HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 31
***
Hành lang trước hội trường lầu sáu mới hơn sáu giờ sáng đã có một vòng người tụ tập. Bình thường giờ này sinh viên chỉ lác đác vài ba mống siêng năng đến sớm chứ không đông bất thường như hôm nay. Mặt ai cũng lộ rõ vẻ căng thẳng kinh hãi chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của bóng dáng mảnh mai nhỏ bé ngồi vắt vẻo trên thành lan can.
Hải Hà đối diện với vòng vây xung quanh mình, ánh mắt vô hồn trống rỗng. Cô bé vẫn còn mặc bộ đồ tối qua, chiếc áo len màu trắng, váy xếp ly màu đỏ, đôi giày đế xuống đặt dưới chân. Đám đông trước mặt Hải Hà giữ khoảng cách đủ xa để cô bé cảm thấy an toàn mà không manh động, có người cô quen có người không. Họ đang cố nói với cô điều gì đó, nhưng cô không quan tâm, bây giờ mọi thứ đã không còn quan trọng nữa…
– Này… này em ơi… xuống đi… đừng làm chuyện dại dột…
Lão bảo vệ già đứng ở hàng đầu vòng vây, miệng run lẩy bẩy cố sức to tiếng mong thức tỉnh được con bé sinh viên rồ dại kia. Trong cuộc đời làm bảo vệ của lão chưa bao giờ gặp phải tình huống kinh dị này, thật vô cùng lúng túng chẳng biết phải xử trí làm làm sao. Xung quanh lão khoảng hai chục đứa sinh viên cũng kinh hãi không kém trước tình cảnh mới lần đầu được mục kích. Một vài đứa ra sức khuyên can, vài đứa khác giơ điện thoại cố ghi bắt lại bất cứ khoảnh khắc bất kỳ nào của cô bé đáng thương.
Hải Hà đảo mắt khắp vòng vây, cả người cô đau nhức tê rần, âm hộ và hậu môn bên dưới chả còn có cảm giác gì nữa. Cô muốn khóc nhưng khóc không được, nước mắt đã cạn rồi. Mệt mỏi nhưng bình thản đến lạ lùng. Mọi thứ đã được an bài. Hải Hà đã được an bài.
– Hà ơi… đừng mà em… xuống đi mà… có gì từ từ nói…
Giọng cô Bảo Thy la lên thất thanh. Cô lách mình qua khỏi đám đông, vật vã tiến lên trước. Mặt Bảo thy tái mét không còn giọt máu nào, mắt ngấn lệ nức nở. Đứa sinh viên hiền lành tốt tính cô yêu thương nhất thường ngày đang làm gì trên thành lan can thế kia. Bảo Thy vùng chạy tới, cô muốn kéo nó xuống, giữ nó lại, cô muốn tát cho nó vài cái bạt tai thức tỉnh, cô muốn ôm trầm lấy nó trong cảm thông, và hơn hết thảy… cô không muốn nó thực hiện việc tự tay kết liễu đời mình.
– Cô ơi… đừng đến gần nữa…
Thanh âm Hải Hà nhỏ nhẹ êm nhu như chính bản tính của cô bé trước giờ. Dù chuyện gì xảy ra, cô bé vẫn là Hải Hà e ấp hiền lành của mọi người. Một bàn tay kịp chụp lấy cùi chỏ của Bảo Thy kéo lại, bàn tay xương xẩu của lão bảo vệ già nhát cáy. Bảo Thy vùng vẫy, đứa học trò dại dột chỉ cách cô khoảng năm bước chân nhưng sau lại xa vời vợi. Nước mắt cô chảy dài bất lực, giọng nói yếu ớt nức nở với chút hi vọng mong manh.
– Hà ơi… sao lại thế này…
Huyền My bụm miệng hốt hoảng, chị em nàng vừa tới trường ngay sau khi nhận được tin nhắn của cô Bảo Thy. Huyền Ny cũng giống như Bảo Thy, không thể giữ nổi bình tĩnh trước tình cảnh kinh hoàng của bạn mình. Nàng bật thốt lên tiếng gọi lao tới ngay thành lan can. Lại một lần nữa, một bàn tay kéo lại người nôn nóng không hiểu rõ tình thế căng thẳng tột độ. Lần này, không phải lão bảo vệ, là Gia Bảo. Không chỉ có hai người, toàn bộ thành viên đội văn nghệ đều đã nhận chung một tin nhắn cùng một thời điểm, và ba người bọn họ có mặt tại đây chỉ sau cô giáo Bảo Thy.
