HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 32
***
Hai chị em vừa cười nói vừa bước vào cổng căn tin. Bọn con trai xung quanh như ngừng trệ toàn bộ hoạt động khi bóng dáng người đẹp vừa xuất hiện. Chúng cứ chết trân dán chặt mắt vào từng đường cong trên cơ thể hai nàng.
Huyền My, Huyền Ny mặc kệ hết, đôi chân miên man, bờ mông căng tròn trong chiếc quần jean bó sát cứ ngúng nguẩy thoăn thoắt tiến vào trong. Âm thanh đùa giỡn trong trẻo, cùng mùi nước hoa nhẹ nhàng làm mê mẩn những kẻ si dại.
Huyền My bỗng khựng lại, hơi thở nặng nề, mắt hướng về một cái bàn đặt ở giữa căn tin. Kỳ Nam đang ở đó, cũng như mọi lần, anh có thể thấy nàng ngay giữa một đám đông lúc nhúc người này. Nhưng bây giờ đã khác xưa, anh không thể phản ứng gì hơn ngoài việc đưa mắt nhìn người vừa tuần trước còn là tình nhân. Huyền My cũng không biết phải phản ứng sao lúc này, kể từ đêm hôm đó, nàng đã tránh mặt anh hết mức có thể của mình, nhưng ngôi trường không rộng mênh mông để có thể chẳng còn gặp lại nhau một lần nào nữa. Tuy đã xác nhận cắt đứt tất cả, vậy mà lòng Huyền My vẫn nặng trĩu khi vô tình thấy anh, nhất là trong lúc này, ngồi cùng bàn với anh không còn là nàng nữa mà là Hồng Thanh.
Huyền Ny thấy biểu hiện chợt im bặt của bà chị mình, nàng đánh mắt theo hướng nhìn của Huyền My, thở dài thường thượt hiểu ra nguyên nhân. Hơn ai hết nàng nhìn thấu tâm trạng của bà chị sinh đôi. Cả hai người giờ đang canh cánh những điều tương tự nhau trong lòng.
– Thôi… đừng nhìn… đi chị ơi…
Huyền Ny dịu dàng nói, nắm lấy tay chị mình kéo về một góc rất xa, quan trọng là khuất đi tầm nhìn của hai người trên cái bàn ấy. Nhưng tránh vỏ dưa, lại gặp vỏ dừa. Cái góc hoàn hảo ấy lại khiến nàng chạm mặt một trong những người hay trêu chọc mình nhất.
– Mình đi chỗ khác đi chị…
– Sao vậy…? Còn chỗ nào nữa đâu…? À… là… là anh…
Huy Phước, đang ngồi khe khẽ gẩy đàn ở một góc khuất sâu trong căn tin ngẩng đầu lên khi nghe tiếng hai chị em trò chuyện. Ánh mắt anh ta chạm mắt Huyền My, hai người đều bất ngờ chưa có phản ứng gì. Anh ta cũng như Huyền My, đều tránh mặt Kỳ Nam kể từ khi Hồng Thanh sáp lại. Anh ta cũng không dám lại gần Huyền My bởi vẫn còn rối bời chuyện xảy ra trong phòng mình sau buổi tiệc hoan nho nhỏ oan nghiệt. Dường như đêm hôm ấy, tình bạn, tình yêu của mỗi người trong họ đều có những ngăn cách vô hình.
– À… ừm… chào… à… hai em ngồi đi…
Huyền My ngồi xuống ngay trước khi cô em kịp phản ứng gì. Huyền Ny nhăn nhó, nàng trách bà chị thật không hiểu ý của mình gì cả. Nàng mà ngồi với huy Phước thì có mà cãi nhau cả ngày chứ ăn uống gì được.
– Hai em uống gì…?
Huy Phước cắm cúi chỉnh dây đàn như muốn tránh ánh mắt của Huyền My nên anh ta không hề hay biết gì phản ứng của cô em gái trong cặp sinh đôi. Huyền My im lặng trước câu hỏi của Huy Phước. Nàng chạnh lòng, trước đây Kỳ Nam chưa bao giờ hỏi như thế, anh luôn biết chắc sở thích của cả hai chị em…
My thích uống cam, còn Ny thì là bơ!
