HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 34
***
Cái nóng buổi trưa tháng năm cháy da cháy thịt, nhiệt lượng ám sâu vào bề mặt võ đường tổ hợp từ các khối container như muốn thui chết những người có mặt bên trong nó. Trận đấu giành lại võ đường được tổ chức ngay thời điểm không khí oi nồng lên đến cực độ.
Hoàng Phong vắt cái khăn trắng ngang đầu che kín cả khuôn mặt, người anh ta trần trùng trục, mồ hôi tuôn ra như tắm, bóng loáng cả những hình xăm chằn chịt trên da. Trọng Bá siết chặt găng tay lại cho con gà chiến của mình, cẩn thận xem xét lại tất cả các khía cạnh chuẩn bị cho trận đấu. Đám đệ tử trung thành khoanh tay đứng im lặng đằng sau. Không ai nói với ai một lời nào, họ muốn dành cho Hoàng Phong chút không gian tĩnh tâm tích tụ khí lực cho cuộc chiến.
Huyền Ny đi qua đi lại bên ngoài phòng chuẩn bị, nàng thấp thỏm không yên cho cô chị mình. Đã từ tối qua đến giờ, nàng không thể liên lạc được với Huyền My. Chị nàng sau khi lên xe của Huy Phước là đi cả đêm chưa hề về. Huyền My suy nghĩ mọi khả năng co thể xảy ra. Nhưng có mường tượng thế nào cũng quy chung lại một kết quả khả thi nhất là hình ảnh chị nàng mặn nồng trong vòng tay Huy Phước. Huyền Ny lắc lắc đầu xua đi bóng dáng cái thân thể trắng muốt xinh đẹp uốn éo bên cạnh tên sếu cao đáng ghét kia vì nó giống nàng như hai giọt nước. Lòng nghi hoặc, chẳng lẽ mối quan hệ của hai người đó tiến nhanh đến vậy sao. Huyền Ny cứ ngập ngừng, nàng chẳng muốn gọi cho tên cao nhòng đáng ghét ấy tý nào, nhưng mà không thể không lo cho tình hình của chị mình… Chưa kịp suy nghĩ gì thêm cánh cửa sau lưng nàng bật mở.
Hoàng Phong cùng đám đệ tử Phong Bá đường xuất hiện đông đúc cả dãy hành lang. Huyền Ny há hốc mồm khi thấy người yêu của mình ngày hôm nay. Vẻ nam tính của anh ta lúc này lại càng đậm chất đàn ông hơn nữa với khí thế hừng hực tỏa ra từ cơ thể vạm vỡ bóng lưỡng. Chiếc quần MMA short ướt đẫm mồ hôi dính bết vào hai bên đùi làm cộm lên một đùm lớn chính giữa. Lần đầu tiên Huyền Ny thấy Hoàng Phong trong bộ dạng đấu khí ngất trời như thế này. Và còn cả đám đàn ông lúc nhúc phía sau cũng diện đồ bó sát ẩn hiện thân hình lực lưỡng. Hai má Huyền Ny đỏ bừng khi lướt qua khu vực nhạy cảm đó của người yêu, nàng thấy hai mép âm hộ nhíu lại một cái mất kiểm soát. Hơn một tuần rồi chỗ đó của nàng không được anh công phá, không khỏi có chút khát khao thầm kín.
– Đã để người đẹp chờ lâu… ra võ đài thôi… nếu chịu nhiệt không nổi thì em cứ quay lại phòng đợi nhé…
– Không… không sao đâu anh Bá… em cùng ra với mọi người…
Huyền Ny lắp bắp trả lời đàn anh của người yêu mình trong khi Hoàng Phong lướt qua nàng không nói một lời nào. Anh ta đang tập trung định thần hết mức có thể. Khó khăn lắm mới có cơ hội giành lại những gì đã mất, Hoàng Phong biết trận đấu này quan trọng đến thế nào, anh ta không muốn bị bất cứ thứ gì làm phân tâm. Hoàng Phong cũng không quên điều kiện trao đổi lần này chính là bạn gái anh.