Huyền My lặng lẽ ngó cô bạn trong tiếng la hét xôn xao xung quanh. Cô bạn tính tình gần như tương đồng với nàng nhưng có phần dễ thương cam chịu hơn. Cô bạn lúc nào cũng nở trên môi nụ cười hiền hoà, cô bạn lúc nào cũng ân cần với tất cả. Tại sao? Tại sao phải đến nông nổi này? Tại sao lại phải chọn con đường tuyệt lộ như thế?
– Đừng manh động… con bé sẽ nhảy xuống bất cứ lúc nào… phải từ từ nghĩ cách…
Gia Bảo lên tiếng khi thấy Huyền My vô thức nhích người lên phía trước một bước, tay gã vẫn kềm kẹp cô em gái Huyền Ny ngăn cho cô gái làm trước khi nghĩ này có thể vô tình khiến sự việc tồi tệ hơn. Huyền My hít một hơi gật đầu khẽ. Đúng… chuyện cần làm bây giờ là nghĩ cách chứ không phải hốt hoảng. Gia Bảo nhận ra con bé năng động trong tay gã có lẽ nhìn nhận một sự việc không thể nào sâu xa được bằng cô chị. Cô giáo Bảo Thy giờ không còn vùng vẫy nữa, chỉ biết gọi tên Hải Hà trong nước mắt. Cô mong ai đó, bất cứ ai cũng được, có cách giải quyết tình thế hiểm nghèo này. Cô không muốn mất đi người học trò xinh xắn ngoan ngoãn kia.
Huyền My đang bận suy tính thiệt hơn trong từng hành động, không ai để ý có hai người nữa, một nam một nữ vừa xuất hiện sau lưng cô Bảo Thy. Nam lãng tử, nữ khiêu khích. Nhưng có lẻ trong hoàn cảnh này, chuyện tình cảm nên gác sang một bên. Ai nấy cũng đều biết rằng phải làm một cái gì đó, nếu không chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Huyền My nắm chặt bàn tay ướt rịn mồ hôi, dứt khoát bước lên một bước.
– Hà ơi… Nhận ra mình không? Cậu xuống đây nhé… Chúng ta lại cùng đùa giỡn… Chúng ta lại cùng đi tập nhảy… Chúng ta cùng nhau… còn phải cùng nhau đi lưu diễn các trường khác… Chúng ta còn một MV để thực hiện… Chúng ta… chúng ta…
Mỗi chữ “chúng ta” được thốt ra, nửa bước chân dấn tới, cũng là một lần cảm xúc dâng thêm một bậc cho đến khi nó nghẹn ứ trong cổ họng bật ra thành tiếng khóc than vì bạn bè. Huyền My không thể kềm nén thêm nữa, chân nàng mất lực quỵ xuống hành lang, mắt nhoè lệ nức nở. Đám đông xung quanh đã thôi xôn xao, im lặng như tờ, dù lãnh cảm đến đâu họ cũng biết những điều không nên làm lúc này. Huyền My khuỵa dưới sàn, ngước nhìn bóng dáng mảnh mai mờ mờ sau làn nước mắt trên thành lan can. Nàng chỉ còn cách Hải Hà hai cái sải tay, nức nở buông những lời tự chính đáy lòng mình…
– Hà ơi… xuống đi mà… Mọi người sẽ rất đau khổ khi mất bạn… Chúng ta còn rất nhiều thứ để làm cùng nhau… Cuộc sống tuy khó khăn… Nhưng… chỉ cần bước cùng nhau… chúng ta có thể vượt qua tất cả… đúng không… bạn mình ơi…
Huyền My vươn cánh tay về phía Hải Hà. Ánh nắng dịu dàng buổi sáng soi nghiêng sau lưng cô bé mỏng manh. Tưởng rằng nước mắt đã cạn, nhưng không biết từ đâu nó vẫn chảy tràn trên gương mặt xinh xắn ấy. Những lời thật lòng từ chính con tim, từ chính tình bạn của Huyền My đã chạm được vào tâm hồn của Hải Hà. Trong khi những người xung quanh ra sức khuyên can chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết mà đâu ngờ rằng như thế lại càng khiến cô bé nhớ đến vết thương lòng của mình. Huyền My chỉ một mực nhắc đến tình thân, nhắc đến những gì tương lai có thể làm cùng nhau. Đối với người đã trải qua khổ tận mà muốn tìm đến cái chết để giải thoát bản thân, quả thật, chỉ có ước mơ, hoài bảo, mong muốn mới có thể níu giữ họ lại trần thế.