Câu nói của Kỳ Nam văng vẳng trong đầu của Huyền My khiến nàng mơ hồ nhớ về những ngày tháng hạnh phúc ấy. Huy Phước thấy Huyền My im lặng không trả lời đành ngẩng lên, lúc này mới để ý Huyền Ny vẫn đứng kế bên chị mình chưa chịu ngồi xuống… Anh ta thở dài…
– À… thôi… anh đi chỗ khác cũng được… hai chị em cứ tự nhiên nhé
Huyền My bấy giờ mới sực tỉnh. Nàng nhìn gương mặt với nụ cười buồn của Huy Phước, kéo kéo tay cô em bướng bỉnh kia ngồi xuống. Nhưng dù có ra sức ghị cỡ nào, cô em gái bướng bỉnh của mình vẫn cứng đầu đứng im.
– Anh… không sao đâu… ngồi chung cũng được mà…
– Chị…
– À thôi… để bữa khác… anh phải đi rồi…
Huy Phước và Huyền My đều lúng túng trong lời nói. Nhìn anh ta bối rối cất đàn vào bao, Huyền My chỉ muốn giữ anh ở lại để nói với anh rằng nàng không trách cứ gì về chuyện hôm đó cả… Nhưng anh đã quyết đi, thì nàng biết phải làm sao ngoài thở dài thườn thượt.
Huyền Ny ngồi xuống ngay khi Huy Phước vừa nhổm mông khỏi ghế. Nàng vẫy vẫy tay chào anh ta miệng toe toét như thay lời không tiễn. Huy Phước cười trừ lắc đầu quay đi. Huyền My nhìn cái lưng cao nhòng khoác cây đàn đủng đỉnh, nàng chợt nhận ra anh ta đã đổi khác, không còn vẻ tếu táo trêu đùa như trước đây. Đôi lúc dõi theo phía sau những con người có tính cách nghệ sĩ, chúng ta chỉ thấy một nỗi cô đơn đeo bám. Huy Phước cũng vậy… Anh ấy cũng vậy… Nhưng giờ anh ấy đã là của người khác rồi…
– À… ừ… anh có một cặp vé xem phim vài ngày nữa… em… anh có thể mời em đi cùng được không…
Huy Phước, chợt quay đầu lại nói. Huyền Ny ngơ ngác chưa hiểu gì cả, con sếu cao nhòng ưa chọc ghẹo người khác kia đang mời ai đó đi xem phim, ai đó trong hai người bọn nàng… Mà là ai…? Huyền My thì khác, nàng hiểu lời mời ấy là dành cho mình. Nhìn sâu vào đôi mắt thành khẩn kia, Huyền My thấy nỗi nặng trĩu trong lòng vơi bớt đi ít nhiều, nàng lặng lẽ gật đầu.
– Thật… thật sao… vậy anh sẽ gọi em sau nhé…
Huy Phước lộ rõ vẻ mừng rỡ, quay đầu đi ngay, bước chân thoăn thoắt sung sướng. Huyền My chợt bật cười với điệu bộ trẻ con được quà của anh ta, không để ý rằng cô em sinh đôi ngồi kế bên đang há hốc mồm ngạc nhiên hết mức có thể.
– Chị… chị đồng ý đi xem phim với tên đáng ghét ấy sao…
– À… ừ… thì đi xem phim thôi mà…
Huyền Ny ngạc nhiên hơn nữa trước vẻ lúng túng của bà chị mình. Nàng ngờ ngợ có điều gì đó đang xảy ra mà mình chưa thể nắm bắt được. Đành rằng bà chị đã dứt hẳn mối quan hệ với Kỳ Nam nhưng mà đồng ý đi xem phim chung với một người con trai khác nhanh như vậy thì quả thật đáng ngờ. Đáng lý bình thường ít nhất cũng phải rủ nàng đi cùng chứ…
– Đừng nói rằng… chị và anh ta đang có gì gì đó nhé…
– Nói bậy… không…. Không có gì cả… con bé này…
Huyền My ấp úng đỏ mặt, nàng đang bị con em quái quỉ tra vấn và gần như đoán trúng được vài thứ trong lòng còn đang cất dấu. Nhớ lại đêm hôm đó, trong căn phòng của Huy Phước, Huyền My gần như buông thả mình hết mức. Nàng vẫn còn có thể mường tượng lại chính xác hình ảnh dương vật dài ngoằng của Huy Phước, cảm giác hoang đàng trên sàn nhà tắm ẩm ướt vẫn nguyên vẹn… bất giác Huyền My buộc miệng khe khẽ trong vô thức…
– Cũng không hẳn là không có gì…
– Cái gì… chị… vậy… cái mùi trong miệng chị sáng hôm đó là của… của…
Huyền My gật đầu khẽ xác nhận. Huyền Ny bụm miệng thản thốt, cái mùi vị trong miệng cô chị sinh đôi vào buổi sáng ấy không phải của Kỳ Nam mà là của… Huy Phước. Tiếng thét của nàng làm giật mình cả đám sinh viên đang ngồi xung quanh…
– TR…TRỜI… ƠI…I….