Huyền Ny nép mình vào tường nhường cho sư huynh đệ Phong Bá đường ra trước. Trọng Bá theo ngay sau Hoàng Phong, cố gắng không để ý gì đến cô người yêu sư đệ, trận đấu lần này là quang trọng nhất. Nhưng đám đàn em theo sau thì định lực không đủ. Đứa nào đứa đó đều cố gắng len lén liếc nhìn thân thể khiêu gợi của Huyền Ny. Vài tên thấp hơn nàng cả cái đầu vẫn ráng kiểng từng bước chân để có thể tia thấy cái bộ ngực nảy nở trong chiếc áo thun ba lỗ bó sát. Sợi dây chuyền dài trên cổ vô tình lọt vào khe của đồi mộng mơ ấy làm hạ bộ của chúng hơi co giựt ướt gì thay thế được nó. Cả đám đều tự nhủ rằng võ đường quan trọng và bông hoa xinh đẹp này cũng không thể để lọt vào tay tụi lưu manh Lưu Đạo võ quán được.
Cảm xúc của tất cả thành viên Phong Bá đường đang xen lẫn lộn khi võ đài quen thuộc hiện ra trước mắt. Những tưởng sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được cảnh vật nơi đây lần nào nữa, ngờ đâu bây giờ lại có cơ hội giành giật lại thứ quan trọng này. Chỉ là nếu nhỡ may thua cuộc, chẳng những võ đường vĩnh viễn mất đi mà còn… Cả đám đều cùng chung ý nghĩ, quay đầu nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt vời đi cuối hàng, lòng cảm thái vô cùng. Nàng ta bước đi uyển chuyển trên đôi giày cao gót màu đen, cặp chân trắng muốt tròn lẳng kéo dài từ mép chiếc váy xếp ly cũng màu đen, bộ ngực nở nang như muốn xổ tung chiếc áo thun ba lỗ bó sát. Gương mặt thanh tú không điểm chết khựng lại khi thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, mùi đàn ông nồng nặc vây xung quanh Huyền Ny làm âm hộ nàng nhíu thêm một lần nữa.
Cả đám Phong Bá đường quyết tâm…
… không thể thua…
***
Lưu Đạo hít hà nặng nhọc, hai tay hắn bấu chặt trên thành ghế, cả thân người không một mảnh vải che thân gồng cứng từng thớ thịt, cảm giác tưng tức đau nhói ở gốc dương vật làm cơn sướng ngất trực tràn bị chặn nghẹn nơi bìu ngọc. Linh Đan cứ dày vò khúc thịt tội nghiệp của Lưu Đạo hơn mười lăm phút đồng hồ rồi. Cứ mỗi lần cảm thấy nó co giật chuẩn bị xuất tinh cô lại lấy móng tay bấm mạnh vào gốc gân nơi giao với hai hòn bi săn cứng bên dưới. Cô mặc kệ tiếng năn nỉ tội tình của hắn.
– Em ơi… Đan ơi… cho anh… cho anh ra đi mà… a…
Lưu Đạo lại rên lên một tràn dài khi dương vật hắn lại chui tọt vào trong khoang miệng ẩm ướt tinh quái của Linh Đan. Đám đàn em Lưu Đạo đứng thành hàng ngang phía sau lưng cô cũng khó chịu đâu kém gì đại ca của mình. Lần đầu tiên chúng thấy màn khích lệ trước trận đấu kỳ quái như thế này. Trước mặt chúng là bờ mông săn chắc của Linh Đan chỏng ngược về sau khi cô quỳ gối nhấp nhô đầu giữa hai chân gã đại ca. Chiếc quần lót lọt khe có cũng như không chỉ che được một chút xíu mép thịt hồng hào càng làm cho đũng quần cả đám độn lên một đùm to tướng bất mãn. Bất giác có vài tên thọt tay thẳng vào hạ bộ moi móc khi những chuyển động của Linh Đan làm chiếc quấn lót chệch ra, lộ một ít hậu môn nhăn nhúm khiêu khích.
KE…EE…ENG…
Tiếng chuông bên ngoài báo hiệu đã đến giờ thượng đài. Linh Đan nhả khúc thịt cứng ngắt bầm tím của Lưu Đạo ra khỏi mồm. Nước miếng cùng tinh dịch đàn ông bóng lưỡng xung quanh miệng cô. Đám đàn em đứng sau hít một hơi nặng nề khi cả thân hình uyển chuyển của Linh Đan đứng dậy, mắt dán chặt vào bộ ngực săn chắc, làn da bánh mật trần trụi. Sau đó chúng gần như nín thở quan sát từng động tác mặc đồ chậm rãi của cô.
