HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 110
Đột nhiên có tiếng dép lẹt xẹt sau lưng. Nguyệt Vy giật thót người, bật dậy. Ông Bảy mím môi, tay bóp chặt đứng sau lưng nàng. Nàng thấy mặt mình nóng lên ngượng ngùng. Tay nàng che hờ ngang ngực, lưng quay lại, tránh ánh mắt ông. Ông Bảy không nói gì, chỉ với tay lấy gàu nước trong tay Nguyệt Vy. Ông múc nước trong xô tưới lên bờ vai trần láng bóng của nàng. Hai người im lặng không nói gì. Ông Bảy chỉ xối nước, nàng lặng lẽ tắm. Khi nàng tắm xong, ông lại lấy một chiếc khăn lông. Nguyệt Vy thấp thỏm nhìu xuống bàn tay ông chậm rãi run run lau khô thân thể nàng. Nàng lén ngẩng đầu lên nhìn ông. Chợt nàng hoảng hốt thấy một dòng nước mắt chảy dài trên mặt ông. Nàng khoác nhanh quần áo lên người.
– Ông… Chuyện này… Thật ra… Không ai biết… Ông không cần như vậy đâu… – Nàng ấp úng nói nhỏ, tay cài lại nút áo.
Ông lặng im nhìn nàng, mắt ông mờ đục. Nhìn ông như gìa hơn 10 tuổi. Môi ông run run mấp máy vài lần rồi nói:
– Xin lỗi con… Từng tuổi này… Bà thằng Đông cũng xanh cỏ mười năm… Lẽ ra ông không nên như vậy… Ông thấy mình xấu hổ quá… – Ông kéo tay áo lau nước mắt mình. – Ngay cả chuyện hồi chiều… Ông biết con nhận ra ông…
– Ah… – Nguyệt Vy bối rối đỏ mặt, nhớ lại những hành động khiêu khích của mình.
– Ông thật xấu hổ với thằng Minh.. Ông coi nó như cháu ruột mình… Ông bồng bế nó từ thời ẳm ngữa… Vậy mà… – Ông nhắm mắt lại, mí mắt run run.
Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Nàng biết anh và Liêu Đông là bạn nối khố. Nhưng chuyện ông ngoại Liêu Đông biết anh từ thời ẳm ngữa, thật làm nàng bất ngờ. Ông đã từng ở Sài Gòn sao ?
– Hồi đó ông ở Sài Gòn sao ? – Nàng hỏi.
– Không… Ông sinh ra lớn lên ở đây… – Giọng ông dài thườn thượt chán nản.
– Ở đây ? Vậy ba Minh Huy và mẹ Thuận Nhung, ba mẹ anh Thuận Minh… Họ… ? – Nguyệt Vy lúng túng.
– Hai đứa nó là người ở đây… Ngay trên cồn đất này… – Ông nói nhỏ, mắt lim dim như nhớ lại quá khứ.
Nguyệt Vy thẫn thờ im lặng. Ba mẹ anh là người Tiền Giang. Nàng chưa nghe anh nói, nhưng kể ra cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng linh cảm báo cho nàng biết, nàng đang đứng sát một sự thật quan trọng.
– Khi đó.. Anh Thuận Minh… Chị Thuận Như… và… và anh Nhất Huy đều ở đây ? – Nguyệt Vy cố bình tĩnh hỏi tiếp.
– Nhất Huy… Là thằng nào ? – Ông Bảy sững người nhìn Nguyệt Vy, khó hiểu.
Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên. “Không lẽ chị Trang kể không đúng sự thật ? Hay anh Nhất Huy được sinh ra sau, mà ông Bảy không biết…”
– Nhất Huy… Nhất … Huy… Ah… – Ông Bảy lẩm bẩm một mình, chợt hai mắt sáng lên.
– Là nó… Nó được đặt tên là Nhất Huy ah… Haizz… – Ông gật gù như phát hiện ra điều gì lý thú.
– Ông kể cho con nghe đi… Nếu anh Nhất Huy không sinh ra ở đây, vậy gia đình ba mẹ chồng con phải chuyển lên Sài Gòn khi anh Minh chưa được một tuổi ?
Ông Bảy thoáng ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vy, ông im lặng chỉ gật gật đầu. Thật lâu sau, không cưỡng lại được ánh mắt nài nỉ của Nguyệt Vy, ông thở dài nói:
– Thằng Huy và con Nhung sống rất vui vẻ hạnh phúc ở đây… Nền nhà cũ của nó còn một góc ngay miệng ao đằng kia… – Ông chỉ tay vào hướng buồng chuối tối om.