***
Gia Bảo chán chường ngồi đối diện với cha mình, Nguyễn Khải. Đã lâu rồi ông ấy mới lọ mọ về ăn cơm trưa. Mắt gã cứ chốc chốc lại liếc nhìn vào bếp, tiếc rẻ cuộc hành lạc giữa chừng tắt vội với hai người con gái đang loay hoay dọn bàn, một mơn mởn phát dục, một thành thục khiêu khích.
Ông Nguyễn Khải dấu mặt sau tờ báo, dán chặt mắt vào chuyên mục an ninh kinh doanh. Bữa cơm nhà buổi trưa phải lâu lắm rồi ông mới có dịp thưởng thức vẫn còn no ứ trong bụng. Công việc kinh doanh mấy hôm nay thuận lợi hơn dự tính nên ông mới có thời gian về nhà thảnh thơi nghỉ ngơi như thế này.
– Cha gọi con xuống đây có việc gì…?
Gia Bảo lên tiếng sau khoản thời gian kiên nhẫn chờ đợi ông Khải đọc bản tin trong tờ báo. Giọng gã có pha đôi chút bất mãn vì chuyện hỉ lạc của mình bị ông bô bất ngờ xuất hiện cắt đứt. Gã không ngờ lại có hôm ông về nhà đột ngột buổi trưa như thế này. Đây là khoản thời gian lý tưởng thường ngày của gã, khoản thời gian gã không cần phải lén lút như ban đêm, có thể mặc sức chơi đùa trên thân thể bà mẹ kế, ấy vậy mà bị ngắt ngang xương, hỏi sao trong lòng không khỏi bực bội. Gã lại liếc xuống bếp, thấy Minh Nguyệt cũng đang lén nhìn mình, liền giương lên vẻ đểu cáng đắc ý, điệu bộ liếm mép đê tiện quen thuộc khiến cô đỏ bừng mặt quay đi. Con bé giúp việc cũng thấy hành động của gã, cái chén trên tay suýt nữa rơi xuống sàn bể nát. Khoái trá quét mắt khắp hai cặp đùi tròn lẳng, bật cười khùng khục trong miệng, từ nay, gã chắc chắn sẽ luôn có hai thân thể dâng hiến mặc sức cho mình dày vò.
Xo…oạt…
Ông Khải Long bỏ tờ báo xuống bất chợt làm Gia Bảo đôi chút giật mình, vội đảo mắt lên trần nhà, miệng hút sao, như đang lơ đãng suy nghĩ gì đó. Cha gã từ từ dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thoan thai dựa ngửa ra sau, mắt man mát nhìn ra ngoài sân vườn. Buổi trưa mùa hè, không khí oi nòng nhưng cực kỳ yên tĩnh làm trong cõi lòng người ta cũng dịu bớt đi những bon chen. Nguyễn Khải từ tốn cất tiếng với thằng con mình…
– Sắp đến giỗ mẹ mày rồi nhỉ…
Gia Bảo dừng cái điệu bộ huýt sáo đáng ghét của mình ngay lập tức khi nghe ông bô nhắc đến người mẹ đã khuất. Điều mà từ khi mẹ gã qua đời cả hai đều tránh nói ra như một quy luật ngầm. Gia Bảo vẫn còn nhớ như in ngày mà người mẹ hiền hậu của gã nhắm mắt xuôi tay vĩnh viễn. Đó cũng là một ngày hè mà cái oi nồng nóng bức đạt đến cực điểm của sự chia ly. Ngày mà suốt cuộc đời này, gã chẳng thể nào quên được.