– Được rồi… chuẩn bị nào… em đã làm tất cả cho chiến thắng của anh ngày hôm nay rồi… giờ là phần việc của anh… uống viên thuốc này xong ra ngoài… đem tất cả những bức bối nãy giờ trút vào tên đáng ghét kia…
Linh Đan vừa đưa tay chùi chất nhờn dính quanh méo mình, vừa nói với Lưu Đạo, tên đại ca đang lúng túng không biết xử trí sao với cái dương vật chỉa thẳng cứng ngắt của mình. Hắn vẫn chưa thể xuất tinh. Đó cũng là mục đích của Linh Đan, cô muốn hắn cứ hừng hực lửa như thế suốt cả trận đấu hôm nay nên đã nghĩ ra cách kích thích nhưng tuyệt không cho hắn đạt đỉnh cao trào.
Quả đúng như Linh Đan tính toán. Lưu Đạo vận xong bộ võ phục, hắn thấy cả thân thể mình cứ rần rần khí thế, cái ấm ức tỏa ra từ hạ thể lan rộng khắp toàn thân, từng đường gân co giật từng đợt, cái đùm giữa háng to hơn bao giờ hết, chỉ muốn tiến vào trận đấu nhanh chóng để có thể phát tiết ra tất cả năng lượng dư thừa tích tụ nãy giờ. Trạng thái sung mãn tột độ trong người Lưu Đạo một phần cũng là do viên thuốc mà Linh Đan vừa đưa hắn. Viên thuốc là một liều tăng lực cực mạnh, giúp thúc đẩy hết khả năng của từng giây thần kinh, từng lõi cơ bắp của con người. Thứ thần dược này đã được cấm trong tất cả các giải đấu chính thức của giới thể thao, chỉ có những trận đấu nhỏ lẻ vô tổ chức như lúc này là chẳng ai buồn quan tâm kiểm tra. Mọi thứ đều được dựa vào sự tin tưởng và lòng tự trọng của từng đối thủ. Lưu Đạo cũng biết mình vừa uống vào thứ gì trong người, nhưng hắn không quan tâm, thủ đoạn nào hắn cũng có thể thực hiện được, cuối cùng cần nhất là chiến thắng. Chỉ là hắn không ngờ trận đấu này đã làm cho cô gái xinh đẹp khỏe khắn bên cạnh hắn phải lao tâm khổ sức vạch ra rất nhiều kế sách như thế. Mối quan hệ của cô ta và Hoàng Phong vẫn còn là một mối nghi hoặc trong lòng Lưu Đạo, hắn tự nhủ, sau chiến thắng lần này phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Mãi suy nghĩ, từng bước chân vững chãi chứa đầy khí lực đã đưa Lưu Đạo đến ngay cửa võ trường. Đối thủ của hắn đã đứng trên võ đài từ bao giờ, vóc dáng có phần vượt trội hơn, nhưng với sức lực tràn trề lúc này, Lưu Đạo tin mình nắm chắc phần thắng trong tay. Hắn cười khẩy dậm mạnh chân lên bậc cầu thang làm rung chuyển cả võ đài bên trên. Đám đệ tử đối thủ trố mắt kinh ngạc trước hùng khí của hắn. Lưu Đạo đắc ý định dậm thêm một bước nữa khi lên tới võ đài nhưng bờ vai hắn chợt nặng tựa thái sơn. Dương sư phụ đang vỗ vỗ vai Lưu Đạo, phong thái nhẹ nhàng lại có thể chế ngự được cơn cao hứng của tên cốt đột lưu manh này. Vẫn như lần trước, bằng một bước nhún chân tiêu sái, ông đã đáp xuống như một cọng lông vũ giữa sàn võ đài, thong thả đứng chờ Lưu Đạo đang hậm hực tiến lên.
Linh Đan không hề để tâm đến diễn biến tuy hòa hoãn nhưng bên trong chứa đựng đối kình kinh thế trên võ đài. Cô ta đang chăm chú nhìn một bóng dáng thước tha lọt thỏm giữa đám đệ tử Phong Bá đường, mắt mở lớn hoang mang không tin vào những gì mình thấy. Linh Đan luống cuống tay chân lôi chiếc điện thoai trong túi ra mở vội, lướt lướt vài lần trên màn hình, Linh Đan lại còn kinh ngạc hơn. Rõ ràng đứa con gái mê man với bộ đầm đỏ trong những tấm hình mà cô ta nhận được từ tên đàn em tối qua chính xác là người bản thân cần mà. Tại sao chuyện này có thể xảy ra…? Hay… hay là con bé đã thoát ra được…? Mà… bằng cách nào…? Linh Đan bực tức bấm số điện thoại, ngón tay như muốn chọt lủng cả màn hình cảm ứng…
– Sao… để nó thoát rồi à…
– Cái gì…
– Rõ ràng nó đang ở với tụi Phong Bá kìa…
– Sao…nó vẫn còn ở đó?
