HAI MÙA NOEL - Chương 2
Chương 2: Quen mà lạ – Lạ mà quen
Kỳ nghỉ hè cũng nhanh chóng trôi quá. Chớp mắt đã vào giữa tháng 8. Thằng Đức cũng bắt đầu đi học lại. Trường cấp ba của thằng Đức nằm ở thành phố trung tâm. Để từ cái xã nhỏ của nó mà đi học hàng ngày ở ngôi trường này thì quá xa, cho nên ông nội đã để dành một phòng từ trước. Nhưng thằng Đức tính không thích bị bó buộc, quản thúc nên nó xin thuê một nhà trọ ở khu khác cũng khá gần trường. Ngôi trường nó theo học, vốn là một trường công lập có truyền thống lâu đời, nên nó chỉ xếp thứ 2 sau trường chuyên của tỉnh. Tổng quan về cơ sở vật chất mọi thứ thì nhìn vẫn như cũ, nhưng về phần con người thì sự thay đổi đã âm thầm diễn ra. Trong lớp, nhiều thằng đã mọc râu tơ lún phún, vài thằng người đô lên thấy rõ, có mấy thằng dậy thì muộn cũng đã cao vọt lên vỡ giọng trông khác hẳn. Nhất là thằng Thanh lẻo cái, cái giọng ẻo ẻo lại vừa ồm ộp mang đầy đủ tính chất bê đê dậy thì, nghe thật hỡi ôi, xăng không ra xăng nhớt không ra nhớt. Bước vào trong lớp, đập ngay vào mắt là một đám con trai đang ngồi túm lại trong góc. Chắc vẫn lại là tiết mục của thằng Ngọc – tiến sĩ tình dục học đây mà. Thằng Đức cũng thong dong bước về hướng đó. Chưa kịp cất câu chào thì thằng Ngọc thảng thốt:
– Uầy, vãi nồi.
– Cái gì? Cái gì?
Mấy đứa đang ngồi cũng xôn xao.
– Chào các con trai, thấy bố nay lạ lắm sao”
Thằng Đức trêu.
– Cút sang một bên nào con chó này.
Theo ánh nhìn của mấy đứa về phía cửa lớp, là con Trang đang bước vào. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học sau ngày nghỉ hè, cũng là thứ hai đầu tuần nên theo lệ thì con gái phải mặc áo dài trắng. Cơ mà, áo dài mới may của con Trang nó lạ lắm. Tà áo được may từ chất liệu vải chiffon, nhẹ nhàng, rất mỏng, rất hút mắt nhìn, đã thế lại còn màu hơi ngả vàng gần giống màu da nữa chứ. Cảm giác như chớp mắt thì thấy áo váy vẫn chỉnh tề, nhưng chớp cái nữa cứ như là đang trình diễn nội y ấy. Đã thế mà cái quần xi lip với cái áo ngực bên trong lại càng cháy mắt. Áo ngực loại ren màu trắng tinh khôi, những viền gân ren khi bước qua những đoạn ánh sáng mạnh thì nổi lên rất rõ ràng. Cái quần xi lip có cố soi mói kỹ vẫn không thấy viền mông đâu, cảm tưởng như đó là một bờ mông trần truồng tròn trịa. Khi nó xoay hông qua thì chỉ thấy một dải dây mỏng lét, có lẽ là lọt khe chăng. Bộ đồ vốn như thuốc thôi miên đã đành, cái dáng của con Trang cũng ngọt hết xẩy. Mới qua một kỳ nghỉ hè, không biết con Trang nó ăn cái giống gì mà vú đít nở nang ngồn ngộn. Cặp vú có độ nẩy nhẹ trong từng bước đi, còn cặp mông khi ngồi xuống tràn qua hai bên đùi căng lên lớp vải quần, nhìn mà tức con cu.
– Ớ, ớ hơ..ơ
Thằng Ngọc rên rỉ.
– Gì nữa vậy thằng trời đụ.
– Tao mới bắn tinh trong suy nghĩ.
