HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 100
– Anh đặt cho tôi 2 ký Cá lóc đồng, một con Rắn Ri voi to nhé… Biết rồi… Không sao ? Cứ đặt đi…
Liêu Đông vừa lái xe, vừa hét lớn trong điện thoại. Anh quay qua nháy mắt với Nguyệt Vy ngồi bên cạnh, mặt hồ hởi đỏ bừng lên.
– Wah…. Được đó… Phải có đặc sản mới vui chứ… – anh Đức nhỏ từ sau xe hét lớn.
– Mày… tướng có bao lớn mà tối ngày ăn với uống… – Thuận Minh trêu chọc.
– Eh… Cho mày ngồi kế vợ tao mà còn lộn xộn… Xuống đây ôm thằng Thịnh đi mày… – Đức nhỏ gân cổ lên.
– Chồng em không lớn được… Do em hút hết rồi… Anh còn ngồi bên em… Không khéo không đủ cho Nguyệt Vy sài đó… – Chị Nga tham gia.
– Ha ha… Hi hi…
Nguyệt Vy che miệng cười quay lại nhìn anh. Không khí trong xe thật vui, nháo nhào như cái chợ nhỏ. Mọi người quyết định đi Tiền Giang chơi, quê Liêu Đông, tối về Sài Gòn. Mặc dù, Ông Hiraishin, vợ chồng Đức Lớn, vợ chồng Thái, vợ chồng Phước không tham gia. Nhưng sáu người bọn họ và thêm Liêu Đông cũng đã vui lắm rồi. Liêu Đông chở mọi người bằng chiếc Santafe 7 chỗ của anh. Nguyệt Vy được ưu tiên ngồi bên cạnh tài xế. Hàng ghế sau là chị Nga và chị Trang ngồi hai bên, để Thuận Minh khoác vai như ông hoàng. Anh Thịnh, anh Đức nhỏ phải ngậm ngùi ngồi cuối xe.
– Nhạc đi Bác tài ơi… – Anh Thịnh lên tiếng.
– Có ngay…. Có ngay…
Liêu Đông vui vẻ nhấn nút máy Hifi. Dù mới gặp mấy người bạn của Thuận Minh, nhưng anh cảm thấy rất thân thiết. Bạn của bạn cũng là bạn, là quan niệm của Liêu Đông.
“Anh nghèo nên chẳng nhẫn kim cương…”
Tiếng nhạc vừa cất lên, mọi người trong xe như cùng lúc nhảy dựng lên la ló ầm ĩ.
– Dẹp ngay…
– Tắt ngay… Trời ơi…
– Ha ha… Đông ah Đông… Mày nghe nhạc này ah… Mày làm tao xấu hổ quá sức…
– Ha ha… Hi hi…
– Vậy thì chỉ có nghe đài FM thôi… Tao không có nhạc khác… Trường Vũ… Chế Linh không à…- Liêu Đông gãi gãi đầu chữa thẹn, tắt máy đi.
– Máy mày đọc được thẻ nhớ không ? – Thuận Minh chợt hỏi.
– Được chứ… SD, Micro SD, Dx… Đọc MP3, MP4, Avi… Đủ loại nha… – Liêu Đông cố vớt vát mặt mũi, quảng cáo một tràng dài.
– Vậy được rồi… Để tao lấy thẻ nhớ điện thoại sài đỡ vậy…. – Thuận Minh nhỏm dậy sờ túi quần, chợt nhớ điện thoại mình trong túi xách của Nguyệt Vy.
– Đưa anh túi xách đi em… – Anh nói lớn.
– Dạ. – Nguyệt Vy đưa ngay túi xách mình cho anh.
Thuận Minh mở túi xách của vợ ra lục tới lục lui mới tìm ra điện thoại của mình nằm bép dí dưới đáy. Tay anh chợt chạm phải một vật vuông vuông cưng cứng. Anh cầm lên xăm xoe. Một chiếc thẻ nhớ vuông vắn.
– Đây là… – Thuận Minh hỏi nhỏ.
Nguyệt Vy quay lại phía sau. Nàng giật mình nhận ra chiếc thẻ nhớ của Henry.
– Ah… Không có gì đâu… Trả lại cho em… – Nguyệt Vy ấp úng không biết nói gì trước ánh mắt tò mò của mọi người.
– Thiệt không có gì ? – Thuận Minh nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng. – Liêu Đông… Mở lên thử xem có nhạc không ?
– Không… Không có nhạc đâu… – Nguyệt Vy lúng túng, mặt chợt nóng lên.- Đó là… Đó là… quà Phú Quốc cho anh…
– Vậy sao ? Quà gì ? – Thuận Minh ngạc nhiên tròn mắt hỏi.
– Về nhà xem là anh biết thôi mà… Cất vào đi… – Nguyệt Vy đưa tay toan lấy lại.
– Hay… xem ở đây được không ? – Thuận Minh nháy mắt.
– Không… Không được… – Nguyệt Vy chồm xuống cố lấy chiếc thẻ nhớ trong tay anh.
– Ahhh…
Thuận Minh ôm ghì lấy nàng, kéo nàng tuột luôn xuống băng ghế sau. Chiếc váy nàng đang mặc thật ngắn, bờ mông căng bóng và đáy quần lót nhỏ bé hiện ra rõ mồn một trong kính chiếu hậu của Liêu Đông. Anh ta cắn môi, mặt nóng lên. Nguyệt Vy khó khăn lách người qua khoảng trống hai chiếc ghế. Đường xẻ trước ngực áo của nàng mở ra, thấy rõ hai bầu vú trắng tinh căng tròn, cả hai chiếc núm đỏ hồng xinh đẹp. Thịnh và Đức nhỏ phía sau xuýt xoa, nhấp nhỏm.
– Quà gì ? Nói anh nghe đi… – Thuận Minh kéo Nguyệt Vy ngồi lên đùi mình, hỏi nhỏ.
– Em…
Nguyệt Vy ôm cổ Thuận Minh, giọng nàng lí nhí như tiếng muỗi kêu trong tai anh. Thuận Minh mở tròn hai mắt, mặt đỏ lên phấn khích.
– Quà tặng như vậy ? Muốn chọc tức anh sao ? – Thuận Minh ôm ghì lấy mặt nàng, hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng.
– Ưm… Anh… Đưa cái thẻ cho em… – Nguyệt Vy cố moi chiếc thẻ trong tay anh.
– Thẻ gì ? Anh đâu biết… – Thuận Minh mở hai bàn tay trống rỗng của mình ra huơ huơ.
– Không chơi nữa… Trả cho em… – Nguyệt Vy gắt lên.
– Wah… Á…. Trời ơi…
Đột nhiên mọi người trong xe rú lên phấn khích. Nguyệt Vy giật thót mình quay lại. Nàng há hốc, mặt đỏ bừng như say rượu. Ba cái màn hình LCD nhỏ trên xe đồng loạt hiện lên hình ảnh hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau. Người đàn ông râu quai nón, đỏ bừng phấn khích, người phụ nữ thân thể phía sau bóng loáng hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.