HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 108
– Tắm nước giếng mát thiệt đó…
– Ừm… Em có biết là chị em mình có bốn vị khán gỉa trong bụi cây kế bên không hả ?
– Hi hi… Em biết chứ… không phải bốn… chỉ có ba thôi… Có sao! Vạt lá dừa cao ngang ngực… Thấy được gì chứ…
– Hi hi… Đứng dưới đất thì không thấy… Nhưng… leo lên cây nhìn xuống thì sao ?
– Hả ? Chị nói thật ?
– Ừa…
– Mấy thằng này… Hi hi… Tối nay mất ngủ là cái chắc…
– Hi hi…
Nguyệt Vy cuốn lên, toan leo xuống giường. Đột nhiên một bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cánh tay nàng kéo nàng nằm xuống.
– Ah… Ông…
– Suỵt… Con nằm yên đi… Chạy ra ngoài trong tình trạng này là tình ngay lý gian đó… Để hai đứa đó đi ngủ đi đã…
– Con… Không được…
– Nằm yên… Con chạy ra như vậy thì mặt mũi ông bỏ cho chó ăn ah ?
Hơi thở thơm ngát mùi rượu, giọng nói ấm áp của ông Bảy vang lên bên tai Nguyệt Vy. Nàng mím môi run rẩy, tay túm cái mền che ngang ngực. Nàng nhấp nhỏm đắn đo. Giữa nàng và hai chị kia không còn khoảng cách. Nếu họ phát hiện nàng ngủ với Liêu Đông, cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nhưng trong phòng lại có ông Bảy, nàng lại nằm sát bên ông. “Không ổn. Nếu mình nằm bên anh Đông thì dễ giải thích hơn.” Nguyệt Vy toan ngồi dậy, thì tấm màn cửa chợt mở rộng.
– Suỵt… Liêu Đông ngủ bên này… Còn có ông Bảy nữa… – Chị Trang thì thào.
– Hay qua kia đi… – Chị Nga nói nhỏ.
– Qua kia ngủ được sao? Ba ông đó ngáy to như vậy…
– Thôi… nằm đây vậy…
Hai chị hì hục đẩy Liêu Đông sát vào ông Bảy. Anh ta ngủ say như chết, không hay biết gì. Nguyệt Vy bị dồn sát, úp người vào vách gỗ, thầm kêu khổ. Hai chị nằm song song sát mép phản, tiếp tục thì thào.
– Mà này… Chị có thấy… bên đó hình như… em ngửi thấy mùi… mùi tinh trùng bên đó không ?
– Làm gì có… Em súc miệng chưa sạch hay sao đó.. Hi hi… – Trang nén cười đến đỏ mặt.
– Chị này… trêu em… Em ngửi thấy thiệt mà…
– Ba ông đó… say mèm như vậy… Có hoa hậu nằm kế bên cũng không biết đó… Không có đâu… Ngủ đi…
Nguyệt Vy run rẩy nằm im thin thít. Câu chuyện qua lại của hai chị mờ nhạt dần trong đầu nàng. Mọi tinh thần nàng đều bị dồn về một bên ngực đang bị tay ông Bảy xoa nắn nhè nhẹ. Một vật to cứng dưới lớp vải quần mỏng tanh cọ nhẹ nhẹ vào kẽ mông nàng. Hai ngón tay ông kẹp nhẹ lên núm vú nàng, se se thật nhẹ. Tay nàng cố ngăn lại hành động của ông ta, nhưng cánh tay ông ta cứng như thép, cứ ông khư khư, mơn trớn bầu vú nàng liên tục. Miệng ông ngoạm nhẹ lấy dái tai nàng, nhay nhay nhẹ nhẹ. Nguyệt Vy rùng mình. Nàng biết mình đang bị lợi dụng, nhưng cơ thể nàng lại đang ủng hộ theo hành động của ông ta.
