Liêu Đông vòng tay bóp nhẹ bên vú của Thúy.
– Anh này… Kì cục quá đi… – Thúy ngượng ngùng cúi đầu xuống, mắt vẫn lén nhìn đũng quần lồ lộ của Thuận Minh.
– Ah… Ha ha… Mày thiệt là…- Thuận Minh tránh người ra khỏi ánh đèn. – Tao đang chuẩn bị làm đại sự thì mày phá còn nói..
– Cái gì phá… Tao chờ ngày này lâu lắm rồi… Để mày hiểu cảm giác tức dái mà phải ngồi nhậu nó khó chịu đến mức nào… – Tuấn choàng vai Thuận Minh lôi vào nhà.
– Vô thôi…
– Tao nói trước. – Thuận Minh nhăn nhó. – Tủ lạnh nhà tao không có gì hết, đồ ăn không có, đá cũng không có…
– Ha ha… Có hết có hết… Yên tâm… Thằng cuối cùng cưới vợ mà… Phải hoành tráng thôi… Không sơ sẩy được, phải không? – Vinh nói.
Thuận Minh không biết nói gì, lý do cuối cùng anh có thể nghĩ ra bị đập tan. Anh giờ mới thấm thía chuyện phá phách của mình khi xưa đang quay lại cắn mình.
________________________