– Kỳ quái vậy… đừng có nói dối đấy nhé…
Linh Đan dừng cuộc trò chuyện, nhíu mày mông lung. Điện thoại rung, cô ta vừa nhận được thêm một tấm hình, trong đó cô gái mặc đầm đỏ bó sát lộ ra những mảng da thịt láng rượi vẫn mê man thiếp ngủ. Linh Đan vận dụng hết trí óc mình, liều lượng cực mạnh của loại thuốc mê mà cô đưa cho hai tên đàn em rõ ràng đủ để con mồi ngủ ít nhất cũng hơn cả nửa ngày tùy cơ địa. Ấy vậy mà sự việc kỳ hoặc gì đang diễn ra ở đây thế này. Cái con bé đáng ghét kia vẫn đang tỉnh queo chễm chệ đứng cổ vũ trong đám đệ tử địch thủ. Là người giống người…? Ở cùng một nhà…? Bắt lầm… Một tia sáng xẹt qua trong đầu Linh Đan. Cô ta hậm hực trong lòng than trời…
– Khốn khiếp… là sinh đôi…
Những biến đổi liên tục trên gương mặt xinh đẹp của Linh Đan đều được thu vào tầm mắt của Hoàng Phong. Anh ta vẫn nhớ đến nụ hôn nghiệt ngã của trận đấu trước. Hoàng Phong không tức giận cô ta nhưng lòng anh vẫn còn nghi hoặc vô cùng. Linh Đan trông quen lắm, ánh mắt ấy anh đã gặp ở đâu rồi, nhưng lại không tài nào nhớ ra được, nên từ khi cô ta xuất hiện anh cứ theo dõi suốt không thôi, bỏ mặc hoàn toàn thái độ hung hăng của đối thủ trực tiếp. Lưu Đạo thấy Hoàng Phong chẳng để tâm gì đến mình, lại cứ nhìn chằm chằm vào người mà mình đem lòng thương yêu, hắn chỉ thẳng mặt đối phương, hậm hực gằn giọng…
– Mày nhìn cái quái gì mà nhìn hoài thế… tao mới là đối thủ của mày ngày hôm nay…
– Đúng rồi Phong… tập trung vào… nhớ… sau trận này võ đường lại thuộc về chúng ta… và còn cô bạn gái của cậu nữa… cố lên…
Trọng Bá xoa nắn các cơ bắp cuồn cuộn của Hoàng Phong, dặn dò những điều cuối cùng rồi lui xuống khỏi võ đài, hòa vào đám đệ tử của mình. Huyền Ny lòng hồi hộp khôn xiết, tâm trạng lo lắng cho chị mình bay biến đâu mắt. mắt nàng cứ ngước nhìn lên võ đài nơi hai người đàn ông trần trùng trục đang khởi động xương khớp kêu răn rắc. Lần đầu tiên nàng chứng kiến trực tiếp một trận đấu đấm bốc đối kháng, không khí căng thẳng phấn khích xung quanh làm tâm trí choáng ngợp, mùi đàn ông nồng nặc bủa vây cả thân hình hoàn mỹ, bất giác làn da cũng ướt rịn mồ hôi. Nàng chợt nhận ra mình biết về Hoàng Phong chưa đủ nhiều.