Ngọc vừa trả lời, vừa cắn môi tạo nét thèm thuồng, dâm đãng khiến cả bọn phá lên cười.
Phải nói là con gái ở tuổi mới lớn này giống như những quả xoài, qua một mùa hè đầy nắng thì cứ dần dần chín mọng đều từng quả. Mấy đứa còn non quá chua lè thì không đáng nói tới. Còn như con Tuyết con Hằng, qua mùa hè rồi ngực nhú thêm ba bốn phần, được xếp vào loại ruột bắt đầu vàng, ăn vẫn còn cứng và cần chấm thêm muối. Như con Nhi lớp bên mông ngực đã đầy đủ, dáng chuẩn nữ sinh, thì được xếp vào loại ruột có vị ngọt, bắt đầu thơm rồi, nhưng ăn vẫn nửa cứng nửa mềm có chỗ hơi sượng. Còn chính con Trang, nó được xếp vào loại quả to nhất, chín nhất, mọng nhất, cắn vào là xịt nước ra ầm ầm. Hương vị thơm, mềm, ngọt nhưng vẫn có dư vị chua nhẹ vừa phải. Đứng dưới gốc xoài nhìn lên, khiến người ta muốn hái nhất chính là nó. Chẳng vậy mà bất giác trong đám có thằng nuốt nước miếng đánh ực một cái.
– Nghe nói mùa này bệnh chó dại đang nhiều, phần tao mà lỡ có bị gì tao cắn con Trang đầu tiên haha.
Thằng Ngọc cười dâm dê.
– Mày tính cắn vào đâu? Đức hỏi.
– Tao cắn tất haha.
– Ý là lấy chiếc tất nhét vào cái mõm mày ấy hả?
Thằng Thanh từ đâu tới eo ẻo.
– Thằng xăng pha nhớt này, hôm nay cũng mò xuống đây hóng hớt à. Thời thế loạn lạc thật rồi.
Thằng Ngọc vừa nói vừa trề môi.
– Nhìn nhỏ đó xồ xề có gì đâu mà ham. Dáng người phải thon thả, duyên dáng như cô Thơ dạy Văn kìa mới đẹp.
Thằng Thanh lại eo ẻo.
– Ừ nấu một nồi nước pha cho ấm ấm, kiu bà Thơ có cái nốt ruồi ngang mỏ đó ngồi dô, chắc phải rớt ra cả thúng chuối bonus thêm mấy ký khô bò chứ ở đó mà ham. Mà thằng này cũng lạ, hết lẻo cái xong đổi gu biến thái hả, ai không thích đi thích bà già” Thằng Ngọc sỉ nhục một cách không thương tiếc.
Reng reng reng. Thằng Thanh chưa kịp trả lời thì tiếng chuông báo vào giờ chào cờ đầu tuần tắt ngang câu chuyện. Mọi người cũng tản ra, dần dần đi xuống sân làm lễ. Một năm học mới cứ như thế bắt đầu.
Cho tới hôm nay đã là thứ tư, vào tiết ba là tiết Tiếng Anh. Đã quá 5 phút từ khi tiếng chuông báo bắt đầu tiết mới mà vẫn chưa thấy giáo viên phụ trách bộ môn bước vào, mọi người bắt đầu xôn xao. Riêng thằng Đức thì nó ngồi góc xéo phía sau con Trang. Đôi lúc nó ngó sang, những hình ảnh từ chiếc video thằng Dũng mở cho xem lại vật vờ bay bổng trong đầu nó. “Mới có một mùa hè mà đúng là con Trang nứt da nứt thịt ra thật, mông má vú đít phải gọi là nở muốn bung luôn. Thằng bồ nó đúng là số zách, cặp được con nhỏ học giỏi, đẹp người đẹp dáng lại còn chịu chơi nữa. Ước gì nó cũng được một lần…” Những ý nghĩ đang xa xôi ở tận phương trời nào bỗng chốc nhờ tiếng bước chân của thầy hiệu trưởng kéo bật lại. Thầy hiệu trưởng bước vào, cả lớp đứng nghiêm, phía sau thầy còn có thêm một cô giáo trẻ, gương mặt thanh tú. Thầy hiệu trưởng bắt đầu cất lời:
“Cô Thu phụ trách bộ môn Tiếng Anh của các em đang nghỉ kỳ thai sản, đây là cô Trịnh Mỹ Dung giáo viên mới của trường, sẽ phụ trách bộ môn Tiếng Anh của lớp các em trong thời gian này. Các em cho một tràng vỗ tay để chào đón cô nào”
Chẳng phải ai xa lạ, cô Út Dung nhà nó đây chứ đâu. Lạ thay, chỉ nghe nhà nó bàn vụ cô nó mở trung tâm tiếng Anh, chứ cái vụ đi dạy ở trường này chưa nghe kể bao giờ.
