HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 36
***
Hoàng Phong chớp chớp mắt tỉnh lại trong mơ hồ, trí óc đã bớt quay cuồng, ý thức dần dần trở lại. Cả đầu tóc lẫn thân thể cuồn cuộn cơ bắp ướt đẫm nước, bóng loáng cả mấy hình xăm chằng chịt trên bả vai, hơi nóng trưa hè làm chúng bóc hơi mờ nhòa xung quanh.
– Tốt lắm… tỉnh rồi… tỉnh rồi…
Trọng Bá quăng cái ấm nước trống không xuống nền đất kêu loảng xoảng. Anh ta vội khụy xuống trước mặt thằng em, hai ngón tay mở tách từng mi mắt xem xét kỹ lưỡng.
– Em ngất bao lâu rồi…?
– Vừa đúng một phút…
Hoàng Phong lắc lắc đầu cố lấy lại nhận thức, ấm nước mát lạnh giúp anh ta tỉnh táo nhanh chóng. Nhìn Trọng Bá và đám đàn em vây kín xung quanh lo lắng, Hoàng Phong tự nhủ hiệp sau phải cố gắng hơn gấp bội phần. Anh ta đang chiến đấu cho những gì quan trọng nhất của chính mình.
Huyền Ny ngồi kế bên vịn đỡ người yêu, cảm giác cơ bắp anh dần hồi sinh trở lại, làn da trơn nhờn bóng nhẩy. Mùi đàn ông cùng khí lực của Hoàng Phong từ từ lan tỏa nhẹ nhàng bao trùm lấy nàng. Huyền Ny mỉm cười, anh chưa bao giờ thôi hết nam tính trong mắt nàng, mọi thấp thỏm lo âu nãy giờ được xoa dịu, niềm tin càng tràn ngập lồng ngực no nê phập phồng. Cơ thể bất chợt rạo rực, Huyền Ny ghé sát tai anh ta thì thầm…
– Cố lên anh yêu… tối có thưởng… hi hi…
– Nhất chú em mày rồi ha ha…
Huyền Ny và Hoàng Phong hai má cùng đỏ ửng trước câu nói của Trọng Bá. Nàng đã cố tình nói rất nhỏ như muỗi vo ve nhưng không ngờ anh ta vẫn có thể nghe thấy. Thấy điệu cười đầy ngụ ý của Trọng Bá, bất giác xấu hổ quay đi không dám nhìn bất cứ người nào trong đám đông xung quanh nữa. Trọng Bá nhìn điệu bộ e thẹn của Huyền Ny lúc này thật khác với con người năng động của nàng thường ngày, tự nhiên những hình ảnh trụy lạc tập thể cùng Hoàng Phong và đám con gái mơn mởn suốt một tuần qua ùa về trong trí óc. Anh ta không thể ngăn tâm thức tưởng tượng xa hơn với Huyền Ny bị kẹp giữa hai thân hình vạm vỡ trần trùng trục.
– E hèm…
Một tiếng ho khan vang lên sau đám đông tụi Phong Bá Đường, thân thể mập ù nhẹ nhàng lách mình tiến về phía ba người. Gia Bảo vừa cười hềnh hệch vừa quan sát kỹ càng cô gái xinh đẹp khiêu khích mà gã đã luôn để tâm theo dõi. Huyền Ny ngước lên nhìn gã, tâm hồn nàng xao động khôn nguôi. Ngồi kế bên Hoàng Phong nhưng sự xuất hiện của gã làm những ký ức trong căn phòng tắm hôm ấy hiện về rõ rệt một lần nữa. Tình cảnh của nàng lúc này thật quái dị, má đã hồng nay càng đỏ ửng như gấc chín. Gia Bảo thích thú với những biểu hiện của Huyền Ny, gã biết nàng đang nghĩ gì, tâm tư của những người ngây thơ thật dễ đoán. Nhưng gã đến đây không chỉ vì mục đích tìm Huyền Ny, gã đến với hảo ý giúp đỡ, giúp nàng, đồng nghĩa với giúp tụi Phong Bá Đường. Gia Bảo tiếp tục lướt mắt từ Hoàng Phong đến Trọng Bá, tằng hắn một tiếng cất lời trước ánh mắt dò hỏi của đối phương…
– Có vẻ như mọi người đều luyện tập theo bản năng mà chưa hề có một người hướng dẫn đúng cách nhỉ…?