Hải Hà mắt đỏ hoe nhoè lệ nhìn những gương mặt thân quen của đội văn nghệ, lời nói sát cánh cùng nhau của Huyền My văng vẳng trong đầu. Vết thương lòng đang dần khép miệng. Cô bé với tay ra hướng về phía Huyền My. Có lẽ cuộc đời còn rất đang sống. Tất thảy đám đông xung quanh đều nín thở bất động chờ đợi, họ biết đây là khoảnh khắc quyết định. Bàn tay cô gái quỳ dưới hành lang nhích lên từng chút một chỉ còn cách bàn tay con bé sinh viên dại khờ kia chừng vài centimeters. Chỉ cần Huyền My nắm được Hải Hà, họ sẽ nhào tới giữ cô bé lại ngay tức khắc. Khoảng cách chỉ chừng trong gang tấc nhưng ai cảm cảm thấy như cả một chặng đường rất dài.
– Không…
Hải Hà rụt tay lại. Mọi người kinh hoàng thất vọng, vài thốt nho nhỏ phát ra. Ai cũng tưởng như mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp nhưng hành động của Hải Hà làm cả đám một phen hẫng cả tim. Họ đâu biết trong khoảng khắc quyết định ấy, sự xuất hiện của một người đã đánh gục cô bé thêm một lần nữa. Gương mặt thư sinh trắng trẻo lẩn khuất sau đám đông cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của cô bé. Những hình ảnh nhơ nhớp của bản thân hiện về rõ hơn bao giờ hết trong tâm trí. Hải Hà một lần nữa ngồi thẳng trên thành lan can, cô bé đã không còn đường quay lại…
– Hà ơi… Hà ơi… đừng mà…
Huyền Ny và Bảo Thy gào lên cùng một lúc, tuyệt vọng không thể ngăn cản trong tim. Đám đông lại một phen nhao nhao, kẻ đằng sau cố lấn tới, người đằng trước cố ngăn lui. Giờ ai cũng một lòng mong cứu được cô bé sinh viên khờ dại, nhưng hi vọng vừa loé sáng đã vụt tắt, tất cả đều hoang mang chẳng biết phải làm gì. Tình thế hỗn loạn hơn bao giờ hết.
– Cám ơn bạn… My à… nhưng mọi thứ… với mình… hết rồi…
Hải Hà mỉm cười hiền từ với Huyền My, hít một hơi thật sâu căng phồng lồng ngực, những hơi thở cuối cùng của một đời người. Không khí xung quanh cô bé hôm nay dường như có mùi vị, sau lưng là khoảng không vô cùng tận của bầu trời quang đãng, toàn thân đã bớt nhức mỏi trong sự thanh thản của tâm hồn.
– Không… đừng mà…
Huyền My yếu ớt van xin, mặt nàng ướt đẫm lệ, bàn tay vẫn cố với ra phía trước. Người muốn giải thoát bản thân và người muốn cứu rỗi bạn mình, hình dáng giờ đây đều bi thương như nhau. Kỳ Nam đứng sau lưng Bảo Thy mấy lần định tiến lên ôm trầm lấy Huyền My nhưng đều bị bàn tay Hồng Thanh giữ chặt lại. Lòng anh rối bời, lần đầu tiên trong đời, Kỳ Nam thấy mình thật nhu nhược.
