HAI MÙA NOEL - Chương 4
Chương 4: Trưởng thành
– Không, không …
Thằng Đức choàng tỉnh dậy. Hóa ra chỉ là giấc mộng. Cơn mộng tinh này đã lặp lại ba bốn lần trong khoảng thời gian gần đây. Thằng Đức sực nhớ ra là lần này có con Nhi ngủ bên cạnh nên nó hơi ái ngại. Nó ngồi dậy nhìn xuống đũng quần. “Hên quá lần này khô queo”. Chỉ có con cu cửng lên thấy rõ, đầu cu hơi tưng tức. Rồi nó nhìn một vòng xung quanh, chẳng thấy con Nhi đâu. Phía dưới nhà, bỗng có tiếng lộp bộp, rồi sau đó tiếng con Nhi nói vọng lên trên gác:
– Ông mơ thấy gì mà la dữ vậy Đức.
– Ờ, ờ… tui mơ bị con chó cái cắn.
– Haha, mơ mà cũng biết phân biệt chó cái hay chó đực à.
– Bỏ qua chuyện này đi. Bà đang làm gì dưới đó thế?
– Tui nấu mấy gói mỳ á mà. Ông xuống súc miệng, rửa mặt nhanh đi rồi ăn luôn.
Thằng Đức vệ sinh cá nhân xong, cả hai vừa ăn mỳ vừa nói chuyện vui vẻ. Con Nhi đã cười trở lại, dường như mọi chuyện hôm qua chưa từng xảy ra.
Cũng may sau ngày lễ là ngày Chủ Nhật. Thằng Đức tranh thủ gọi về khu trọ của ông nội nó, thu xếp chỗ ở mới cho con Nhi. Cả hai dọn đồ con Nhi qua phòng trọ mới, mua sắm thêm một ít vật dụng cần thiết. Sau khi thu xếp ổn thỏa, thằng Đức chạy về trung tâm Tiếng Anh, hôm nay có thợ bảng hiệu tới làm.
Tầm khoảng trưa trưa, đang ngồi trông thợ làm, thì nó lại nghe tiếng bà chủ cuối xóm trọ cuối ngõ ồn ào.
“Ông bà coi mà dạy dỗ lại con cái cho đàng hoàng. Cái dòng đĩ con nứt mắt đó, không biết ai dạy nó cái thói hồ ly đi giật chồng người…”
Gần đó có hai vợ chồng trung niên, trông cũng lam lũ đang cúi gầm mặt xuống.
Anh thợ bảng hiệu bỗng lên tiếng:
– Con bà nó, chồng nó quăng ra đường chó thấy không thèm gặm. Nó tưởng chồng nó cao giá lắm hay sao mà ngày nào cũng la làng người ta giật chồng nó.
Thằng Đức cũng bật cười. Mấy con mẹ điên vì tình thì chả chấp làm gì. Trong đầu toàn suy nghĩ là do người, chứ có bao giờ suy xét lại do mình. Điển hình như chính bà chủ xóm trọ, chính bản thân cũng trông không khác gì con lợn xề, bảo sao chồng nó chả chán.
Trưa ngày hôm sau, thằng Đức vừa đi học về. Tới cổng trung tâm Tiếng Anh thì gặp ngay cô Út Dung. Sau kỳ du lịch, cô tranh thủ tạt ngang qua trường họp giao ban rồi về. Út Dung cất giọng hỏi:
– À cái con bé hôm bữa thấy ăn mỳ với Đức ở căn tin ấy, hôm nay Út thấy ba nó lên xin cho nó nghỉ học mấy bữa. Đức có biết việc gì không Đức?
Thằng Đức đứng ngẫm một xíu rồi quay xe chạy luôn. Để lại cô Út đứng một mình khó hiểu.
Thằng Đức chạy một mạch tới dãy trọ của ông nội, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Nghe đâu con này bỏ nhà theo trai, bố nó đang tẩn cho một trận nên thân đấy…”
“Nhon nhái nhời nhay hay nhậy ắmmm…”
“Con đĩ chứ con gái gì…”
“Nhứng nhồn nhớm nhứ nhì nhữa…”
Mấy thằng sinh viên ở dưới trọ vừa nói, vừa bỡn cợt. “Thằng này kiếp sau phải câm luôn chứ kiếp này mới sứt môi uổng quá” thằng Đức chửi thầm. Nó dựng xe rồi lao lên phòng. Chú Huân – người quản lý thấy thế mới níu lại:
– Ơ cu Đức, chạy đi đâu đây. Việc cha con nhà người ta, kệ đi.
– Thằng đó có phải là ba ruột đâu, coi chứ nó hiếp dâm con nhỏ ở trên đó không chừng.
Nói xong nó chạy một mạch lên phòng, chú Huân cũng chạy theo sau.