– Cậu nói vậy là có ý gì…?
Trọng Bá tỏ vẻ khó chịu với lời nói khinh khỉnh của gã mập trước mặt, mắt nheo nheo đánh giá kẻ vừa lên tiếng. Anh ta biết đây là người quen của Hoàng Phong và Huyền Ny, lại là học trò của Dương sư phụ, nếu không vì những điều đó chắc chắn rằng gã đã bị tống cổ đi ngay từ đầu rồi. Hoàng Phong đưa tay chắn ngang ngực đàn anh như thể nhắn nhủ sự yên tâm kính trọng của mình đối với Gia Bảo, người mà anh ta đã có dịp mục kích trực tiếp võ học cực khó là Thái Cực Quyền.
– Hề hề… nhìn cái cách thi đấu của cậu, tôi thật khó có thể nghĩ khác được…
Gia Bảo vừa ngoáy ngoáy lỗ tai vừa nói cười thản nhiên, tảng lờ đi thái độ của Trọng Bá, gã đã quá quen biểu hiện kiểu này của mọi người xung quanh đối với mình. Gã vẫn là gã, lòng tốt của gã được che kín trong điệu bộ kệch cỡm đáng ghét. Đám đông Phong Bá Đường ai cũng khó chịu, duy chỉ hai người Hoàng Phong và Huyền Ny thì không. Không biết tự lúc nào, nàng như hiểu rõ con người trong từng lời nói của Gia Bảo, thấy gã luôn bị người khác hiểu lầm, chợt có một chút ấm ức thay trong vô thức.
– Anh có điều chi chỉ giáo…
– Được… cậu đã hỏi thì anh cũng không ngại hướng dẫn…
Gia Bảo không cần ý tứ, không cần liếc nhìn, đẩy Trọng Bá sang một bên như đẩy đi một thứ vướng víu nhỏ nhặt bên mép sàn để thế chỗ anh ta trước mặt Hoàng Phong. Anh cả của Phong Bá Đường chau mày trước hành động của gã, hậm hực đứng lên, có đôi chút mất mặt nhưng ráng nín nhịn để xem tên mập đáng ghét này định nói những gì.
– Cậu đang thất thế…
– Quả thật vậy…
– Vì cậu chỉ biết lao vào trực diện mà chẳng quan sát gì đối thủ cả…
– Là… là sao…
Gia Bảo hài lòng với vẻ mặt chăm chú lắng nghe của Hoàng Phong, với gã, kẻ nào chịu tiếp thu ý kiến người khác, kẻ đó sẽ còn tiến xa rất nhiều. Trọng Bá vẫn im lặng kế bên, chỉ cần gã đáng ghét này hớ hênh điều gì tào lao thì dù cố mối quan hệ thế nào với đàn em anh ta cũng sẵn sàng tống cổ đi ngay.
– Cậu nói xem gã Lưu Đạo đó thuận tay nào…?
– Tay phải…
– Chính xác… cậu nhớ cú đấm cuối cùng của hắn cho cậu gục xuống sàn chứ?
– Nhớ…
– Tay nào…?
– Cú đấm thẳng… Tay phải…
– Chính xác… Và cậu luôn luôn dè chừng cú đấm tay phải của hắn…
– Phải… điều đó là hiển nhiên…
– Điều đó sai hoàn toàn…
Hoàng Phong trợn tròn mắt nhìn gương mặt to béo của Gia Bảo, vẻ giễu cợt biến bay đâu mất hoàn toàn từ khi gã hỏi những câu đầy gợi ý. Võ học của gã Hoàng Phong không hề nghi ngờ gì, nhưng nói về đấm bốc, anh ta không ngờ gã lại thẳng thừng phủ nhận những nghiên cứu về đối thủ của mình và Trọng Bá nhanh như vậy.
– Hừ… có biết gì không mà nói xằng như vậy…?