Đại Nghĩa và Đại Hùng đứng sau cùng của vòng vây, mặt tái mét bất động hoàn toàn. Đại Nghĩa không thể tin con bé mềm yếu này lại có gan làm chuyện kinh hãi đến vậy. Hắn càng không ngờ rằng cuộc thử nghiệm loại thuốc ấy lại dẫn đến kết cuộc vượt xa dự tính của mình. Điều này hoàn toàn không có trong kế hoạch của hắn.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Người cho tôi một khúc kinh cầu.
Tiếng hát Hải Hà trong trẻo cất lên khiến đám đông im bặt. Giọng cô bé thánh thót ngân vang khắp một tầng lầu. Mọi người đều ngây ra trước hình ảnh trước mắt mình.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Làm sao ta trả ơn cuộc đời?
Làm sao ta đền đáp bao người?
Nâng ta lên, qua bước đời chênh vênh.
Một dòng suối róc rách chảy trong tâm hồn tất cả những kẻ có mặt tại đây. Họ quên mất đi cô bé xinh xắn đang cất cao giọng hát kia đang tiến những bước cuối cùng đến sự giải thoát của cuộc đời mình.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Làm sao ta chuộc hết lỗi lầm?
Làm sao ta thanh thản tâm hồn?
Xuôi đôi tay đi giữa hừng đông…
Giờ phút này chỉ có tiếng hát là âm thanh duy nhất trên hành lang trước hội trường. Giai điệu da diết thiết tha lay động hết mọi ngóc ngách trong tâm hồ kẻ thưởng nhạc. Người máu lạnh nhất cũng thấy mắt ươn ướt nghẹn lời nơi cần cổ.
Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này…
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội…
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa…
Cho tôi được cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.
Cho tôi được sống trong tim người bằng những lời ca…
Hải Hà đung đưa khe khẽ như một ca sĩ thực thụ. Nắng sớm dịu dàng lan toả sau lưng cô bé, một hai chú chim nhỏ sà xuống đậu trên đôi vai thanh mảnh run run. Cô bé trông như một thiên thần.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Muộn màng không lời hối lỗi chân thành?
Buồn vì ai? Ta làm ai buồn?
Xin bao dung tha thứ vì nhau.
Trời nổi gió, thổi dịu dàng mái tóc ngang vai bồng bềnh. Bài hát đã đến đoạn kết, cô bé giang rộng đôi tay thon nhỏ như muốn ôm lấy cả thế giang. Hải Hà nhắm mắt lại, nụ cười hiền từ mỉm nhẹ trên đầu môi, từ từ ngã người ra sau. Đời người đã đến đoạn kết.
Không ai kịp phản ứng gì. Tất cả đều đang chìm sâu vào câu hát cuối cùng, lời ca thấm dần trong tim mỗi người.
Xin bao dung tha thứ… vì nhau…
Họ chỉ bừng tỉnh khi hình bóng nhỏ bé ấy khuất sau thành lan can. Những tiếng la hét, những bước chân vội vã, những cái với tay giờ trở thành vô nghĩa.
Hải Hà bay… bên ngoài lầu…
Sáu…
Trước mắt Hải Hà những gương mặt lóng ngóng, tuyệt vọng, tuyệt vọng hãi hùng, lần lượt ló ra trên thành lan can. Tiếng la hét kêu gào văng vẳng đâu xa nhưng từ một cõi nào đó vọng về.