– Em ngủ không được… Còn sớm mà… Sao dưới quê ngủ sớm vậy không biết…
– Vậy dân số tăng mới nhanh… Hi hi…
Hai chị tiếp tục thầm thì thật nhỏ. Không hề biết tình cảnh khổ sở của Nguyệt Vy. Nàng bị trùm kín dưới lớp chăn, cơ thể trần trụi của ông Bảy nóng hừng hực áp sát sau lưng. Cơ thể nàng rịn ướt mồ hôi. Hai bàn tay ông liên tục vuốt ve, xoa đều lớp mồ hôi khắp toàn thân, làm làn da nàng ẩm ướt, nhầy nhụa. “Không… Không được… Đừng mà…” Nguyệt Vy nài nỉ trong tâm trí. Nàng cố ngăn bàn tay ông mò mẫm xuống giữa hai chân mình. Ngón tay ông ta mân mê, day day hai mép âm hộ mềm mại của nàng. Nàng chỉ biết nó đang nóng hừng hực ẩm ướt, không biết từ mồ hôi hay từ phản ứng tự nhiên của cơ thể. Chợt một có tiếng xột xoạt thật khẽ bên dưới, một vật nóng hổi cứng ngắt chèn vào kẽ mông nàng, từ từ trườn xuống dưới, lọt vào giữa hai chân nàng. Nguyệt Vy mím môi cố kẹp cứng đôi chân mình, nhưng vật đó thật ngoan cố, chui rút từng chút, từng chút đến khi cọ được vào mép âm hộ nàng.
Ông Bảy nhích người lùi xuống một chút. Tay ông khẽ nâng đùi Nguyệt Vy lên. Nhưng nàng kiên quyết gồng cứng, giữ đùi mình thật chặt. Ông ta không thể làm gì khác, đành vòng tay lên trước, tiếp tục mò mẫn âm hộ nàng. Nguyệt Vy nghiến răng chịu đựng, nhưng tay ông ta day liên tục âm hộ nàng thật nhanh. Thật nhanh. Cơ thể nàng run rẩy, lý trí bị bào mòn từng chút một. Đến khi hai chân nàng lỏng dần, hé mở. Ông nhẹ nhàng nâng một chân nàng lên quắp lên đùi mình.
Nguyệt Vy cắn chặt chiếc góc chăn thổn thức. Vật to cứng đó đang xâm chiếm nàng thật chậm rãi. Hai mép âm hộ nàng căng ra như muốn rách toạc. Ông Bảy, một tay vòng dưới cổ che miệng nàng, một tay vòng qua người xoa nắn hai bầu vú mơn mởn của nàng. Hạ thể ông nhịp nhàng điệu nghệ vẫy ngang như cá lượn, không hề chạm vào mông nàng. Tất cả âm thanh như chìm lắng, Nguyệt Vy chỉ nghe được tiếng nấc khẽ trong cuống họng bịt kín của mình và tiếp óc ách thật khẽ của âm hộ nàng liên tục tiếp nhận dương vật của ông. Nàng không hiểu mình đang làm gì, đang phản kháng hay đang tiếp tay với ông ta. Tay nàng chia ra hai ngã, một đè chặt tay ông trên ngực mình, một luồn vào giữa hai chân đè lên thân dương vật ông như ép nó vào sâu hơn. Tư thế này thật lạ lùng nàng chưa bao giờ thử, thêm vào cảm giác lén lút, câm nín này thật rạo rực khó tả. Nàng chỉ biết là cơn sướng khoái tăng lên thật nhanh, chân nàng vô thức quắp ngược lấy đùi ông.
Chiếc mền tuột xuống, lộ ra hai thân thể trần truồng dính chặt lấy nhau. Từng chuyển động đều nhịp nhàng tinh tế, chỉ có tiếng da thịt rít rít nhẹ nhẹ miết trên tấm phản gỗ nặng nề. Hơi thở của hai người cũng được nén lại hết mức, thật khẽ, thật khẽ.
“Ưm.. Ôi… Nhanh nữa… Nhanh nữa đi…” Tiếng gào thét trong tâm trí nàng như truyền được qua tai ông. Ông Bảy gì chặt thân thể nàng thúc vào nhanh hơn. Nhanh hơn nữa. Hơi thở ông nặng dần, làm nóng cả vành tai nàng. Tiếng răng ông nghiến vào nhau ken két. Ông chợt cứng đờ, hạ thể run nhẹ. Tay ông vẫn ôm ghì lấy cơ thể hừng hực nóng của Nguyệt Vy. Ông cảm nhận hơi thở nàng chậm chậm thả ra trong sự chán chường thất vọng. Ông mím môi, đắp chăn phủ lên cơ thể Nguyệt Vy, rồi ngồi dậy đi ra ngoài.
Hai phút sau, Nguyệt Vy mím môi, tuột người xuống giường thật nhẹ. Nàng nghe hơi thở đều đều của hai chị và tiếng ngáy khò khè của Liêu Đông.
– Chị Trang… Chị ngủ chưa ?
– Ưm… Con nhỏ này… Mới thiu thiu… lại phá…
– Có tiếng gì đó xột xoạt dưới kia… Ghê quá đi…
– Chuột đó… Có gì đâu…
– Ahh… Nó có leo lên đây được không ?
– Ừm… Không ngủ là nó leo lên đó…
– Hứ…