Bước tới phòng, có tiếng nấc nghẹn đứt quãng. Thằng Đức nhìn qua khe nhỏ xíu của chiếc cửa sổ chớp lật, một cảnh tượng vừa khủng khiếp vừa biến thái, dâm đãng đang diễn ra. Căn phòng trọ thay cho căn phòng dưới quê, ghế nhựa xanh thay cho ghế gỗ cũ và vẫn bàn tay ấy nhưng nhiều vết chai đã khô sần hơn. Vẫn là chiếc quần lót, nhưng là màu trắng tinh khôi chứ không còn là những hình ảnh hoạt hình dễ thương. Cặp mông thon thon ngày nào đã tròn mượt, da thịt nảy nở đang hằn lên những dấu bàn tay. Phía trên cặp ngực nhú ngày nào đã tròn đều như hai chiếc bánh bao đang đè căng lên trên cặp giò lông lá của tên ba dượng. Và phong cách hành hạ của tên ba dượng cũng biến thái hơn trước rất nhiều. Hắn đánh nhanh, mạnh, năm ngón tay như tràn vào từng thớ thịt. Không những thế, lâu lâu khi đánh xuống hắn không đưa tay lên ngay mà còn bóp chặt, kéo bờ mông lệch qua một bên. Phần da non quanh bẹn bị kéo rướn theo, phần da hoa cúc với hai bên mép âm đạo thì cứ thế tách ra nở rộng, cảm giác như bị sưng húp lên. Chiếc quần lót lọt thỏm vào giữa khe mông và háng, nó siết chặt làm cho phần mu và da non xung quanh đỏ ửng. Hắn đánh mà mồ hôi, mồ kê kèm nước mắt con Nhi dàn dụa. Và cứ mỗi lần hắn hạ tay xuống đánh bóp như thế, cảm giác như lòng dạ của con Nhi cũng khóc theo, mông đít và khe háng run run, đũng quần lót đã ướt nhóp nhép từ bao giờ. Hai tay hai chân con Nhi bị bộ đồ vừa đi học về cột lại giãy giụa yếu ớt, còn miệng thì bị nhét bởi chiếc áo ngực, khóc không thành tiếng. Thằng Đức sững sờ hồi lâu, cổ họng khô khốc, đôi mắt nó như đang tận hưởng một bữa tiệc sex khổ dâm full HD 8K đầy nhục dục. Dường như nó quên đi mục đích chính khi lên đây.
Thấy có đôi mắt nhìn vào, con Nhi vùng lên. Chẳng may, tên ba dượng chụp được một bên vú kéo ngược trở lại vả mấy bạt tai, rồi hắn siết chặt vú đay nghiến:
– Con đĩ thất tiết mày, mày chạy đi đâu…
– Mày thích con cặc của mấy thằng già đấy lắm à. Đã thế tao cho mày biết…
Thằng Đức như sực tỉnh lên tiếng:
– Ông kia, tui đã báo công an, 10 phút nữa là ông đi tù mọt gông.
– ĐÂY LÀ CON GÁI TAO, TAO DẠY, MÀY LÀ THẰNG NÀO?
– Chủ trọ ở đây. Giờ ông có mở cửa hay không?
Thằng Đức vừa nói, tay nó quơ lấy ống tuýp sắt hỗ trợ phơi đồ dựng gần đó chọc và nạy vào khe cửa sổ. Bênh cạnh chú Huân phụ cầm điện thoại quay phim.
Thấy thằng Đức cứng quá, tên ba dượng mở cửa. Thằng Đức chạy vào phòng, khép bớt cửa lại để tránh sự soi mói. Sau đó, nó cởi trói mặc đồ cho con Nhi. Con Nhi giờ khóc không nổi nữa, nó chỉ thều thào bảo thằng Đức ra ngoài trước nó phải thay đồ. Còn tên ba dượng, nhân lúc mọi người đang lo cho con Nhi, đã tuồn xuống dưới nhà lấy xe chạy mất tăm.
Thằng Đức đứng ngoài ban công nói chuyện với chú Huân, nó kể sơ sơ tình hình cho mọi người cùng hiểu. Tuy nhiên, đã hơn 30 phút vẫn chưa thấy con Nhi bước ra. Thằng Đức gõ cửa. Không có động tĩnh gì. Thằng Đức đạp cửa nhà vệ sinh. Bên trong, con Nhi vẫn bộ đồ lúc nãy đang nằm gục trên sàn nhà tắm, miệng nồng nặc mùi thuốc tẩy, bên cạnh là chai thuốc tẩy Javel đã bị con Nhi uống cạn từ bao giờ.