– Nhanh thật, mới ngày nào đó mày chuẩn bị vào cấp ba thì mẹ mày mất… Giờ thì lớn phổng sắp tốt nghiệp đại học rồi…
Gia Bảo im lặng nghe giọng ông bô của mình đều đều, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi siết chặt hai đầu gối. Cứ mỗi lần nhớ về mẹ gã lại xốn xang vô cùng, nỗi đau mất đi người mình thương yêu nhất vẫn còn vẹn nguyên như mới xảy ra ngày hôm qua thôi. Gã nhìn cha mình, ánh mắt ông vẫn xa xăm đâu đó ngoài kia như đang kiếm tìm hình bóng người vợ đã khuất trong khu vườn quen thuộc. Lần đầu tiên, sau bao tháng ngày, gã mới quan sát ông kỹ càng như vậy. Ông đã già rồi… cha gã đã già rồi… Sự minh mẫn vẫn còn đó, vóc dáng phong độ vẫn còn đó, nhưng những nếp nhăn đã hằn sâu trong từng lớp da thịt. Cha gã chỉ còn níu kéo từng chút thanh xuân trên mái tóc được nhuộm đen tuyền.
– Mày còn nhớ đã hứa gì với cha không…
– Nhớ…
Gia Bảo đáo gọn lỏn, gã biết ông bô đang nhắc đến điều gì. Giao kèo của gã và cha mình đã có kết quả. Đó cũng là những trăn trở vô tình gã để Huyền Ny bắt gặp trên dãy hành lang tăm tối đó sau buổi thi văn nghệ. Nghĩ đến cô em gái trong cặp song sinh đó, gã lại thấy lòng mình dịu đi, sẵn sàng thực hiện những gì đã hứa với ông bô. Dù rằng điều đó đồng nghĩa với việc gã phải buông bỏ đam mê của chính mình.
– Ừm… vậy tốt… Không dành được giải nhất trong cuộc thi đó âu cũng là cái số ông trời muốn mày quay về nối nghiệp cha… Bỏ ba cái trò hát hò vớ vẩn ấy đi…
– Hát hò không vớ vẩn đâu… nhưng cha yên tâm… đã không thể giành giải nhất… Giao kèo con đã thua… từ giờ con sẽ làm theo ý cha…
Ông Nguyễn Khải chưa bao giờ chấp nhận việc thằng con trai duy nhất của mình bỏ mặc việc kinh doanh của gia đình mà theo đuổi cái đam mê hát hò vớ vẩn của nó. Nhưng kể từ ngày mẹ nó mất, ông dường như đã không thể điều khiển được nó nhiều như trước nữa. Sau bao ngày tháng hai cha con lớn tiếng tranh cãi dằn vặt nhau, cuối cùng một giao kèo cũng được thỏa thuận khi ngày tốt nghiệp của gã đến gần. Trong cuộc thi văn nghệ cuối cùng mà Gia Bảo tham gia, nếu giành được giải nhất, ông bô sẽ công nhận tài năng và không can thiệp gì nữa vào đam mê của gã. Ngược bằng không, gã phải từ bỏ hoàn toàn việc theo đuổi con đường ca hát, chuyên tâm vào học hỏi nối nghiệp phát triển kinh doanh của gia đình. Mọi việc giờ đây đã ngã ngũ, gã không còn đường lựa chọn nào khác nữa. Dù có đê tiện, gã không phải tiểu nhân. Gã nói được, làm được.
– Ừm… cha chỉ mong có thế… Mày phải hiểu, cha chỉ lo cho tương lai của mày thôi… sau này, cả gia tài của cha đều thuộc về mày. Việc trong coi và phát triển nó, hoàn toàn sẽ do mày quyết định… Muốn thế, phải học hỏi, trau dồi kinh nghiệm… Tích lũy bản lĩnh mới có thể đảm đương nổi con à…
– Hừ… cha chỉ lo gia sản của mình lọt vào tay người khác thôi chứ gì…
Gia Bảo cười khẩy trước mớ giáo điều cũ rích mà ông ba, bà mẹ nào cũng đem ra rủ rỉ vào tai con cái mỗi ngày. Ông bô nói cũng không hẳn không đúng, nhưng chung quy lại cũng chỉ lo sợ cái công ty đang quản lý rơi vào tay người nào khác ngoài dòng họ thôi. Mà cái dòng họ này còn ai nữa đâu ngoài ông bô với gã.