Không ngoài dự đoán của Hoàng Phong, Trọng Bá sừng sộ lên phản đối. Một lần nữa anh ta đưa tay lên ngăn đàn anh mình sấn sổ tới gã. Hoàng Phong nhận thấy thái độ của gã không hề có chút đùa cợt nào, hoàn toàn nghiêm túc. Gã lại lên tiếng…
– Có lẽ cả tên Lưu Đạo đó cũng không để ý… lực tay trái của hắn mạnh hơn tay phải gần như gấp đôi. Hắn luyện tập mà không hiểu rõ về cơ địa của mình vô tình bỏ qua vũ khí lợi hại nhất của bản thân, gây cả ngộ nhận cho những đối thủ của hắn…
Gia Bảo vừa nói vừa ngoái nhìn về phía tụi Lưu Đạo võ quán, giọng gã trầm ấm gây cho những người xung quanh sự tin tưởng như chính lúc gã hát hò trên sân khấu. Võ học bao năm chui rèn giúp gã nhận ra điểm mấu chốt của trận đấu vì Thái Cực Quyền chú trọng vào việc mượn lực đả lực mà. Tất cả huynh đệ Phong Bá Đường giờ đây đều chăm chú lắng nghe gã, không có ai để ý thái độ của một người rất khác thường
– Huyền Ny -
Nàng đang nhìn Gia Bảo không chớp một cái nháy mắt nào, có một tia say mê ẩn hiện ở nét trong veo. Hào khí khi luận võ theo quán tính vô thức bao quanh thân hình gã từ từ lớn dần, khí thế hừng hực lửa của Hoàng Phong, len lõi trùm dần lên cơ thể Huyền Ny. Gã giờ đây toát ra một sức hút mãnh liệt nào đó không thể lý giải được, dường như Huyền Ny quên bẵng mất bản thân đang ngồi cạnh người yêu bao năm.
– Cậu đã quá tập trung né tay phải của hắn vô tình tạo cơ hội từ những cú đấm bên trái mà không biết rằng nó còn mãnh liệt hơn rất nhiều. Vì thế gần cuối hiệp, không còn đủ tỉnh táo để phán đoán lại bị hạ gục bởi một đòn đơn giản từ chính tay phải vô hại kia.
– Vậy… ý anh là hiệp sau tập trung tránh những cú đấm tay trái của hắn?
– Chưa đủ… cậu chỉ được thủ trong suốt toàn bộ hiệp sau…
– Cái gì…
– Nghe hết đã… Né tay trái hắn chỉ là chiến thuật để không thua…
Gia Bảo kiên nhẫn đưa tay chặn lời Hoàng Phong. Gã cũng không ngờ có ngày mình quay lại thái độ nghiêm chỉnh như lúc này. Có thể bản chất con nhà võ thích thú với những ca khó trỗi dậy, cũng có thể vì người con gái xinh đẹp mà bản thân đang có mối quan tâm đặc biệt. Gã không cần biết, cứ thao thao bất tuyệt…
– Còn đây là kế hoạch để chiến thắng. Thể lực của cậu tiêu hao quá nhiều rồi, thay vì cố gắng bồi cho hắn những đợt phản công vô dụng thì giữ toàn sức cho một cú dứt điểm duy nhất. Và thời điểm thích hợp nhất là hai phút cuối hiệp…
Những cái miệng của đám Phong Bá Đường há hốc ngày càng lớn hơn sau từng câu từng chữ của Gia Bảo. Kẻ mang gương mặt hài hước nhất lúc bấy giờ là Trọng Bá, cằm anh ta thuỗn dài thườn thượt trong khi hai mắt trợn tròn kinh ngạc. Những lý luận sắc sảo cùng chiến thuật thủ để thắng hợp lý trong tình trạng Hoàng Phong được đề xuất từ kẻ ngoại đạo mập mạp này đã hoàn toàn thuyết phục được anh ta. Gân cốt Trọng Bá đã buông lỏng hoàn toàn, thật tâm lắng nghe tiếp những điều Gia Bảo thuyết giảng…
– Điều cuối cùng… mỗi một môn võ đều cố gắng nhắm vào một điểm yếu tối thượng nào đó trên cơ thể con người. Cậu nói xem… ở đây là gì…
– Là… cằm…
– Vậy… đòn cuối cùng của cậu trong trận đấu này nhất định phải trúng được điểm đó…
– …
– Vấn đề duy nhất lúc này là sức cậu đã không còn đầy đủ như đầu trận. Tôi chỉ cậu một thức này… cố mà ghi nhớ vận dụng nó cho hiệp sau…
Nói đoạn Gia Bảo nhẹ nhàng phất cánh tay mình sang hông, thủ ra một chiêu thức xảo diệu. Tay gã như một cái lò xò bật chậm rãi tựa có tựa không nhưng động tác uyển chuyển theo hình xoắn ốc, phong khí tỏa ra làm mơn man từng centimeters da thịt trên người của Huyền Ny, xua bớt đi cái nóng oi bức của tháng năm quái quỷ. Tóc nàng phồng nhẹ phía sau phải một lúc lâu mới là đà hạ xuống.