Cô Út Dung hôm nay nhìn đúng gái Việt Nam luôn, chứ không giống bữa tiệc ở nhà ông bà nội. Hôm nay cô make up nhẹ nhàng, đôi mắt thánh thuần tự nhiên chứ không phải cặp lông mi giả đậm màu như hôm trước. Gò má trắng hồng, chiếc mũi dọc dừa thanh tú, bờ môi đỏ nhẹ, không rõ là tự nhiên hay là đã có dặm một tý son. Cô hôm nay cũng mặc áo dài, mà cái áo dài của cô cũng lạ. Nó không phải cái kiểu thịnh hành của các giáo viên trẻ hay mặc, cũng không phải kiểu cách tân mô đen mới của mấy bà giáo U40-50, lại càng không phải cái kiểu hững hờ, thơ thẩn giống như mấy đứa học sinh mới lớn bây giờ. Mà nó chính là cái kiểu cổ điển của mấy bà giáo già U60 đổ lên hay mặc. Tà áo được may bằng vải satin màu tím, form dáng cổ điển, hơi rộng chứ không bó sát mang lại vẻ đầy kín đáo. Đi đôi với đó là một chiếc quần cùng chất liệu vải nhưng là màu đen. Chiếc quần được may khéo léo vừa vặn với cặp chân dài của cô Út, khi đung đưa nhẹ sẽ tạo ra hiệu ứng ánh sáng óng ánh. Tuy là ở vùng mông có hơi căng cộm một tý nên nó sáng bóng hẳn lên, nhưng xét tổng thể vẫn là hài hòa, mỹ miều. Mà công nhận tướng người thon, dong dỏng cao mà cô thừa hưởng từ ông nội lại càng tăng thêm phần nho nhã, quý phái. Cô còn khéo léo đeo một vòng chuỗi trầm trên cổ, tay thì đeo thêm một chiếc vòng ngọc bích hôm trước bà nội cho. Chỉ có một điểm trừ đó là mái tóc màu nâu hạt dẻ, có móc light vài đường ánh kim, chứ mà để thuần màu đen nữa là sẽ đúng chuẩn tiểu thư khuê các của mấy thập kỷ cũ.
“Người ở quê thì thích mô đen phong cách, kẻ ở xứ Tây về thì lại ưng cái nét truyển thống cổ điển. Ai da, nhứt cái đầu thiệt chứ” Thằng Đức thầm nghĩ.
Sau màn chào hỏi thì tiết học cũng diễn ra suông sẻ bình thường, có điều tụi con trai chăm chú hơn hẳn. Không biết là tụi nó chú ý vào bài giảng hay chú ý vào cái mông đít đỏng đảnh óng ảnh của cô Mỹ Dung. Hết tiết cũng là đến giờ ra chơi, mấy đứa cũng nhanh chóng tụ họp lại dưới góc của thằng Ngọc. Khỏi cần nói cũng biết tụi này đang bàn tán về cô Mỹ Dung. Thằng Đức cũng đứng đó ngồi nghe, lâu lâu chêm vô mấy câu kháy đểu. Nó cũng chẳng dại gì mà bảo cô Mỹ Dung là cô Út của nó. Thấy thằng Thanh ngồi đầu bàn rục rịch chuẩn bị bước ra ngoài hành lang, thằng Ngọc nói với theo khịa đểu:
– Thằng phi công trẻ chắc lại có máy bay mới để bám đít rồi đấy nhề.