Đã hai ngày từ hôm xảy ra sự việc. Tại khoa Hồi sức tích cực – Chống độc của bệnh viện tỉnh, con Nhi từ từ tỉnh dậy. Không gian im ắng, trong không khí nghe thoang thoảng mùi clo, phía xa xa ngoài hành lang có chút ánh sáng nhẹ, xung quanh tất cả mọi người đều đang ngủ. Con Nhi nhận ra đây là bệnh viện và bây giờ là buổi khuya. Và phía bên hông nó có một tiếng thở đều và nhẹ. Là thằng Đức, trông nó ngủ khá sâu, viền đôi mắt đã thâm nhiều và lộ rõ nét mệt mỏi. Con Nhi bỗng thấy cổ họng khát khô, nóng ran. Nó cố rướn người dậy đi tìm nước uống, thì chính lúc này những cơn đau toàn thân bắt đầu ập tới.
– Awww…
Thằng Đức sau khi nghe thấy tiếng rên cũng tỉnh dậy. Không cần nói gì, nó lại đầu giường, rót một miếng nước ấm từ bình thủy. Nó nâng đầu, nhẹ nhàng hỗ trợ con Nhi uống nước. Không đợi con Nhi hỏi, thằng Đức cầm tay con Nhi nói một cách ân cần, trìu mến:
– Nhi ngủ đã hơn hai hôm rồi đó Nhi. Bác gái hình như vừa đi đâu đó. Hôm qua và hôm nay, có nhiều thầy cô và bạn bè đến thăm, mọi người thương Nhi nhiều lắm…Đừng nghĩ vẩn vơ nữa nha.
Con Nhi im lặng không nói gì, đôi mắt long lanh của nó lặng nhìn về phía xa xăm vô định.
Mẹ con Nhi vừa đi vệ sinh xong, từ hành lang bước vào. Bà nắm tay con gái rơm rớm nước mắt. Bà không biết làm gì hơn lúc này ngoài việc xin con Nhi hãy bỏ qua cho tên ba dượng. Vì bây giờ, ngoài con Nhi ra thì bà cũng còn hai con nhỏ nữa. Tên kia đì tù rồi bà biết dựa vào ai. Trái ngược với những dòng nước mắt giàn dụa và lời cầu khẩu của mẹ, con Nhi vẫn im lặng không khóc, không nói gì.
Sáng hôm sau, bác sĩ vào kiểm tra, báo cáo cho thấy tình hình con Nhi đã ổn, có thể làm thủ tục xuất viện. Cô Mỹ Dung là người đề xuất để con Nhi về trung tâm Tiếng Anh, vì trung tâm rộng rãi, còn nhiều phòng trống. Hơn nữa lúc này tâm lý con Nhi đang bất ổn, không thể để nó chạm mặt ba dượng được. Mẹ của Nhi ở lại chăm sóc được hai hôm nữa thì cũng phải về huyện. Mọi sự về con Nhi trong thời gian này, bà xin gửi lại cho Đức và cô Út Dung chăm sóc.
Thằng Đức sau đó cũng chuyển vào trung tâm. Buổi sáng nó đến trường, còn buổi chiều về chăm sóc, tâm sự với con Nhi. Sức khỏe thể chất và tinh thần của con Nhi cứ tốt lên đều đều. Dưới sự chăm sóc của thằng Đức, cũng như sự động viên của thầy cô, bè bạn, con Nhi cuối cùng cũng chịu đi học lại sau khoảng thời gian gần 10 ngày vắng phép.
Con Nhi bây giờ khác trước rất nhiều. Lạnh lùng, ít nói, còn có hơi chút bần cần. Duy chỉ có điều là luôn lẽo đẽo theo thằng Đức mọi lúc mọi nơi. Thằng Đức thấy con Nhi luôn bên mình thì cũng yên tâm. Tuy nhiên nó cũng hơi ái ngại cho những không gian riêng tư của mình. Như hôm trước, thừa lúc cô chủ nhiệm đi công tác, giờ sinh hoạt lớp tự quản, nó với đám thằng Ngọc trốn tiết nhảy ra quán nét gần trường. Vừa mới ngồi chưa ấm chỗ, đã nghe thằng Thanh la oai oái “Cung thỉnh Trịnh phu nhân giá đáo”. Quay qua, con Nhi đã ngồi ngay bên cạnh. Thằng Đức cũng chỉ biết cười trừ. Nó cũng đã dần dần tập làm quen với chiếc bóng thứ hai này của mình.
Qua sự việc lần này, con Nhi như đã vỡ mất một mảnh tâm hồn, còn thằng Đức chính là người nhặt được mảnh tâm hồn ấy. Nó ân cần, thấu hiểu và trân trọng mọi thứ. Phần đàn ông mạnh mẽ trong nó ngày một trưởng thành hơn, suy nghĩ ngày càng chín chắn so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng hình như có thứ gì đó trong nó cũng đang dần thay đổi. Nhiều lúc nó nhìn vào vô định, cảnh tượng con Nhi bị bạo hành lại mờ mờ xuất hiện, bay bổng, miên man và đầy ám ảnh…