– Ối…
Trọng Bá thốt lên nho nhỏ khi tay Gia Bảo chạm vào mình. Gã nhanh chóng nhấc tay ra, trên đùi đàn anh Hoàng Phong để lại một vùng phớt đỏ dù ai cũng nhìn thấy gã chỉ như đặt hờ tay mình lên đó. Gia Bảo thầm cười trong lòng, gã đâu phải là không hề để ý đến thái độc trịch thượng của tên đầu đàn Phong Bá Đường.
– Cậu thấy rõ chứ…
– Là… Lực xoáy…
Gia Bảo gật gù thật sự hài lòng với độ tiếp thu sáng dạ của tên học trò bất đắc dĩ. Nhìn gã bây giờ cứ như một huấn luyện viên đáng tin cậy thực thụ. Huyền My vẫn không thôi dứt mắt khỏi Gia Bảo, đây đích thị là con người mà nàng từng đoán định được. Quả thật nó đã mê hoặc thật sự người con gái xinh đẹp hoàn mỹ như nàng.
… KEE… EE… EENGG…
– Thời gian giải lao quá ít, không đủ để học nhuần nhuyễn nên thành hay bại chỉ còn trông vào căn cơ bản thân cậu… Chắc chỉ đắc thủ được một lần… Nhớ… Xoáy kình phải được vận toàn thân, bắt đầu từ chỗ này…
Gia Bảo nói gấp gáp khi tiếng chuông hiệp sau vang lên, gã gõ gõ vào đầu gối của Hoàng Phong cố nhắn nhủ trọng tâm cuối cùng của chiêu thức trong khi anh ta đứng dậy khởi động gân cốt. Khí thế Hoàng Phong đã phục hồi gần hết trong suốt thời gian giải lao, anh ta giơ ngón cái biểu thị sự thấu suốt về phía Gia Bảo rồi trở về võ đài. Tấm lưng rộng săn chắc, hình xăm múa lượn ánh loáng mồ hôi dưới bóng đèn trần.
Cuộc chiến vì những gì quan trọng nhất đang đi đến hồi kết…
…
Tiếng hò reo vang dội từ hai phía. Gia Bảo lại khoanh tay dõi theo trận đấu bên cạnh Huyền Ny. Nghịch lý là, nàng chỉ còn để tâm một nửa từng bước chân xuất trận của người yêu, không quan tâm trận đấu cùng số phận của mình, nửa còn lại nàng chỉ còn biết nhìn gã mãi từ lúc nãy.
– Anh… anh có chắc cách thức anh chỉ cho Phong không…?
– Em không nhớ à… anh đã dùng cùng một cách với em… trong căn phòng tắm đó đó…
Gia Bảo quay lại nhìn Huyền Ny, gương mặt nghiêm túc chợt giãn ra đểu giả, điệu bộ liếm mép quen thuộc lại xuất hiện. Gã cười hềnh hệch, đưa tay lên giả bộ hửi hửi, đôi mắt ti hí giễu cợt trong lời nói.