– Còn con chó dại chắc lại có thêm một người muốn cắn nữa rồi nhề.
Thằng Thanh xéo sắc trả lời rồi nhanh chân chạy biến. Để lại trong lớp là một tràng cười nắc nẻ của bọn con trai.
Chưa được bao lâu thì lại thằng Thanh quay lại, nói vọng vô:
– Đức, gái gọiiiii
– Ai đó?
– Nguyễn Trần Yến Nhi, lớp Văn.
– Ui xời, trăm năm mới có gái nó gọi, còn không nhanh cái chân lên.
Cả bọn nhốn nháo.
Hóa ra là con Nhi hotteen lớp bên. Vừa thấy nó là trong bụng thằng Đức đoán chắc là vì việc hôm bữa. Con Nhi mở lời:
– Hôm trước tui hoảng quá nên về vội. Hôm nay mới có dịp cảm ơn ông, tui muốn mời ông một chầu căn tin.
– Thôi có gì đâu, bà không phải màu mè vậy đâu.
– Không đi thì cũng đừng hòng về. Đóng cửa tiễn khách.
Thằng Ngọc ở đâu nói chen vào, sau đó kéo cửa chính của lớp đóng lại một cách dứt khoát.
– Mày mà không đi là mất mặt toàn thể con trai lớp mình đấy… Đúng đấy…Đả đảo…
Mấy thằng trong lớp loi nhoi.
Thằng Đức cười trừ, “ Thôi chắc cũng phải đi cho xong chuyện, chứ không là không yên với lũ vượn người chưa tiến hóa xong kia đâu” nó nghĩ thầm trong bụng.
Vì cũng đã qua được nửa giờ ra chơi, nên bây giờ căn tin cũng không quá đông. Nhi chủ động gọi hai tô mỳ full rau giá đỗ, trứng với xúc xích. Kẻ thêm vào đó là mấy đường tương ớt ngoằng ngèo. Đối với bọn học sinh, sơn hào hải vị không đâu xa mà chính là cái tô mỳ trong căn tin này đây. Đã thế lại còn bonus thêm 2 chai xì tin dâu nữa chứ.
Vừa ăn vừa nói chuyện sương sương, thằng Đức cũng biết thêm là con Nhi cũng ở trọ gần đây chứ không ở cùng bố mẹ. Bố nó thì ở bên Mỹ, còn mẹ nó thì mới lấy chồng mới cách đây ba năm. Câu chuyện đang vào mượt mà êm ấm thì từ đâu thằng Thanh kéo tay thằng Ngọc đi tới, sau lưng là đám vượn người. Thằng Ngọc nói:
– Em ăn gì nè?
– Ăn mỳyyyyyy
– Mỳ bình thường nha.
– Hỏng chẹo đâu, hỏng chẹo đâu. Mỳ phải có trứng, có chúc chích mới chẹo.
– Vậy mình uống nước suối cho thanh đạm em nhỉ.
– Hỏng chẹo, xì tin dâu để đỏ thắm tình chúng taaaa.
Cái giọng bê đê eo ẻo mà ồm ộp của thằng Thanh nghe mắc ói. Đám phía sau được mùa vừa cười khẹc khẹc, vừa đung đưa hai tay hú hét cổ vũ. Con Nhi cũng không nhịn được mà bật cười. Còn thằng Đức thì mặt đỏ gấc lên rồi mà vẫn cố tỏ ra mình ổn, nó nắm chặt đũa ăn vội, miệng cười mim mỉm như không có gì xảy ra. Thằng Đức biết chống cự là bụng bự, càng phản kháng là tụi nó càng có cớ trêu ghẹo tới bến không thôi.