Năm…
Hai chú chim nhỏ đậu trên vai Hải Hà giờ chấp chới lượn vòng, tiếng kêu của chúng nghe thảm thiết làm sao. Chúng giống nhau quá, như hai giọt nước. Chúng khóc thương cho cô sao. Hải Hà hiền từ nhìn chúng chao nghiêng. Đi đi… bay đi… sống đời tự do của chúng mày đi… Cảm ơn vì đã bên cạnh tao những giây phút cuối cùng…
Bốn…
Những khoảnh khắc buồn vui của hai mươi mấy năm cuộc đời trở về trong tâm trí Hải Hà như một thước phim tua chậm. Vui có… buồn có… Hạnh phúc có… đau khổ có… Tất cả đều là những cung bậc cảm xúc ai cũng phải trải qua một lần trong đời… Chỉ có mình là không thể gánh… đã gánh đủ lắm rồi…
Ba…
Hải Hà với tay vào không trung trong tầm mắt. Trời xanh… Trời xanh quá… Đẹp thế kia… nhưng sao lại tàn nhẫn vô cùng… Bao la… bao la quá… thân người thật nhỏ bé, gánh sao hết những phiền muộn… Trường tồn… trường tồn thay… Kiếp người ngắn quá… mệt… mệt mỏi rồi…
Hai…
Hai đám mây trên cao kia, bàn tay nhỏ bé không thể che lấp hết. Mây… mây có hình dạng… mây đang mỉm cười… Thân quen quá… Ba ơi… Mẹ ơi… chờ con nhé… hai người không trách con chứ… con đang đến bên cả hai đây… Con nhớ vòng tay ba mẹ… đời ức hiếp con nhiều quá rồi… chỉ là…
Một…
Chỉ là… con xin lỗi… chị xin lỗi… Út ơi… ráng lên nhé… đừng như chị… đừng yếu đuối như chị… đừng không có can đảm như chị… Không có chị… hãy sống thật tốt… Chị và ba mẹ sẽ luôn dõi theo em… Cả nhà yêu em… yêu em nhiều lắm… Út ơi… Chị xin lỗi…
… –
– Thiên thần đã tự do -
***
– Mày thấy mày đã gây ra tai hoạ gì chưa…
Lưng Đại Nghĩa đập mạnh vào tường đau điếng, miệng hắn khó khăn hớp hớp không khí bởi bàn tay Đại Hùng đang siết chặt cổ áo. Ông anh bỗng nổi điên bất chợt khiến hắn chẳng kịp phản ứng gì mà lãnh trọn hai cú đấm trực diện vào bụng, bao tử nhộn nhạo như người mắc ói… Đại Nghĩa la oai oái…
– Đâu phải lỗi tại tui… tự con bé đó tìm đến cái chết đấy chứ.. á…
Một cú đấm đau diếng bên má phải của Đại Nghĩa làm hắn bật ngang sõng xoài trên mặt đất. Hắn lồm cồm bò dậy, mắt toé những tia hằn hộc. Anh ông hắn bỗng giở chứng điên khùng gì thế này…
– Còn không phải do mày… Tại mày và cái kế hoạch chết tiệt của mày dồn con bé đi đến bước đường cùng khiến nó làm càng…
– Nó chết là do nó khờ… không phải do tui… Anh mà tiến tới nữa là tôi không có nhịn đâu đấy…
– Mẹ nó… không nhịn thì mày làm gì tao… nếu mày biết dừng đúng lúc thì cớ sự đã không ra nông nổi này rồi…
Đại Hùng sấn tới thằng em rất nhanh. Nhưng anh ta chưa kịp làm gì thì cánh cửa phòng bật mở, ba tên đô con lực lưỡng nhào đến chế ngự ngay lập tức. Đại Hùng bật ngửa ra sàn dưới sự kèm kẹp của cả ba tên thợ rèn. Chúng là những đứa đã hành hạ cô bé đáng thương Hải Hà cả đêm hôm đó.
– Mẹ nó… buông tao ra…
Đại Hùng gồng cứng cả người cũng không thể nào thoát khỏi sáu bàn tay rắn chắc giữ chặt tay chân mình. Mắt anh ta long lên sòng sọc. Anh ta giận giữ không phải chỉ vì cái chết thảm thương của Hải Hà mà còn là vì đã phát hiện ra một điều. Thằng em của anh ta không phải vì giúp hạ bệ Kỳ Nam giành lại Hồng Thanh mà thực hiện kế hoạch như đã nói. Nó chỉ muốn đạt được mục đích của chính mình mà thôi. Bằng chứng là cử chỉ thân mật của Kỳ Nam và người Đại Hùng yêu thương đã xuất hiện trở lại sau cái đêm hôm đó. Đại Nghĩa… chính nó… nó đã đẩy Hồng Thanh trở ngược lại tay Kỳ Nam.
– Ha ha… ông anh của tôi ơi… giờ anh chẳng thể làm gì được tôi đâu… tôi cho anh xem thêm một thứ nhé…
Đại Nghĩa vừa cười ha hả vừa quỳ xuống bên cạnh đầu ông anh trai. Tay hắn lúc lắc chiếc điện thoại của mình. Trên màn hình là thước phim truỵ lạc giữa Hồng Thanh và Kỳ Nam, âm thanh rên rỉ của cô gái làm đầu Đại Hùng muốn nổ tung, tròng trắng mắt đỏ lòm những tia máu uất hận.