Huyền Ny nở to tròng mắt cố nhập vào đầu những lời gã mập vừa tuôn ra. Một hình ảnh rũ rượi của bản thân dưới sàn bồn tắm, những khoái cảm co giật sâu trong từng thớ thịt, tất cả như mới vừa diễn ra ngày hôm qua. Nàng đã từng không biết Gia Bảo làm gì mình đêm đó, nhưng dựa vào gợi ý của gã lúc này cũng có thể mường tượng được hành động của gã, thành lũy bên dưới đã bị khoan sâu mạnh mẽ như thế nào. Hai má Huyền Ny đỏ lựng tắt lự, dù cơ thể bỗng ray rức khó chịu, âm hộ bên dưới lại nhíu khít phản hồi. Nàng xấu hổ với phản ứng của bản thân chỉ còn biết che dấu đi bằng cách lớn tiếng xả vào cái mặt ú na ú nần đáng ghét kia…
– A… AA… AAA… ANH… ĐỒ HEO MẬP CHẾT BẦM…
***
Huyền My quỳ gối trên sàn nhà lạnh toát, tay đẩy ngược hai cái dương vật dựng đứng sát bụng bọn bắt cóc. Mỗi khúc thịt nóng hổi có chút khác biệt nhưng giờ đều bầm đỏ trong tay nàng. Cứ thế nàng chà sát lên xuống toàn thân hai cái của quý cứng ngắc, nước nhờn từ đầu khấc dính nhoẹt len lõi qua từng kẽ ngón tay.
– A…. đúng rồi… chổ đó đó em gái…
– Ây… ây… em đúng là dâm mà… chả trách phải quen một lúc hai thằng con trai mới chịu nổi…
Huyền My cứ tiếp tục vuốt trụ, mắt mơ màng dắn chặt vào hai vật cứng ngắt trong tay như chẳng hề để ý lời bình phẩm về con người mình. Hai tên tốt số của Lưu Đạo võ quán hít hà khó nhọc, lần đầu tiên con mồi của chúng chủ động kích thích cả bọn như thế, quả thật lần này rất khác lạ. Gương mặt đứa con gái thanh tú xinh đẹp hoàn mỹ đang đê mê giữa hai cái dương vật chỉa thẳng. Chúng nhìn nhau, tự nhủ phước phận của mình hôm nay vô cùng may mắn, vớ bở được ngay một đứa con gái dâm ngầm.
– Nào… hai anh nằm xuống đi…
Huyền My ngước lên mỉm cười với chúng, thật mê hồn… Bọn chúng lơi lỏng cơ bắp chẳng cần chú tâm giam cầm, nàng đã hoàn toàn nhập cuộc cùng với đám bắt cóc. Cả hai tên đều muốn nằm xuống để thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của Huyền My, nhưng một phần nào đó chúng lại không nỡ rời xa hình ảnh con cái xinh đẹp này phủ phục dưới chân ngoan ngoãn như một con mèo bé bỏng nên cứ ngập ngừng mãi. Tên đầu đinh đưa tay xoa đầu Huyền My, mái tóc nàng xổ tung rồi là đà hạ xuống dính bệt vào đôi má đỏ ửng nhoèn nhoẹt mồ hôi cùng nước nhờn đàn ông.
– Em gái… cứ tiếp tục đi… tụi anh đứng sẽ hay hơn…
– Xí… chỉ biết nghĩ cho mấy anh… quỳ mỏi gối lắm chứ bộ…
Huyền My biểu môi, điệu bộ phụng phịu dễ thương xinh đẹp làm lồng ngực cả hai tên muốn nổ tung xao xuyến, nhưng chúng vẫn nhất quyết không chịu nằm xuống. Nàng mỉm cười gian xảo, nắm đầu khấc gã vừa xoa tóc mình chỉ bằng hai ngón tay thon nhỏ rồi day day nhẹ nhàng cái lằn giữa hai mang nấm, lưỡi nàng đánh qua lại cái màng da nối giữa bìu ngọc và gốc dương vật. Tên đầu đinh rú lên thống thoái xuýt xuất tinh tắp lự, hắn chưa từng được vuốt ve bằng cách kích thích tinh diệu này. Gã hai mái thấy đồng bọn hưởng lạc khoái trá như vậy thầm ghen tức trong lòng, cố gắng đẩy khúc thịt cứng ngắc tức tối của mình vào má Huyền My, làn da nàng hõm xuống ngay chỗ đẫu khấc chạm phải, một vệ sền sệc day ra hai bên. Nàng lại quay qua mỉm cười với gã, rồi lập lại động tác y chang như đã làm cho tên đầu đinh. Gã xuýt xoa khôn nguôi khi một bên bìu ngọc lọt tỏm vào khuôn miệng xinh xắn của người đẹp. Huyền My nếm vị mằn mặn trong sự nhột nhạt từ đám lông rậm, cảm giác da bìu săn cứng lại trên đầu lưỡi mình. Gương mặt nàng đỏ lựng phong tình, vẫn trong tư thế quỳ, hai chân khép chặt, cố ma sát hai mép âm hộ ray rứt ướt nhòa. Cứ thế miệng lưỡi Huyền My luân phiên thực hiện kích thích gốc dương vật cùng bốn hòn ngọc đong đưa, còn các ngón tay mải mê vần vò hai đầu nấm tội nghiệp. Chân hai tên bủn rủn như muốn ngã quỵ, liên tục rên xiết trong cuống họng bởi cảm giác tưng tức dồn dập lan tỏa từ đầu và gốc cây gậy quý. Quả thật con mồi lần này là cực phẩm trong đám đàn bà, giờ mà có bị đại ca trách phạt cũng xứng đáng cam lòng chịu trận.
