HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 107
Mọi người vừa khuất, ngay lập tức Nguyệt Vy nghiến răng, thúc cùi chỏ vào Liêu Đông thật mạnh. Anh nhe răng cười rút tay ra, bàn tay anh đỏ bừng vì bị ứ máu, ngón tay bóng nhẫy óng ánh. Liêu Đông lén lút đưa ngón tay lên miệng mút chậm chậm.
– Anh… – Nguyệt Vy cắn môi, mặt đỏ lên.
Nàng đứng lên giận dỗi đi vào trong. Liêu Đông phấn khích nhìn theo đũng quần thấm ướt của nàng. Anh đứng dậy lão đảo, chân xiêu vẹo đi theo bóng dáng Nguyệt Vy.
Căn buồng nhỏ, che hờ một tấm màn vải làm cửa. Nguyệt Vy vừa hé tấm màn lên chợt chết sững tại chỗ. Trong bóng tối mờ ảo, một đôi nam nữ đang trong tư thế giao hợp. Nàng thấy rõ khuôn mặt tê dại của Dì Út. Dì quỳ gối, chổng mông lên cao cho anh Thịnh thúc dương vật vào từ phía sau. Hai người đàn ông nằm dài bên cạnh, miệng mở to, ngáy vang rền, không hay biết gì. Tiếng rên rỉ của Dì Út không át được tiếng ngáy đều đều bên cạnh. Dì chậm rãi chồm qua người anh Đức, tay run run mở khóa quần Thuận Minh. Nguyệt Vy mím môi nín lặng. Mắt nàng đỏ lên nhìn dương vật của anh được Di Út ngậm mút một cách say mê khao khát. Đột nhiên một bàn tay che kín miệng nàng từ phía sau. Nguyệt Vy hoảng hốt vùng vẫy, cả thân hinh nàng bị bế bổng lên đi vào căn buồng kế bên.
– Ưm…. Buông ra… Ai vậy….
– Anh nè…. Em đừng la.
Liêu Đông bỏ nàng xuống giường, tay đưa lên miệng ra hiệu im lặng. Nguyệt Vy ngơ ngác nhìn quanh căn buồng. Ánh sáng rọi vào từ bên ngoài khá tối. Nhưng nàng có thể thấy rõ căn buồng rất đơn sơ, một cái tủ áo nhỏ và một tấm phản gỗ thật lớn nơi nàng đang nằm.
– Anh thấy… Dì Út… không ? – Nguyệt Vy chỉ chỉ qua kia thì thào.
– Thấy… Không… Ý anh nói là anh biết… Haizz… Dì Út mất chồng mấy năm rồi… Kể cũng tội nghiệp Dì… Coi như là món quà an ủi cho Dì đi… – Liêu Đông nằm xuống giường, gối đầu lên cánh tay mình.
– Em đừng suy nghĩ nhiều… Nằm xuống đây với anh. – Anh kéo Nguyệt Vy nằm xuông cánh tay mình.
Nàng vẫn còn bần thần nghĩ đến cảnh dương vật anh ngậm trong miệng Dì Út. Anh ngủ say không biết gì, nhưng dường như nó bắt đầu có phản ứng, cương cứng lên.
– Vy ơi… Cho anh một lần nhé… Anh… nhớ em lắm…. Hic… – Anh vừa nấc cục vừa nói.
– Anh say rồi… Anh ngủ đi… Ưm…
Nguyệt Vy vừa quay lại, miệng nàng đã bị anh hôn ghịt lấy. Mùi rượu nồng nặc làm nàng choáng váng. Tay anh sờ soạng khắp ngực nàng, làm mấy chiếc nút bấm bung ra. Nguyệt Vy vặn vẹo người, cố đẩy bàn tay anh mân mê trên ngực mình.
– Ưm… Anh… Ở đây không được…
– Được mà… – Liêu Đông vụt mặt vào ngực mà hôn hít say mê.
– Người ta vào bây giờ… Không được mà… – Nguyệt Vy lo lắng nhìn bức màn phất phơ.
– Ai cũng… bận hết rồi… Đi… mà… Anh… năn nỉ em đó… – Anh ngậm núm vú nàng nút chùn chụt.