– Haizzz… mày không hiểu… cha nói rồi… toàn bộ gia tài cha đều thuộc về mày… toàn bộ…
Nguyễn Khải nhấn mạnh hơn vào hai chữ cuối cùng. Gia Bảo nhìn sâu vào đôi mắt ông giờ đang đối diện trực tiếp gã. Cách ông nhấn mạnh từ ngữ làm gã nghe tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Gã ngồi thẳng dậy, hít một hơi sâu cố gắng lấy lại nhịp tim bình thường. Gã nghĩ gã mơ hồ nhận ra ý tứ trong câu chử của ông bô. Cổ họng núng nính của gã giựt cục lắp bắp…
– Là… là… ý cha…
Nguyễn Khải lại chậm rãi gẩy điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, ông ngoái nhìn vào bếp. Người vợ trẻ đang loay hoay bên con bé giúp việc vẫn len lén nghe ngóng cuộc trò chuyện của hai cha con, bắt gặp ánh mắt ông, má ửng đỏ vội quay lại công việc dang dở.
– Cha tuy không ở nhà thường xuyên… nhưng mày nên biết cha biết hết những gì xảy ra ở đây trong mấy ngày vừa qua… cha không trách mày… chỉ trách là tuổi già rồi, dù có muốn cũng chẳng thể đáo ứng nổi cho cô ấy nữa…
Gia Bảo chết sững nhìn cha mình. Gã những tưởng mối quan hệ lén lút giữa con chồng mẹ kế đã được bưng bít kín kẽ lắm, vậy mà vẫn bị lộ. Chắc chắn không phải Gia Hân tọc mạch, chỉ có thể là do cha gã quá lợi hại thôi.
– Mọi chuyện sau này… trông cậy vào con hết…
Giọng ông Nguyễn Khải chán chường nhưng dịu dàng. Gia Bảo nuốt nước miếng chẳng biết đồi đáp sao trong tình cảnh này. Tiếng chuông điện thoại reo trong túi làm Gia Bảo giật mình sực tỉnh. Gã vẫn còn choáng váng tay run run vì lời của ông bô ngay cả lúc đọc tên liên hệ hiện lên trên màn hình. Người đang gọi là người mà gã luôn luôn kính trọng –
– DƯƠNG SƯ PHỤ -
***
– Ha ha… đừng mà Ny Ny… chị biết lỗi rồi mà…
Huyền My bật cười khanh khách, uốn éo tránh những cú cù léc của nhỏ em gái tinh ranh. Ngôi nhà rộn rã tiếng đùa giỡn của hai chị em sinh đôi xinh đẹp như pha lê. Tiếng bước chân thùm thụp nối đuôi nhau từ tầng trệt kéo dài cho đến cửa phòng trên lầu một.
– Chị đứng lại đó cho em… a…. thật là tức quá đi mà…
Huyền Ny la chói lói đuổi theo bóng dáng uyển chuyển trước mặt. Cửa phòng mở tung, nàng đã chụp được gấu áo sơ mi của bà chị. Xoạt một tiếng, chiếc áo sổ tung khỏi thắt lưng quần jean, lộ ra ngay lập tức bộ eo thon uốn lượn mỹ miều. Huyền Ny bắt được bà chị rồi, nắm chặt quyết không buông…
– Ấy… ấy… mụi mụi… Hạ thủ lưu tình… á… ha ha…
Huyền My đổ nhào lên giường, bộ đồ đi học của nàng xộc xệch cả nửa thân trên. Dây áo lót lấp ló sau vạt áo bung bét cả hàng nút, hông nàng nhức nhối nhột nhạt dưới những cú chọc lét không thương tiếc của nhỏ em song sinh. Trước cơn thịnh nộ giả vờ của con bé, Huyền My chỉ còn biết co người chịu trận…
– Cho chị chết nè… dám cả gan đem mùi vị tên sếu đáng ghét đó truyền cho em mình… hả.. hả.. hả..