Đến tối hôm đó, trên điện thoại bỗng nhảy một dòng thông báo. Thằng Đức đang húp dở tô mỳ, cũng quơ điện thoại lại xem thử chuyện gì. Thằng Ngọc vừa gửi một ảnh mới trong nhóm chat riêng của tụi con trai. Nhấn vào xem thì ôi dồi ôi, một thằng cờ hó nào đó đã nhanh tay chụp lại cái cảnh thằng Đức với con Nhi hồi ban sáng, bây giờ chúng nó lấy ghép vào khung hình đám cưới, ảnh cô dâu chú rể, thiệp mời loạn cả lên. Chán chả buồn nói, thằng Đức vừa định tắt điện thoại thì thằng Thanh gửi lên đường link kèm lời nhắn “ Gọi anh là quả táo, vì người anh có quá nhiều chất sirrr”. Vì tò mò nên thằng Đức cũng nhấn vào xem. Hóa ra là link Facebook của cô Út. Có lẽ vì không phải là bạn bè nên chỉ xem được một tấm ảnh đại diện với hai tấm ảnh cô Út trong phòng gym. Bây giờ thằng Đức mới sực nhớ, tuy là cô cháu mà hình như tới giờ nó với cô Út Dung cũng chưa nói chuyện nhiều và cũng chả có mấy thứ liên quan. Face không , Zalo không, điện thoại cũng không nốt. Cái link Facebook cũng phải thông qua thằng Thanh mới biết được. Đang miên man thì có số máy lạ gọi tới:
“Alooo, đây phải số của Đức không vậy?”
“Vâng đúng rồi. Cho hỏi ai bên đầu dây vậy”
“Út Dung nè Đức. Út mới bị bể bánh xe, mới hỏi số con từ ba con đó”
Hơi bị thiêng, chưa kịp nhắc luôn. Đức nghĩ thầm.
“Út đang đâu, con chạy lại”
“Cũng không rõ nữa, Út mới về nên còn lạ quá, đường xá nhìn đâu cũng mới toanh”
“Nhảy số đi Út, hỏi người đi đường kìa”
“Ờ ha, Út đang ở đường … nè con”
“Út đứng đó đi, con chạy lại liền á”
Thằng Đức thay vội bộ đồ, xỏ cái dép, leo lên con Air Blade phóng cái rẹt. Tới nơi thì thấy cô Út cũng thiệt tình, đứng đúng tromg cái hóc, tối thui tối thít.
– Không ra chỗ sáng đứng cho khỏi muỗi cắn, với lại người ta cũng dễ thấy. Người gì đâu thiệt tình quá dẫy Út.
– Thì Út sợ nhúc nhích con tìm hổng ra thì khổ.
– Rồi rồi, cái xe này dẫn bộ một xíu nữa, con có biết một chỗ quen gần đây. Mà tới sáng mới lấy được à nghen, giờ người ta cũng dẹp nghỉ rồi.
– Con nói sao thì nghe vậy, chứ Út giờ biết đâu mà lần.
Thế là hai cô cháu đèo bồng nhau gửi chiếc xe ở tiệm garage trong hẻm. Sau đó cả hai đi ăn tối ở tiệm bánh canh chả cá gần quảng trường trung tâm. Vừa ăn họ vừa nói chuyện.
– Con nghe nói Út dự định mở trung tâm dạy Tiếng Anh. Mà giờ tự nhiên đi dạy không mở nữa hả Út?
– Gần xong rồi mà Đức, dự là sau Quốc khánh là khai trương đó. Với đi dạy để kiếm mối cho trung tâm đó con. À nói mới nhớ, mấy ngày nghỉ lễ đó con có tính đi đâu hong?
– Con cũng chưa biết nữa Út, chưa nghe ai rủ rê gì.
– Vậy mấy bữa đó con qua coi ngó chỗ trung tâm, thợ người ta còn làm mấy cái lặt vặt cuối cùng. Được thì Út gửi con ít tiền tiêu vặt.
– Ủa chứ sao Út không coi?