– Hê… dám đem mình ra đặt cược… gan cô em quả thật quá lớn đó…
Huyền Ny giật mình quay lại, giọng nói Gia Bảo đột ngột kế bên, hơi thở gã phả sát mang tai nàng. Gã đã có mặt ở đây tự lúc nào nàng không để ý. Trận đấu trên kia, mối lo chị gái và số phận của mình làm Huyền Ny không quan sát được nhiều xung quanh. Không hiểu sao trong không khí hừng hực này nàng lại nổi cả gai ốc toàn thân khi gã xuất hiện, âm hộ co thắt lén lút. Đồng thời một cảm giác yên tâm dâng cao, nàng tự nghi hoặc mình tin tưởng gã đến thế sao. Chắc là không. Chắc chỉ là giữa một rừng người lạ hoắc, có một người thân quen quả thật là tốt hơn rất nhiều. Tuy thế Huyền Ny vẫn cố tỏ vẻ cứng cựa, đanh đá trả lời…
– Mặc tôi…
– Ừ thì… chỉ là nếu nhỡ may bị thua… thì không biết em đối phó sao với cái đám cục mịch đó nhỉ… he he he… nhìn sơ qua thì tụi nó chẳng tử tế gì cho lắm đâu… ha ha…
– Anh…
Huyền Ny phụng phịu một tiếng rồi im bặt. Lời nói của Gia Bảo đánh động vào mối lo ngại trực chờ trong nàng từ hôm qua đến giờ. Quả thật… nếu chẳng lỡ Hoàng Phong không giành được chiếng thắng, nàng phải đối phó làm sao với lũ lưu manh kia. Một hình ảnh ghê gớm lướt qua tâm trí Huyền Ny với nàng là nhân vật chính giữa vòng vây của một đám lõa lồ, quằn quại chịu cho chúng vũ nhục. Huyền Ny lắc đầu xua đi ý nghĩ kinh hoàng đó, cố tự trấn an bản thân rằng Hoàng Phong sẽ thắng và chẳng có chuyện gì khủng khiếp xảy ra cả…
K…EE…ENG….
***
Huyền My tỉnh dậy trong mơ màng, đôi mắt mệt mỏi còn nhíu chặt nặng trĩu, cảnh vật mờ nhòa, đầu óc lúc tỉnh lúc mê, chưa nhận thức được gì xung quanh cảnh. Nàng cứ ngật ngưỡng đất trời quay mòng mòng như thế chừng năm phút vẫn chưa lấy lại được thăng bằng các giác quan. Huyền My biết mình đang nằm nghiêng trên mặt đất, sàn nhà cứng ngắt truyền hơi đất đến bờ vai thon nhức nhối là cảm nhận đầu tiên mà nàng ý thức được. Nhắm bờ mi thật chặt, nước tứa ra ươn ướt nơi tròng trắng, Huyền My lại mở mắt cố gắng nhìn khung cảnh xung quanh. Mọi vật trước mắt như nhòe đi tách đôi kéo giãn ra rồi co nhập lại hiển hiện rõ ràng trong tâm tròng đen.
Bức tường trước mặt Huyền My đang nằm chỉ có vài tủ quần áo hình chữ nhật xếp sát rạt nhau, cửa mở cửa đóng nhưng cái nào cũng trống không. Huyền My cố gắng cục cựa cơ thể, thị giác, xúc giác đã trở lại nhưng sức lực vẫn yếu ớt vô cùng. Đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại, Huyền My hốt hoảng khi thấy bàn tay mình bị kéo quặp ra sau lưng trói chặt. Nàng thản thốt nhìn xuống toàn thân mình một lượt, bầu vú hoàn hảo mà bản thân tự hào vẫn nằm trong phần cúp ngực của chiếc váy, chân váy yên vị ngang cặp đùi mịn màng, chỉ còn đôi chân dài miên man cũng chịu chung số phận với hai tay. Sức lực đã hồi lại hơn phân nửa, Huyền My cố gắng bật người ngồi dậy nhưng vô cùng khó khăn. Hai cổ chân nhức nhối vì bị quấn dây trói rất chặt thêm đôi giày cao gót vẫn dính lấy bàn chân khiến nàng không có điểm tựa trọng tâm vững vàng để ngồi lên.
– Sao… chị nói sao… nó vẫn còn đây mà…
Bỗng một giọng nói vang vọng đâu đó từ xa sau lưng làm Huyền My giật thót mình, tiếng bước chân thình thịnh gấp gáp ngày càng gần. Chẳng hiểu vì sao Huyền My lại quyết định nằm yên, một điều gì đó mách bảo trong tâm trí nàng rằng quyết định này là đúng đắn. Có tiếng bật cửa vang lên ngay khi Huyền My kịp trở lại tư thế ban đầu.