– Trời ơi… Nhột quá… Anh…
Nguyệt Vy mím môi giở tay lên cho anh cởi áo của mình ra, rồi chiếc quần thun cũng bị anh tuột mất. Miệng anh say mê mút hai đầu vú nàng, tay anh lướt khắp thân thể nàng, mắt nhắm nghiền như thưởng thức say mê. Nàng nhắm mắt lại, chợt hình ảnh ban chiều hiện về. Một dòng nước mát lạnh xối xuống, những bàn tay run run, những cái dương vật tím bầm cong cớn. Cơ thể nàng run lên thổn thức.
Cả nàng và Liêu Đông không hề hay biết tấm rèm cửa lay động thật nhẹ, thật nhẹ. Một bóng đen bò vào phòng qua khoảng trống hổng chân của tấm rèm. Nó thật nhanh chui xuống gầm giường.
Đột nhiên, Nguyệt Vy mở bừng mắt nhìn xuống. Liêu Đông nhắm nghiền hai mắt, miệng hé mở, hơi thở đều đều trên ngực nàng. Anh ta ngủ.
– Anh này… Đáng ghét…
Nguyệt Vy nghiến răng tức giận. Nhưng chợt nhìn khuôn mặt ngủ mê của anh trên ngực mình, nàng lại mỉm cười. Nàng đưa tay lên vuốt ve mặt anh.
– Haizz… Cái quái gì…. mà không… thằng nào nhậu hết…
Đột nhiên có tiếng lè nhè của ông Bảy ngay ngoài cửa. Nguyệt Vy giật bắn mình, đẩy Liêu Đông ngã ngữa sang bên cạnh. Nàng cuốn cuồng bật dậy mò mẫm tìm quần áo mình dưới đất. Không có. Nàng còn nhớ rõ ràng Liêu Đông đã bỏ quần áo của nàng dưới chân giường. Tiếng bước chân nặng nề xiêu vẹo mỗi lúc một gần. Thật gần.
Tấm màn giở tung lên. Ông Bảy nheo mắt nhìn vào trong. Ông thấy thằng cháu ngoại mình nằm giang tay giang chân ngang giữa giường, chăn mền dồn đống sát góc.
– Mày nằm vậy… Ông mày…. nằm đâu hả ? Cái thằng này…
Ông ngồi xuống bên mép phản, cởi quần áo mình. Ông hoàn toàn không để ý đến tấm mền dồn đống sát góc đang run lên khe khẽ. Ông Bảy mặc trên người chiếc quần cộc mỏng te, hai chân chà chà xẹt xẹt phủi đất, rồi leo lên giường.
– Ahh…
Ông hì hục đẩy Liêu Đông nhích sang một bên, rồi ngã người nằm xuống bên cạnh đống chăn.
Nguyệt Vy nín thở nằm im thin thít. Trời bên ngoài khá nóng, nàng lại trùm kín tấm mền dầy. Cơ thể nàng bắt đầu rịn ướt cả mồ hôi. Nàng mím môi chịu đựng, thầm hứa với mình ngày mai sẽ phạt Liêu Đông thật nặng.
Dưới gầm giường, một bóng đen ôm ghì lấy hai mảnh quần áo nàng, vừa hít hà, tay vừa cho vào quần sục liên hồi.
Một cánh tay của ông Bảy choàng qua đống mền. Nguyệt Vy giật thót mình. Hơi thở ông ta đều đều vang lên bên tai nàng. Nàng chỉ biết nằm yên cầu mong cho ông ngủ đi. Đúng như nàng mong muốn. Năm phút sau, tiếng ngáy của ông vang lên đều đều. Nguyệt Vy mừng rỡ. Nàng thật nhẹ, thật nhẹ cựa mình từng chút một. Nàng đẩy cánh tay, cả người ông xoay sang bên kia. Tiếng ngáy của ông chợt ngưng lại. Tim đập nàng thắt lại như ngừng đập. Hai phút sau tiếng ngáy của ông đều đều trở lại. Nguyệt Vy lại chậm chậm giở chăn ra. Một luồng không khí mát rượi lùa vào làm cơ thể trần truồng ướt đẫm mồ hôi của nàng, sung sướng tê dại. Đột nhiên có tiếng bước chân lẹt xẹt vang lên bên ngoài.