– Mấy bữa đó Út phải đưa mấy đứa bạn Tây đi du lịch mấy chỗ nổi tiếng khúc miền Trung mình nè cho biết. Chứ hơn tháng nay có đi loanh quanh trong tỉnh mình thôi chứ mấy. Còn sợ sau này mở trung tâm ra rồi thì lại không có thời gian đi nữa.
– Ò vậy hả Út, con cũng không biết sao nữa, tại lâu nay con cũng không có thói quen tiêu vặt.
Thằng Đức vừa nói vừa tạo vẻ mặt đăm chiêu.
– Thẳng quỷ này, ma lanh dễ sợ. Đọc số tài khoản đi, Út đặt gạch trước luôn chứ sau này mày đổi ý Út kiếm không ra người.
– 0185215xxx523 Techcombank nha Út.
“Ting ting”
– Ái chà, Út sộp ghê vậy Út, 5 triệu luôn. Tưởng đâu Út cho 1-2 triệu là cùng vậy chớ.
– Vậy thôi, dư nhiêu con gửi lại cho Út liền đi.
– Con xin, con xin…Cảm ơn Út nhiều.
Thằng Đức cười hè hè.
Qua bữa tối, hai cô cháu cũng đỡ xa lạ với nhau nhiều hơn. Tính ra, Út Dung năm nay mới 27 lớn hơn thằng Đức có 11 tuổi chứ mấy, cũng xêm xêm khoảng cách giữa ba thằng Đức với cô Út. Vậy mà bên kia là anh em, bên này lại là cô cháu rồi.
Sau bữa tối, hai người không vội về ngay. Nhân dịp này thằng Đức chở cô Út đi dạo quanh thành phố thăm thú. Út Dung đi du học cũng đã được bảy năm, thành phố thân thuộc ngày ấy trong mắt cô bây giờ đã xa lạ nhiều. Dọc bên bờ biển, không còn những con đường ngoằng ngoèo lắm đá, nhiều sỏi. Thay vào đó là những con đường được quy hoạch thẳng tắp, hai bên có vỉa hè rộng thoáng. Những quán xá với bàn ghế khang trang, đèn neon đủ màu đã thay cho những căn nhà cấp bốn lụp xụp. Và qua hình ảnh chị em phụ nữ mọi lứa tuổi xúng xính áo váy đi chơi, đi cà phê với bạn vào buổi tối tầm giờ này, thì cũng có thể hiểu con người nơi đây đã phóng khoáng và hiện đại hơn rất nhiều.
Hai cô cháu đang đi thì Út Dung kêu thằng Đức dừng lại trước gánh hàng của một bà cụ già bên hông quảng trường. Bà cụ vừa bán bắp nướng, vừa bán hột vịt lộn. Thật sự dọc dải đất miền Trung này hay là ở đâu cũng vậy. Cho dù hiện đại tới đâu, sẽ có một ngày ta lại gặp một người, một hình ảnh gợi lại cho ta hồn quê, gợi lại những ngày xưa yêu dấu. Hình ảnh bà cụ mặc chiếc áo bà ba, đầu đội nón lá, hành nghề buôn gánh bán bưng, miệng chóp chép hay nói hay cười thật sự là quý giá trong mắt Út Dung. Hai cô cháu ngồi lại ủng hộ bà mấy trái bắp nướng quệt mắm hẹ, vài hột vịt lộn ăn với muối tiêu, mắm gừng. Vừa mua mà vừa biếu một ít mừng tuổi cho cụ.
Dưới những làn gió mang chút hơi thở của biển đang nhẹ nhàng thổi vào thành phố họ vừa ăn, vừa hàn huyên tâm sự rất nhiều. Họ nói về ngày xưa, về ngày nay, về thành phố này, về những đổi thay,…Và có lẽ dù thêm bao năm trôi qua nữa, trái bắp trồng lên ở mảnh đất này nó vẫn cứ ngọt, giọt mắm làm ra trên vùng biển này nó vẫn cứ thơm. Như bao đời nay nó đã từng…