– Nó vẫn ngủ li bì mà chị…
– Đúng mà…
– Không đâu để em chụp cho chị thêm một tấm…
Có ánh đèn flash nháy lên làm Huyền My hơi nhíu khóe mi. Cũng may do tên chụp hình đứng ở dưới chân nàng để có thể lấy được toàn bộ cơ thể hoàn hảo nên hắn không phát hiện ra.
– Sao rồi…
Một giọng nói khác vang lên làm Huyền My tim đập thon thót. Vậy là ở đây có lẽ còn nhiều tên nữa, lòng nàng vô cùng hoang mang, đầu óc xoay mòng cố tìm ra cách thoát thân trong tình thế vô vọng này. Hình ảnh cuối cùng mà Huyền My còn nhớ được là chiếc cổng cao ngôi nhà của mình, sau đó một mùi hương thoang thoảng, vật gì đó êm như nhung chụp lên mũi, cảnh vật xung quanh tối dần. Ai… ? Là ai mà lại bắt nàng… ? Mục đích là gì… ? Người quen hay chỉ là một kẻ xấu xa lạ hoắc nào đó… ? Bắt cóc, đòi tiền, cướp sắc hay… ? Chẳng có câu trả lời nào cho Huyền My vào lúc này, chỉ biết rằng tình thế của nàng thật sự rất nguy hiểm khôn lường.
– Đã gởi…
– Chẳng lẽ bà chị không tin tưởng tụi mình… ?
– Tao chẳng biết, bả chỉ nói con bé đang đứng trước mặt bả…
– Lạ nhỉ… hay bả đang thử tao với mày… ?
Nghe hai tên đối đáp, lòng Huyền My càng rối bời hơn nữa. Rõ ràng bọn chúng bắt nàng là có mục đích nào đó. Một nhân vật “bà chị” quen thuộc lướt qua trong đầu Huyền My. Nàng xua ngay ý nghĩ ấy lập tức, không có lý do gì để Hồng Thanh làm chuyện này, cô ta đã có được anh rồi mà, nàng đã chủ động rút ui cắt đứt tất cả với anh rồi mà. Hay… cô ta muốn mình phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
– Má… mà nhìn con nhỏ ngon quá trời quá đất…
– Mày đừng có làm càng… bà chị dặn không được đụng đến nó…
Mảnh đối thoại vừa rồi của bọn bắt cóc làm tim Huyền đập thình thịch trong lồng ngực. Nãy giờ mãi lo suy nghĩ nàng quên mất việc thân gái xuân thì của mình đang lồ lộ trước hai gã đàn ông xấu xa. Tư thế nằm nghiêng, tay bị quặt ra sau khiến bộ ngực nảy nở của Huyền My như trực chờ xổ tung phần cúp váy phía trước, bầu vú căng phồng chỏi cao, đôi chân miên man trắng muốt bị buộc chặt co hờ lấp ló một phần bờ mông tròn trĩnh cùng chiếc quần lót đen bóng dưới mép váy. Hai tên lưu manh đứng phía dưới chân nàng gần như thưởng thức trọn vẹn những phần ẩn hiện khiêu khích trên cơ thể mơn mởn phỏng phao mà chúng bắt cóc được.
– Hay là… làm đại chút đi…
– Mày… mày muốn lão đại hốt xác hai đứa mình hả…
– Cả hội đều theo lão ấy đến trận đấu rồi… qua giờ chỉ có tao với mày canh con bé ở cái võ đường cũ rích này mà…
– Nhưng…
– Con bé lại đang mê man… mày không nói… tao không nói… làm sao ai biết được…
Huyền My nghe tim mình như muốn nổ tung trong lồng ngực khi bọn chúng cứ tranh cãi việc có nên hiếp dâm nàng hay không. Cái tên đang cố can ngăn đứa còn lại giọng cũng run run như không thể kềm chế ý nghĩ bậy bạ thêm nữa. Những dữ liệu nhỏ nhặt trong lời nói của chúng không còn quan trọng lúc này, Huyền My đang cố vặn hết óc để nghĩ cách thoát khỏi tình thế hiểm nghèo này. Nàng có nên tỉnh dậy không ? Có lẽ khi tỉnh lại, bọn chúng sẽ sợ uy anh chị đại nào đó mà buông tha cho nàng…
– Mày còn suy nghĩ gì nữa… ?
– Nhưng lỡ con bé sau khi tỉnh lại biết chuyện thì sao… ?
– Con nhỏ này cũng có phải dạng vừa đâu mà mày lo…
– Sao mày nói vậy… ?
