HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 103
Nước sông đang cạn, chiếc ghe chỉ đậu được cách mũi cầu đò ba mét. Lối đi xuống là một tấm ván thật dài, chênh vênh, không tay nắm. Nhìn chiếc ghe bập bềnh lên xuống nhẹ nhẹ, kéo theo tấm ván kẽo kẹt, tim mọi người cứ nhảy lên từng hồi.
– Thằng Đông hả ?
Đột nhiên một giọng nói gìa lão vang lên bên cạnh. Liêu Đông sững người quay lại.
– Ủa.. Ông ngoại…
– Ông ngoại…
Thuận Minh cũng hồ hởi bước tới chào hỏi ông. Ông hỏi thăm cả hai người, thân thiết nhiệt tình đến nỗi không phân biệt được ai là cháu, ai là bạn của cháu.
Ông ngoại Liêu Đông chạc bảy mươi tuổi, thân hình tráng kiện cao lớn. Tóc bạc trắng búi gọn sau đầu rất hợp với bộ bà ba trắng phất phơ rộng rãi. Ông có dáng dấp về chiều của một công tử Bạc Liêu đúng hiệu. Liêu Đông giới thiệu từng người trong đoàn. Ông hơi sững người trước nụ cười xinh đẹp như hoa trên đôi môi đỏ hồng của Nguyệt Vy.
– Tao nghe mày dặn thằng Sáu đi mua đồ nhậu… Tao biết bây về… Tao qua bên này mua bốn lít đế loại một… Ngon lắm ah nghen…
Ông bước băng băng xuống tấm ván ngang bốn tấc xuống đò, vừa nói sang sảng tự nhiên như đang đi trên đất bằng. Liêu Đông đi xuống theo ông, dừng lại trên đầu ghe để giúp đỡ các chị em đi sau. Nguyệt Vy hồi hộp bước từng bước, tay siết chặt tay Thuận Minh. Tấm ván cong vòng xuống dưới trọng lượng của hai người, làm mồ hôi nàng rịn ra sợ hãi. Sau cùng cả nhóm cũng xuống được an toàn. Nguyệt Vy và hai chị thở phào nhẹ nhõm, trán uớt cả mồ hôi.
Chiếc đò chiều sang chỉ có nhóm mấy người họ và ông Bảy – ông ngoại Liêu Đông. Cả nhóm chuyện trò vui vẻ, ồn ào. Ông Bảy với chất giọng rặc miền Tây Nam bộ, nói chuyện gì nghe cũng vui. Nguyệt Vy cười nắc nẻ, những thứ ông kể cứ như chuyện Bác Ba Phi nàng được đọc hồi bé. Hoang đường nhưng rất gần gũi. Ánh mắt ông thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn Nguyệt Vy, nàng càng cười to, ông càng hứng chí kể hăng hơn.
Chiếc đò chậm chậm cập cầu đò phía bên cồn đất. Chiếc cầu đò có vẻ còn nhỏ hơn, cheo leo hơn chiếc vừa rồi. Lần này người lái đò phải lót chồng lên cả hai tấm ván, để chịu lực tốt hơn vì ghe đậu xa khoảng bốn mét. Nguyệt Vy nhìn xuống dưới, nơi có mấy gã thanh niên trần trụi, lấm len bùn đất mò cua bắt ốc. Chỉ tưởng tượng là mình sẽ té nhào xuống đó, tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
– Không sao… Em cứ nghĩ như thế này…. Khoảng cách vài mét này là trên nền đất bình thường, em bước đi qua… Chân đạp đúng một hàng gạch… Đâu có sao… Phải không ? – Thuận Minh trấn an nàng.
– Sao giống được chứ ? Nó… – Nguyệt Vy bồn chồn nhấp nhỏm nhìn tấm ván dốc 30 độ lên cầu cảng.
– Anh Đông… Anh Đông…
Chợt một đứa con trai mặt mũi lấm lem trong nhóm thanh niên bên dưới la hét vẫy vẫy tay lên. Liêu Đông nhìn xuống mừng rỡ, nói:
– Thằng Sáu… Tao nói mày đi mua đồ ăn… Tới đâu rồi ? Sao còn mò gì dưới đó ?