– Hi hi… chịu không nổi rồi phải không… nằm xuống đi… bắt em rướn người hoài… mỏi lắm…
Ánh mắt nàng đa tình đánh qua đánh lại giữa hai tên. Bọn chúng nhìn nhau, như cùng chung một suy nghĩ từ từ khụy xuống nằm song song thẳng đuộc. Quả thật trước những kích thích mê hồn của đứa con gái, chân chúng đã sớm bủn rủn không còn đứng vững nữa.
– Hi hi…
Huyền My che miệng cười khúc khích khi thấy tư thế lúng túng của hai tên, mùi nước nhờn đàn ông trên tay xộc hẳn vào mũi làm tim nàng hồi hộp đập loạn xạ. Dường như Huyền My đã quên mất bọn chúng là đám đã bắt cóc nàng đến đây, quên đi bản thân mình là nạn nhân trong tình thế hung hiểm.
Nàng phải chăng đã chìm quá sâu vào dục vọng của bản thân mà biến đổi hẳn thành một con người khác…
Hai cái dương vật, kích thước không đồng bộ lắm, chỉa thẳng đứng gần như vuông góc với thân thể của chủ nhân chúng. Một bên còn đang rỉ ra thứ chất lỏng có chút đùng đục. Hai tên lưu manh đã ngay ngắn chờ đợi, ánh mắt chúng vẫn không hề rời khỏi cơ thể mơn man trắng mướt không tỳ vết. Bộ ngực con mồi dù đã cúi xuống cũng chỉ hơi thòng nhẹ săn chắc no tròn…
… Tuyệt phẩm…
Huyền Ny đưa ánh mắt đa tình nhìn cả hai tên, nàng lại ban phát nụ cười mê hồn cho chúng, cằm đã cúi gần sát hai cái dương vật. Lưỡi đánh xung quanh bờ môi mọng nước, rồi chu ra thổi nhè nhẹ lên giọt nhờn nơi đầu khấc tên hai mái. Giọt nước sờn sệt rung rinh như chẳng muốn rời nơi đậu, các ngón chân của hắn quíu lại co quắp trước hơi thở nóng ấm của nàng. Hắn ngửa đầu lên nhăn mắt xuýt xoa, mắt nhắm nghiền cảm nhân sự êm nhu lan tỏa từ hạ thể.
Tên đầu đinh cũng chịu chung số phận, gã đưa tay xuống nắm trọn gốc dương vật mình, cố gắng giữ nó đứng vững trước những kích thích từ làn hơi nóng ấm. Tóc Huyền My buông rũ xuống bắp đùi gã nhột nhạt rạo rực. Gã cũng nhắm mắt cố kềm chế sự thăng hoa có thể vồ vập đến bất cứ lúc nào.
Nhắm mắt lại khiến chúng cảm nhận trọn vẹn hơn xúc giác của da thịt hạ thể… Từ thế chủ động… chúng trở nên bị động trước từng hơi thở, từng cử chỉ của cô nàng xinh đẹp hoàn mỹ bị bắt cóc đêm qua…
…mỗi lúc làn hơi ngưng lại là mỗi lần chúng chia sẽ thống khoái cho kẻ đồng bạn… kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ…
… Cả hai đều chờ…
… chờ trong hơi thở gấp gáp…
… chờ trong cảm xúc hồi hộp hỗn độn…
… chờ trong im lặng dù con lợn lòng ghéo thét ầm ỉ bên trong…
… chờ giây phút khúc thịt ấm ức được bao bọc bởi bờ môi, cái lưỡi và khoan miệng nóng ẩm…
… Chờ… chờ… và…
.