– Mày… mày…. Chính mày đã nhúng tay vào phải không…
– Ha ha… ông anh thông minh thêm một chút rồi đấy…
– Mày… mày chờ đó… xem tao có dám làm gì mày không…
– Ông anh nhìn lại mình đi… xem giờ ông anh có thể làm được gì…
Đại Nghĩa cười ha hả đứng lên bước ra khỏi phòng. Lòng hắn khoan khoái vô cùng. Phải mọi chuyện đều do hắn sắp đặt, ngoài Đại Hùng như một chân sai vặt ra hắn còn có con cờ Huy Phước trong tay. Kẻ nào cũng tưởng Đại Nghĩa thật lòng muốn giúp đỡ, với tình yêu mù quáng cả hai răm rắp thực hiện theo ý đồ của hắn mà không mảy may nghi ngờ gì. Chính Đại Nghĩa đã mách nước cho Huy Phước kế sách lợi dụng Hồng Thanh quyến rũ Kỳ Nam bằng thuốc. Cũng là chính hắn như vô tình hữu ý tiết lộ địa chỉ bán loại thuốc PinkQ hữu hiệu kia. Sát chiêu cuối cùng hắn giữ lại cho mình là thông tin về BlackQ mà Hải Hà vô tình là vật thử nghiệm đầu tiên. Thứ vượt qua tầm hoạch định của Đại Nghĩa là hành động tự sát của cô bé. Hắn chợt ngộ ra, BlackQ dù có tác dụng kỳ diệu đến đâu thì cũng có giới hạn thời gian của nó. Cái chết của Hải Hà là minh chứng rõ ràng nhất. Hắn chậc lưỡi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ trước mắt là phải nhanh chóng tính toán lại tất cả, mối quan hệ của Huy Phước và Huyền My hình như tiến nhanh hơn so với kế hoạch của Đại Nghĩa. Không thể để điều đó xảy ra, con mồi của hắn, phải do hắn nếm trọn…
– Ông anh khôn hồn thì biết điều một tý… không thì con bé Hồng Thanh cũng thống khổ không kém đâu
Đại Nghĩa quay lại răn đe anh trai mình trước khi đóng sập cánh cửa phòng. Tiếng gầm của Đại Hùng lớn đến nổi vang vọng xuyên qua cả vách tường dày hơn mười centimeters.
***
Ngày đưa Hải Hà đi, trời nổi cơn giông gió mãnh liệt, những tờ tiền cõi âm chấp chới chao nghiêng cả một bầu trời. Xe tang lặng lẽ chở cô bé vào Đài Hoả Táng Bình Hưng Hoà. Dòng người nối sau thưa thớt nhưng tiếng khóc nức nở ai oán cả một khu phố.
– Mọi chuyện sao lại thành ra như thế này My My ơi…
Huyền Ny bám víu lấy tay chị mình nức nở, những lúc như thế này nàng trông yếu đuối hơn Huyền My rất nhiều. Huyền My vỗ về bàn tay nhỏ nhắn của cô em gái, khoé mắt nàng cũng ướt nhẹp vì sự ra đi của người bạn trong nhóm. Nhưng là chị, Huyền My phải tỏ ra mạnh mẽ hơn, đặc biệt là trong thời điểm này, khi nàng không còn bờ vai của ai kia để dựa dẫm nữa, dù rằng anh ta chỉ đang cách nàng có vài bước chân.
Kỳ Nam lặng lẽ đi sau hai chị em sinh đôi lòng buồn rười rượi. Buồn cho sự ra đi của Hải Hà, buồn cho mối quan hệ của anh và Huyền My. Sau cái đêm hoang đàng bên Hồng Thanh, anh mơ hồ đoán được nàng đã biết được tất cả. Huyền My luôn giữ khoảng cách với Kỳ Nam an toàn hết mức có thể. Đã mấy bận anh muốn bước đến đặt tay lên đôi vai mỏng manh run run của nàng kéo vào lòng an ủi vài câu nhưng không thể. Một cô gái khác cũng đang cần anh che chở đang đi bên cạnh.