– Em mua xong hết rồi. Má đang làm dưới bếp… Em rủ mấy đứa bạn ra đây mò thêm mấy con tôm lóng cho cậu nhậu nè… – Nó nhe hàm răng trắng nhởn cười toe toét, tay đưa cao con tôm càng lóng bằng ngón tay cái nhảy chạch chạch.
– Ha ha… Giỏi… Lát lên… rủ luôn mấy đứa vô nhậu với tao… – Liêu Đông bước nhanh qua tấm ván.
Từng người một lần lượt đi qua. Tấm ván bắt ngang quá xa không thể chịu nổi trọng lượng hai người một lúc. Nguyệt Vy chần chừ mãi nên trở thành người cuối cùng.
– Bình tĩnh… Cứ bước qua… Anh đón bên này rồi… – Thuận Minh đứng đầu bên kia đưa tay đón.
– Ha ha…. Cứ bước đại đi… Không sao đâu…
– Dễ mà… Nhắm mắt đi qua cũng được đó…
Mấy anh chị phía trên và nhóm bạn của Sáu bên dưới cũng hối thúc Nguyệt Vy. Nàng sợ hãi đến mặt tái mét, từng bước, từng bước một dò dẫm trên tấm ván. Đế giày cao gót của nàng lạo xạo cát trên mặt ván, hai chân trước sau giang rộng cố lấy thăng bằng thật vững.
Chợt có tiếng xuýt xoa thì thầm bên dưới. Nguyệt Vy nhìn xuống. Nàng hoảng hốt nhận ra rất nhiều ánh mắt hau háu nhìn thẳng vào dưới váy mình.
– Ah…
Nguyệt Vy la khẽ, mặt đỏ bừng lên. Chân cố khép lại, thân hình chao đảo.
– Coi chừng… Cứ tiếp tục đi… Đừng để ý đến chuyện khác…. – Thuận Minh lo lắng, nhìn vẻ lúng túng của Nguyệt Vy.
Sáu và ba đứa thanh niên há hốc nhìn lên trên, hận không thể nhảy lên nhìn cho rõ. Một người phụ nữ tuyệt đẹp, mặc trên người một chiếc váy ngắn, mở rộng hai chân thon dài ngay trên đầu chúng. Chúng có thể thấy rõ hạ thể trắng muốt nõn nà và chiếc quần ren nhỏ bé giữa hai chân nàng. Cả bốn đứa tự động lén lút nhét tay vào quần, mân mê dương vật căng cứng của mình.
Nguyệt Vy nín thở tiếp tục đi qua. Trán nàng lấp tấm mồ hôi, nhích từng bước một, từng bước một. Tiếng xuýt xoa thì thầm bên dưới và cả tiếng máy ghe nổ be be từ xa, nàng đều bỏ ngoài tai. Chỉ còn hơn một mét, nàng mừng rỡ bước nhanh hơn.
– Cẩn thận…
– Coi chừng…
Mọi người hoảng hốt la lên. Nguyệt Vy giật mình quay lại. Một chiếc ghe lướt qua giữa dòng sông thật nhanh. “Nó chạy giữa dòng sông, mình thì trong này, có ảnh hưởng gì đâu chứ ?” Nàng ngơ ngác chưa hiểu gì, thì hai mắt nàng mở lớn hoảng hốt. Từng đợt sóng ào ạt dạt vào bờ. Chiếc đò bập bềnh nhồi lên nhồi xuống thật mạnh. Nguyệt Vy tái mặt chao đảo.
– Ahhh…
– Nguyệt Vy…
Thuận Minh bước lên đầu tấm ván với tay cố chộp lấy Nguyệt Vy. Anh níu được bờ vai nàng. Nhưng nàng đã mất thăng bằng ngã nhào xuống trong ánh mắt hốt hoảng của mọi người.
– Xoạt… Áhh….
Thuận Minh ngơ ngẩn nhìn chiếc váy như một mảnh vải rách trên tay mình. Mọi người thản thốt nhìn Nguyệt Vy thân thể trần trụi khuất dưới dòng nước nâu đục.