– Á… á… ha ha… dừng đi mà… chị biết lỗi rồi mà… ha…
– Cho chừa nghe chưa…
– Á… dạ… dạ…. em chừa… tiểu cô nương…
– Chừa chưa…
– Dạ… chừa… dạ chừa… ha ha…
.
.
.
Cả hai chị em lăn người soãi dọc trên giường, bầu ngực no căng trong lớp áo phập phồng hổn hển thở. Huyền My mặt mũi bơ phờ sau một hồi vật lộn cùng nhỏ em, hàng nút áo xổ tung không còn một cái, một vùng cổ và xương đòn bóng bẩy mồ hôi trông thật khiêu gợi, nàng cảm thấy nóng nực vô cùng.
– Mà sao chị lại làm thế với anh ta… ?
– Thôi… đi tắm…
Huyền My nhổm người ra khỏi giường, nàng tảng lơ tránh phải trả lời câu hỏi của cô em gái. Phải trả lời sao đây khi chính nàng cũng còn mơ hồ về ý thức của mình vào cái đêm định mệnh ngày hôm đó. Cái chết của Hải Hà mấy ngày trước làm Huyền My cảm thấy mối quan hệ rắc rối của mình chỉ là chuyện nhỏ, nên nàng chẳng muốn khơi gợi lại nó làm gì.
Huyền Ny thấy vẻ trầm ngâm của bà chị song sinh, nàng thở dài cũng chẳng dám tra vấn nữa. Hai người tuy tâm tính tương thông, nhưng không hẳn là hiểu hết về nhau. Huyền Ny biết, nếu đến lúc, chị nàng sẽ kể cho mình nghe thôi. Huyền Ny bật người dậy, quan sát từng cửa chỉ thoát y của bà chị mình. Chiếc áo sơ mi rơi nhẹ xuống chân, mái tóc vắt ngang bờ vai thon, tấm lưng mềm mại không tì vết, vòng eo nhỏ uốn lượn xuống cặp mông nảy nở đang chật vật thoát khỏi chiếc quần jean bó. Quần lót màu hồng ôm trọn nửa mông trên, đôi chân tròn lẳng dài miên man, trắng sáng không tỳ vết lộ ra khi chiếc quần rơi xuống mắt cá. Đẹp… đẹp hoàn mỹ… Huyền Ny biết cơ thể mình cũng đẹp y chang như thế. Mỉm cười nhẹ… chị em sinh đôi mà…
Cặp mông nở nang ngúng nguẩy theo từng bước chân, Huyền My mở cửa phòng tắm, không khí mát lạnh tràn lên từng mảnh da thịt làm cơn nóng bức dịu đi. Nàng đứng ở ngạch cửa, hít mùi thơm xà phòng thoang thoảng, bầu vú tròn căng vươn cao, lòng khoan thai dễ chịu bội phần. Nàng ngoái đầu lại nhìn cô em đang đủng đỉnh trên mép giường, nháy mắt cười nhẹ.
– Chờ tý nhé… chị xong ngay…
– A… không… em vào nữa…
Huyền Ny thấy vẻ tinh nghịch ít thấy của bà chị như đang trêu chọc mình, nàng la oai oái bật dậy khỏi giường. Huyền My bật cười khanh khách khi nhìn thấy điệu bộ cởi đồ thần tốc của nhỏ em gái. Nàng mặc kệ con bé, bước nhẹ vào phòng tắm. Gạch đá mát lạnh dưới lòng bàn chân làm nàng rùng mình. Miệng khe khẽ ngân nga một giai điệu, cửa vẫn mở hờ sau lưng không đóng.
Huyền Ny vốc từng bọt xà phòng, chu miệng thổi tung bay vào không khí. Cái rin rít khó chịu trên da thịt sáng giờ được rũ sạch bởi làn nước mơn man trong bồn tắm. Bong bóng xà phòng lơ lửng xung quanh nàng vẫn mờ mờ ẩn hiện một khuôn mặt mặp mạp nhưng giờ kiểu cười khinh khỉnh được thay bằng điệu bộ liếm mép đáng ghét. Huyền Ny đưa tay chọt cho nó vỡ tan. Không còn bong bóng, đối diện nàng là cô chị song sinh xinh đẹp đang dựa ngữa người, nhắm mắt lim dim. Đã lâu lắm rồi hai chị em nàng không tắm chung với nhau.