– Thì thằng khốn Hoàng Phong vừa đưa về xong là thay ngay cái bộ váy khiêu gợi này đi xem phim phòng tình nhân cả tiếng đồng hồ với thằng khác…
-Đúng thật, mẹ nó cũng thuộc hạng dâm dật chứ ngoan hiền gì…
Huyền My than trời trong miệng. Nàng vừa chợt hiểu ra được một số chuyện rồi. Chúng đã nhầm lẫn nàng với Huyền Ny. Nhỏ em sinh đôi và bạn trai nó lại gây ra chuyện gì thế này. Một khoảng thời gian nhỏ yên lặng diễn ra ngay sau đó. Huyền My tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực của cả hai tên lưu manh. Nàng còn mãi suy tính chưa biết làm gì, rõ ràng theo lời chúng thì chỉ có hai tên trong coi mình.
– Mày không làm… tao làm… tao chịu hết nổi rồi…
– Thôi… thôi được… có gì tao với mày chịu chung…
Tên nhát gan dường như cũng đã bị lời nói của đồng bọn vấn an, cộng với tư thế khiêu gợi của nàng, có lẽ cả hai sẽ không chịu được lâu nữa đâu. Nàng quyết định rồi. Nàng phải tỉnh lại, cảnh báo và cảnh cáo đến chúng, nếu không mọi thứ lại vượt đi quá xa giới hạn của nó. Nhưng trước khi Huyền My kịp làm gì, nàng chợt thấy đôi tay mình nhẹ bẫng, cơn đau nhức ở mắt cá chân cũng giảm hẳn, dây trói đã được tuột ra. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Huyền My, cơ hội thoát thân của nàng vừa mở ra, chỉ hai tên ở đây, cơ thể không còn bị khống chế. Bây giờ điều cần thiết là phải bình tĩnh lại chờ thời. Huyền My thả lỏng cơ thể hết mức khi bọn chúng lật nàng ngửa ra, hơi thở hồi hộp cố gắng điều hòa thật nhẹ nhàng. Mắt nhắm nghiền, nàng phải vận dụng hết tất cả các giác quan để cảm nhận tình hình xung quanh. Bọn chúng chia ra quỳ hai bên hông Huyền My, lưng nàng chạm sàn nhà lạnh toát nhưng không hiểu sao mồ hôi vẫn nhớp nháp cả làn da. Gai ốc Huyền My nổi lên khi bàn tay thô nhám của hai tên lưu manh vuốt dọc theo cánh tay nàng.
– Con nhỏ đẹp thật mạy… đẹp hơn cả bà chị mình nhiều…
– Ừ… qua đến giờ để không phí quá…
– Thôi làm lẹ đi… kẻo có người về…
Huyền My chột bụng khi nghe hai tên lưu manh trao đổi. Nàng muốn hé mắt ra quan sát xung quanh nhưng chưa thể vì biết chúng vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt mình. Huyền My biết rằng cần phải xác định được lối thoát trước khi có hành động kế tiếp. Nàng nghiến răng cố chịu đựng khi chiếc váy đỏ của mình bị kéo tuột xuống, bộ ngực vun tròn nảy tưng một nhịp.