– Tụi nó có hai đứa con, một gái một trai… Chị là Như, em là Minh… Haizz… – Ông chép miệng. – Nhưng lúc thằng Minh mới vài tháng tuổi thì có biến cố lớn xảy ra trong nhà nó….
– Thằng Huy bị ép nhập ngũ… Con Nhung ở nhà đi làm nhà máy thuốc lá… nuôi hai đứa con… Mỗi sáng nó qua đây… mang hai đứa nhỏ gửi…, rồi đi làm chung với con Hai, má thằng Đông… Má thằng Đông lúc đó mới cưới, đang có bầu … Rồi một ngày… Nó bị thằng chủ nhà máy hãm hiếp…
Nguyệt Vy đang chống cằm ngồi bên ông Bảy, đột nhiên câu cuối cùng của ông làm nàng giật bắn mình. Nguyệt Vy thấy gai ốc mình nổi lên khắp người, một dự cảm rất xấu nhen nhóm trong lòng.
– Tội con nhỏ… Nó âm thầm bỏ làm… Không nói cho ai biết nguyên do… Về nhà đào khoai mì, đi gặt lúa thuê… nuôi con… Nhưng đâu chỉ vậy… Nó có mang… Chỉ một lần… Lại có mang… Vậy mới khốn nạn… Nó lén quấn bụng không cho ai biết… Chồng không có nhà, mà lại có bầu… Không phải của hoang sao ? – Giọng ông khàn đục.
– Rồi hôm đó… Nó đang vác bồ rơm ra phơi chợt quỵ xuống… Máu chảy ướt đũng quần… Bà thằng Đông đứng bên cạnh dìu nó về nhà… Mới phát hiện ra nó có bầu đã tháng thứ năm… Chỉ bị động thai, không sẩy… Nó khóc rất nhiều… sưng cả mắt… Nó bảo nếu không phải vì không có thằng Huy ở nhà…trông hai đứa con… Nó đã nhảy sông chết lâu rồi…
Nguyệt Vy rưng rưng nước mắt, môi mím lại. Nàng không ngờ quá khứ của mẹ chồng nàng lại thảm đến vậy. Khi nhìn bà, nàng luôn thấy bên trong của chiếc vỏ bọc sang trọng cao quý là một nỗi buồn sâu thẳm.
– Bà thằng Đông khuyên nó lên Sài Gòn lánh mặt… Hồi đó không như bây giờ… Chửa hoang chỉ có nước bỏ nhà mà đi… Không ai nhìn mặt cho…
– Nó nghe theo… Tìm được một nhà bà con giàu có trên Sài Gòn… Lên đó ở nhờ… Làm việc nhà… chờ chồng giải ngũ…
– Hai năm sau… Thằng Huy về hay tin… Chính ông gìa này đã ngồi nói chuyện khuyên giải nó cả buổi trời… Nó mới bỏ ý định đi trả thù… Trả thù gì chứ… Người ta là ông lớn, lính lác đông như kiến cỏ… Sáng hôm sau, nó lên Sài Gòn tìm vợ con….
– Sau đó… Mẹ thằng Đông mang con theo chồng lên Sài Gòn lập nghiệp… Có tìm gặp gia đình nó… Con Như được gia đình người bà con đó nhận làm con nuôi… đã đi vượt biên sang Mỹ với họ… Ở nhà còn lại bốn người… Hai vợ chồng và hai thằng con trai trái tính trái nết … Thằng lớn vui vẻ hoạt bát… Thằng nhỏ lầm lì cau có…
Nguyệt Vy run rẩy. Tim nàng thắt lại từng hồi. Mọi chuyện dường như đã khá sáng tỏ. Sự thật mà nàng tìm kiếm còn to lớn hơn mong chờ rất nhiều, hơn cả những gì chị Minh Thy biết và đã kể cho chị Trang.
“Nhưng chị Minh Thy biết từ đâu ? Từ anh sao ? Vậy anh không biết chuyện này hay đã không nói đúng sự thật ?”
Nguyệt Vy ôm đầu mình. Nàng chợt thấy lòng mình nặng trĩu. Đôi khi có nhiều chuyện không biết vẫn hay hơn.
– Kẻ… Kẻ đã làm chuyện xấu đó… Tên gì ? – Nàng chợt ngẩng đầu, hỏi tiếp giọng run lên.
– Đặng Trung.
“Họ Đặng sao ? Lại là họ Đặng… ?” Nguyệt Vy lẩm bẩm nín lặng. Trời đêm không một cơn gío nhưng tâm nàng lạnh lẽo, cơ thể thoáng run rẩy.