.
.
… RẦM…
… CẠCH…
***
– Tránh…. Tránh đường…
Chiếc băng ca tức tốc đưa từ võ đài xuống rồi nhanh chóng được chuyển thẳng ra ngoài xe chờ sẵn của Tổng Đàn Võ Thuật Thành Phố. Người con trai vạm vỡ nằm trên đó hoàn toàn bất tỉnh, quai hàm bị trẹo sang một bên, mắt trợn tròng trắng dã, bọt mép sủi dồn dập. Đám đàn em la hét dọn đường xung quanh, tên nào tên nấy mặt tái nhợt vì kết quả thảm hại của trận đấu.
Tổ hợp võ đường bằng container đã không thể nào thuộc về sở hữa của họ nữa rồi.
Hoàng Phong được Dương sư phụ nắm tay giơ lên trong nghi thức tuyên bố người chiến thắng. Chân tay run lẩy bẩy, thân thể anh ta bầm dập đến đáng thương nhưng chắc chắn không thảm hại bằng đối thủ của mình. Tiếng hò reo vang dội của đám huynh đệ Phong Bá Đường là thứ duy nhất giữ tâm trí Hoàng Phong tỉnh táo cho đến giờ.
Anh ta đã làm được, anh ta đã bảo vệ được những điều quý gía nhất của bản thân. Những cơn đau giờ chẳng xá là gì. Hoàng Phong đánh đôi mắt phồng rộp cố tìm người con gái yêu thương lẫn trong đám anh em lộn xộn. Trọng Bá vừa giơ ngón tay cái khen ngợi anh ta vừa điện thoại thông báo cho tên đàn em đang nằm viện vì đã liều mạng kiếm cho cả đám một cơ hội đòi lại võ đường. Và kia, người con gái xinh đẹp Hoàng Phong yêu thương cũng hào hứng hò reo theo đám đông xung quanh, da nàng trắng muốt bóng lưỡng, bầu ngực rung rinh vì phấn khích. Cơ thể mệt mỏi, Hoàng Phong chỉ cầu cho mọi thứ kết thúc ngay để được nghĩ ngơi trong vòng tay của nàng.
Đã lâu… lâu lắm rồi… hơn một tuần… họ không ở bên nhau…
Huyền Ny vỗ tay không ngớt, cú đấm cuối cùng của Hoàng Phong thật sư gây ấn tượng mạnh đối với nàng. Cả một hiệp nàng nơm nớp không nguôi khi anh luôn ở trong tình thế bị động phòng thủ. Chiến thuật của Gia Bảo nàng nghi ngờ rất nhiều. Là người ngoại đạo hoàn toàn, Huyền Ny chẳng thể hiểu thâm sâu trong kế hoạch đó, nàng chỉ biết anh lãnh trọn hoàn toàn mọi đòn công kích từ phía bên phải của tên Lưu Đạo xảo trá kia, anh răm rắp làm theo sự hướng dẫn của gã mập ù đáng ghét đó. Dường như, anh còn tin tưởng gã hơn cả chính bản thân nàng. Tảng đá lo sợ nặng chịch trong lòng Huyền Ny chỉ được cởi bỏ khi cú đấm toàn lực chứa đầy uất hận của Hoàng Phong trúng chính xác ngay cằm của địch thủ. Đòn của anh xuất ra quá nhanh nàng không thể quan sát kịp, chỉ thấy được thân hình ngang bướng của Lưu Đạo đổ nhào về sau, khóe miệng đầm đìa máu, quai hàm đã trật, vài cái răng cùng miếng đệm rớt hẳn ra sàn, mắt trợn tròng trắng dã. Hắn bất tỉnh, nàng thở phào, lần đầu tiên Huyền Ny vui mừng trước nỗi đau của người khác. Số phận đã không đùa giỡn với sự liều lĩnh của Huyền Ny, nàng giờ đây chỉ còn chờ khoảnh khắc của riêng hai đứa sau trận đấu này.