– Từ lúc nào nhỉ…? Chắc là từ lúc cả hai bắt đầu có người cặp kè…
Huyền Ny nghĩ vẩn vơ. Những ngày qua chị em nàng đã trải qua quá nhiều cung bậc cảm xúc. Thật, cả hai đều cảm nhận được sự mệt mỏi của đối phương. Vì thế từng giây phút bên nhau như thế này thật quý báu. Huyền Ny mỉm cười nhìn nửa bầu ngực trên của chị mình bồng bềng trên mặt nước. Nàng cúi xuống vú mình, cũng no tròn căng bóng như thế, hạt đậu hồng hào lẩn khuất bên dưới lớp xà phòng. Bồn tắm đủ rộng cho cả hai người ngâm mình cả tiếng. Bắp chân của họ đang xen vào bẹn đùi đối phương, cảm nhận cái mềm mại đàn hồi trên từng centimeters da thịt.
Huyền Ny chợt nhớ lại giây phút hoang đàng của hai chị em vào buổi sáng mệt mỏi hôm trước. Cảm giác vuốt ve da thịt mềm mại trên thân thể người chị lúc đó lâng lâng kỳ lạ khác hẳn với việc chung đụng với một người khác giới rất nhiều. Lần đầu tiên hai chị em nàng đặt một chân vào thế giới tình dục của nhau. Huyền Ny miên man hồi tưởng, chân vô thức duỗi ra từ từ, lách nhẹ vào giữa bẹn đùi của chị gái.
Huyền My vẫn lim dim bên đầu kia bồn tắm không hay biết gì. Nàng chợt hít một hơi thật sâu, một dòng suối êm nhu chảy tràn trên cơ thể trong giấc mơ thiêm thiếp khi một ngón chân của Huyền Ny chạm khẽ vào cửa mình. Hai đùi Huyền My vô thức mở rộng.
Không nhìn thấy được dưới mặt nước nhưng ngón chân cái Huyền Ny cảm nhận rõ ràng sự nhột nhạt của nhúm lông quanh mép thịt của chị mình. Thấy Huyền My vẫn nhắm nghiền mắt dù đôi lúc hơi thở nặng nhọc, nàng lại ngọ nguậy tách thành luỹ đối phương thêm một chút. Khác với dòng nước mơn man mát lạnh, bên trong âm hộ người chị gái nhơm nhớp ấm nóng.
– A… ha…
Huyền My bật rên khe khẽ khi ngón chân cái cô em gái chiếm lãnh trọn vẹn âm hộ. Nàng vẫn chưa ý thức được điều gi xảy ra vì vật lạ xâm nhập không đủ kích thước cần thiết. Dù vậy vật đó cũng khơi gợi chút dục tính âm ỉ bên trong Huyền My.
Là… lá… la…
Chiếc điện thoại của Huyền Ny nằm trên đống quần áo của hai chị em ngay ngạch cửa đổ chuông reo vang cả căn phòng, làm Huyền My giật mình tỉnh giấc. Huyền Ny cũng thon thót vội rút chân mình lại, nhưng chưa đủ nhanh, nàng biết chắc chị gái đã nhận ra hành động lén lút tinh nghịch của mình. Huyền Ny le lưỡi cười hềnh hệch trước ánh mắt chết trân của Huyền My.
– A… em dám… á… tranh thủ lúc chị sơ hở ha…
– Á… ha ha… đừng… em đi nghe điện thoại đây… ha ha…
Huyền Ny vùng ra khỏi bồn tắm, bò nhoài đến ngạch cửa nơi chiếc điện thoại đang đổ chuông ầm ĩ, nàng cố gắng tránh cú vồ chụp của chị mình, ngúng nguẩy cập mông tròn lẳng nhhư trêu ngươi. Chiếc điện thoại đã cầm trong tay, tên hiển thị trên đó làm nàng chau mày nghi hoặc quân mất hẳn mổi nguy hiểm sau lưng.