– He he… nhìn này mày… láng mịn… săn chắc…
– Ha ha… dâm dật thế mà sao cái núm vẫn còn hồng hào nhỉ…
Hai má Huyền My hơi ửng đỏ, lòng có chút tự đắc nhẹ khi nghe chúng bình phẩm về bộ ngực đáng tự hào của mình. Trong vô thức, nàng không để ý rằng âm hộ bên dưới đang dần ướt át hơn. Một luồn gió lạnh len lỏi vào giữa hai bẹn đùi non, Huyền My cảm nhận rõ ràng mép váy đã bi kéo lên ngang hông. Quần lót đen bóng lưỡng, vài sợi lông lúng phúng lòi ra, cặp chân dài miên man thẳng tắp, bắp đùi tròn lẳng trắng mướt phơi bày toàn bộ trước cặp mắt của hai tên lưu manh. Chúng không thể kềm chế hơn nữa, tiếng xột xoạt cởi bỏ quần áo vang lên gấp gáp. Huyền My nhắm nghiền mắt, gương mặt xinh đẹp, thân thể lõa lồ phơi phới với chiếc váy cuộn nhàu ngang bụng, hồi hộp chờ đợi, chờ đợi cơ hội thoát thân, hay chờ đợi một điều gì đó…
– Má ơi… cái mu cao quá… con nhỏ ngon lành quá mày ơi…
– Ừ… múp thiệt… tao chịu hết nổi rồi… làm thôi…
Bọn chúng lại quỳ trở lại hai bên hông Huyền My, nàng mím chặt môi, cố ngăn phản ứng của từng thớ thịt khi bốn bàn tay nhào nặn liên tục bầu vú và bắp đùi. Hai núm vú hồng hào của Huyền My truyền lên trí não một cảm giác ướt át nhột nhạt, chúng săn cứng dần trong miệng của bọn lưu manh. Tiếng mút môi chùn chụt vang lên đều đặn, nước miếng chảy tràn sang cả hai nách nàng. Huyền My hé mở mắt, nàng biết chúng đang tập trung vào cơ thể mình. Hai cái đầu lắc lư tiên tục trên ngực nàng, bầu vú ửng đỏ trước kích thích nam nhân ngã nhẹ sang hai bên như khuyến khích đồng tình. Chân nàng bị tay chúng kéo rộng sang hai bên xoa nắn khắp bẹn đùi nổi cả gai ốc, một đường gân cứng vô thức nổi lên từ mép quần lót sang hai bên háng. Huyền My thấy cơ thể đang phản ứng ngược lại với ý chí. Nàng đã không thể ngờ rằng hơn một tuần không được ân ái đúng nghĩa, rồi màn làm tình chưa trọn vẹn đêm qua với Huy Phước khiến cơn đói khát dục vọng vẫn âm ỉ miên man nay lại bị bọn lưu manh này vờn vẫy khơi lên. Huyền My cắn chặt răng, cố ngăn những đòi hỏi của bản thân, để thoát khỏi nơi này nàng đành chấp nhận một cuộc đánh cược liều lĩnh.
Trong khi chúng vẫn mải mê với bầu ngực nàng, Huyền My cố đánh mắt khắp mọi ngóc ngách nơi đang nhốt mình. Đó là một căn phòng nhỏ ngoài cái dãy tủ Huyền My đã thấy lúc đầu ra thì chỉ còn lại một chiếc ghế gỗ dài. Cánh cửa đang mở toang của căn phòng nằm phía bên trái cách nàng chừng bốn sải chân. Đây cũng là mục đích Huyền My đang hướng tới nãy giờ. Đầu nàng giờ đây vừa cố chống lại cảm giác thống khoái của bản thân vừa suy tính kế hoạch để tiếp cận lối ra duy nhất khả dĩ. Bầu vú của nàng vẫn nhột nhạt ướt át trong khoang miệng tham lam, hai chân mất sức mở rộng, cánh tay dang hờ vô tình chạm phải mấy cái bìu ngọc đang lắc lư bên trên. Hai tên lưu manh quá tập trung vào ngọn đồi ngon lành nên chẳng phát hiện ra những phản ứng đồng thuận trên cơ thể người con gái. Tay chúng sau khi xoa nắn khắp cặp chân Huyền My giờ đây đồng loạt lần mò vào chính giữa. Đáy quần lót đã ướt nhoen, một tên kéo lệch ra, một tên thọc thẳng vào rồi tên đầu tiên cũng tiếp nối theo sau. Những nổ lực mím chặt môi ngăn tiếng rên rỉ nãy giờ bỗng trở thành vô nghĩa khi bốn ngón tay nhám nhúa của hai tên lưu manh đã lòn qua mép quần lót, công kích thành lũy ướt át tự bao giờ của nàng. Cả ba con người, hai nam một nữ đều giật mình bất ngờ trước phản ứng của Huyền My. Gương mặt nhăn nhúm lại, đầu vô thức ngửa lên, miệng há rộng run rẩy, lưỡi lấp ló ra vào, chân dang rộng hết mức có thể, âm hộ co giật hẩy nhẹ, mồ hôi ướt bệt cả đế giày cao gót.
Cơn sướng ngất đột ngột làm Huyền My không thể kềm chế được nữa, thở hắt ra một tiếng bất lực…
– Ư… Ưm…m…mm…
.
.
.
Đôi khi
chỉ do một chút lầm lẫn
ấy vậy mà
không ai ngờ lại có thể là
bước ngoặc CẢ CUỘC ĐỜI