Thật sự… đã lâu… lâu lắm rồi… hơn một tuần… họ không ở bên nhau…
Dương sư phụ dìu Hoàng Phong về phía võ đài của Phong Bá Đường, anh ta mệt mỏi tựa hoàn toàn vào vòng vây của đám huynh đệ. Cái không khí oi nòng từ lúc trận đấu bắt đầu giờ đã dịu lại trong lòng mỗi người. Là do chiều đang dần buông hay là do chiến thắng quá đỗi ngọt ngào này.
– Khá lắm… Võ đường này giờ mãi thuộc về Phong Bá… Ta sẽ đứng ra đảm bảo cho chuyện này…
Cả đám huynh đệ Phong Bá càng hò reo lớn hơn với cam kết của Dương sư phụ. Một lời của ông buông ra nhẹ nhàng nhưng nặng tựa Thái Sơn, cõi lòng ai nấy cũng yên tâm ít nhiều. Dương sư phụ gật gù hài lòng với kết quả trận đấu. Ông đánh mắt về đứa học trò mập mạp trân quý vừa tiến sát lại mình. Cú đấm cuối cùng mà Hoàng Phong tung ra nhằm hạ gục địch thủ có ẩn chứa chiêu thức của Thái Cực Quyền trong đó. Mọi thứ đâu qua mắt được Dương sư phụ, ông nhận ra ngay tắp lự, cũng biết cả người đã mách nước cho anh chàng bất khuất kia.
Huyền Ny đứng lùi lại cho Hoàng Phong toàn tâm tung hứng giữa những lời chúc tụng của đám anh em. Cả hội đều vui mừng khôn xiết, chẳng còn ai để ý đến bóng hồng xinh đẹp, nên chỉ một ánh mắt hướng về thôi cũng đủ để nàng chú ý. Vẫn cái nhìn đê tiện ấy nhưng giờ đây Huyền Ny chẳng có một chút khó chịu nào gợn dậy trong lòng. Nàng hiểu gã, hiểu cái cách gã đối nhân xừ thế, hiểu những cái tài gã luôn ẩn dấu trong mình, hiểu luôn cái cảm giác trong lòng dành cho gã mà trước giờ bản thân luôn mơ hồ. Nhưng nhìn Hoàng Phong lúc này, Huyền Ny biết những cảm xúc lạc lối đó cần được dập tắc trước khi nó phát triển quá xa không kiểm soát được.
…
Một bóng dáng uyển chuyển nhưng khỏe khoắn lẳng lặng trở lại võ đường sau khi chiếc xe cứu thương chạy mất. Trên tay cô là hộp giấy nhỏ in kín chữ tượng hình, ánh mắt không cam lòng hướng thẳng về phía đám Phong Bá Đường đang vẫn đang reo hò chưa dứt.
… Không… Không cam lòng… quả thật không cam lòng… Hắn tuy chịu chút đau đớn nhưng vẫn cười đằng kia đó thôi. Hắn và người con gái bên cạnh hắn vẫn đang vui vẻ đó thôi…
… Còn mình… mình làm gì ở đây…
… Tại sao mọi chuyện lại luôn luôn tốt đẹp với tụi nó. Tại sao những kế hoạch của mình chưa bao giờ đưa đến được một kết quả mỹ mãn. Tại sao mối hận ngày xưa vẫn chưa thể đòi lại…
… Tại sao bao năm khổ nhọc vẫn chẳng được đền đáp xứng đáng…
Chiếc hộp giấy trong tay Linh Đan nhăn nhúm lại dưới lực bóp vô thức của cô. Ánh mắt uất ức long lanh như trực trào khóc. Mọi nỗ lực đã bị trôi tuột như thác đổ, mọi tính toán đã bị bít kín bởi kết quả trận đấu… Nhưng cô đâu dễ buông xuôi…
Cô quên hẳn trong tay mình còn đứa con gái bị bắt có đêm qua…
Cô chỉ còn ghim chặt một điều…
… tiếp tục phá hoại…
… Hoàng Phong trong cô không xứng đáng có được niềm vui như thế này…
.
.
.
Tuổi thanh xuân con gái
Chỉ có một lần
Sao cứ hoài ôm mối hận thuở chớm lớn