– A lô… tối thứ sáu rảnh không…
– Chi vậy… sao anh lại gọi tôi…
– Ha ha… có tiết mục vui…
– Á…
Huyền Ny la hoảng một tiếng bất ngờ vì cảm giác nhột nhạt truyền lên từ hạ thể. Huyền My lách ngón tay vào sâu trong âm hộ nhỏ em, nàng đắc ý trả đũa những gì nó làm nãy giờ với mình. Lần này khác với buổi sáng vội vàng hôm đó, Huyền My có thể nhìn rõ ràng cấu trúc của hang động thiên thai trước mặt. Hai mép thịt đỏ hồng hé mở, nhúm lông ướt dính bệt, hạt âm hạch lấp ló. Nàng thích thú với ý nghĩ hạ thể của mình cũng y chang như vậy. Như bị thôi miên với những khám phá mới lạ, Huyền My từ từ cúi đầu xuống…
– Ưm…
– Có chuyện gì thế…
– Không… ưm.. không có gì… có gì… nói mau…
– Ha ha… đến lúc đó rồi biết… sao tối thứ sáu nhé… rảnh không…
– Ừ… rồi…
Huyền Ny đáp gọn lỏn, vội cúp điện thoại ngay vì chiếc lưỡi nhớp nháp của chị gái đang len lỏi khắp hang động bên dưới.. Là gã… gã mập đáng ghét đó. Không hiểu gọi cho nàng có chuyện gì nhưng gã là người duy nhất nàng không muốn cho nghe tiếng rên rỉ của mình lúc này. Huyền Ny úp một bên má xuống sàn phòng tắm mát rượi, mọi điểm nhạy cảm trên thành âm hộ đang được một người hiểu rõ như chính bản thân mình kích dục đến tột cùng. Mông nhỏm cao cố ấn về sau cho chiếc lưỡi vào sâu hơn nữa. Cảm giác hoang đàng sáng sớm hôm đó với chị gái trở lại nguyên vẹn.
Là… lá… la…
– A… ưm… My My ơi… của… của chị kìa…
Lần này tới lượt chiếc điện thoại của Huyền My reo vang. Nàng co lưỡi rời khỏi âm hộ em gái, hai mép thịt trống trải nhíp nhíp như tiếc nuối. Huyền Ny ngã người sang một bên thở hổn hển, rùng mình khi da thịt chạm đá lót sàn lạnh ngắt ướt nhẹp. Cơn kích tình âm ỉ khắp châu thân nàng.
– Alô…
– Là anh đây…
Huyền My ngồi dựa cửa phòng tắm nghe điện thoại, miệng nàng nhoen nhoét chất nhờn của cô em. Giọng Huy Phước ngập ngừng ở đầu máy bên kia như pha lẫn chút hồi hộp, chẳng hiểu sao làm tim nàng cũng đập thình thịch theo.
– Dạ… em nghe anh Phước…
– Em còn nhớ cuộc hẹn hôm trước không… tối thứ sáu này nhé…
– Dạ… a… ưm… nhớ…
– Em sao thế… anh đến đón em nhé…
– Dạ… a… không có gì anh… gọi em khi anh đến nhé… bye… bye anh…
Huyền My cúp vội điện thoại, nàng bỉu môi thật đáng iu nhìn cái đầu cô em gái nhấp nhô giữa cặp chân co lên của mình. Hai chị em nàng cứ thay nhau kích dục nhau trong lúc đối phương nghe điện thoại. Âm hộ nàng khao khát róc rách chảy nhờn. Chiếc lưỡi của Huyền Ny quá tinh tế trong từng cú đánh quét. Huyền My lòn tay xuống kéo hai mép thịt ra thật rộng cho con rắn nhớp nhúa đó lách vào sâu thêm. Dường như thấy mình hơi ích kỷ khi chỉ nghĩ đến bản thân. Nàng đẩy Huyền Ny ngã ngữa lại sàn, quay đầu, ngồi xổm lên mặt em gái, rồi từ từ cúi sấp xuống, ôm siết lấy thân mình quen thuộc trắng muốt đó. Âm hộ cả hai một lần nữa nhanh chóng bị lưỡi nhám xâm nhập.
Tiếng rên rỉ của Hai Giọt Pha Lê lại vang vọng khắp phòng tắm.
.
.
.
môi anh đào hé khoe tươi
hai hàng bạch ngọc
thốt lời
“dương xuân”