Cả đội văn nghệ hôm nay chỉ trừ Đại Nghĩa đã có mặt, đồng lòng mặc trang phục màu trắng, màu mà Hải Hà thích nhất để tiễn đưa cô bé chặng đường cuối cùng về nơi an nghỉ mãi mãi. Sự vắng mặt của Đại Nghĩa là điều mà hầu hết thành viên nhóm thắc mắc nhất. Chẳng phải lúc sinh thời hai người quấn quít nhau lắm sao. Chỉ có một người biết rõ nguyên nhân nhất là người anh trai Đại Hùng. Tuy nhiên thấy hắn sáng giờ toát mồ hôi phụ giúp cho lễ đưa tang nên chẳng ai nỡ lòng căn vặn.
Gia Bảo và Huy Phước, một mập, một ốm đang dìu lấy cô giáo Bảo Thy. Ba ngày tang của Hải Hà cô gần như thức trắng quán xuyến mọi chuyện. Đứa sinh viên côi cút cô yêu thương nhất đã ra đi trước ánh mắt bất lực của cô, giờ đây nằm im lìm trong cỗ quan tài, ngủ một giấc ngủ chẳng bao giờ tỉnh lại. Quãng đường cuối cùng theo sau xe tang, Bảo Thy gần như kiệt quệ vật vã trong tiếc thương vô vàng.
Chiếc xe tang đã dừng trước Đài Hoả Táng của nghĩa trang Bình Hưng Hoà. Một con gió rít nổi lên cùng cát bụi dữ dội khi chiếc quan tài của Hải Hà được khiên xuống. Chiếc quan tài đơn sơ mộc mạc như chính tính cách như chính tính cách của cô bé được bà con khu xóm quyên góp mà có. Không khí tang thương vô cùng. Gia cảnh Hải Hà không còn ai thân thích ngoài hai chị em tự nương tựa nhau mà sống. Cô bé nhỏ hơn Hải Hà một tuổi dáng người không khác là bao, mái tóc thật dài rũ rượi che khuất hẳn gương mặt, đầu cúi thấp, giữ chặt trong tay bức di ảnh của chị mình. Không ai nghe tiếng cô bé khóc lúc này, nhưng một vài người đã thấy thấp thoáng trong màn tóc, bờ môi bậm chặt đến bật máu. Ai cũng hiểu rằng, một lúc nào đó khi chỉ còn một mình, cô bé sẽ không thể ngăn được tiếng nức nở của mình. Mất mát này… là quá lớn…
Dòng người lặng lẽ đi vòng quanh cỗ quan tài đơn sơ, thắp cho Hải Hà những nén hương ly biệt trong tiếng tụng kinh đều đặn của nhà sư. Di ảnh cô bé được đặt trịnh trọng trên nắm quan tài. Gương mặt Hải Hà thật xinh xắn, ánh mắt sáng trong sau cặp kính cận, mái tóc bồng bềnh ngang vai, làn da trắng tinh thuần thiết, nụ cười hiền hậu trên môi như muốn nhắn nhủ lời tạm biệt, nụ cười mà ai thấy rồi cũng khó có thể quên được. Bất chợt, câu hát cuối cùng của Hải Hà đều vang lên trong đầu từng thành viên đội văn nghệ…
Xin bao dung tha thứ… vì nhau…
Tiếng gào khóc tuyệt vọng của cô giáo Bảo Thy vang vọng khắp nhà tang lễ khi cỗ quan tài của cô sinh viên yêu quý đang dần dần hạ xuống. Huyền Ny úp mặt vào vai chị gái, tiếng nấc nghẹn ngào. Vai áo Huyền My run run ướt lạnh nước mắt cô em, hai mắt nàng lệ cũng đã tuôn tràn. Nàng mặc kệ cái nắm tay siết chặt lén lút của Hồng Thanh dành cho Kỳ Nam. Chuyện tình cảm trong giây phút này chẳng còn ý nghĩa gì cả. Lần đầu tiên trong suốt cả chặng đường đưa tiễn, người ta thấy em gái Hải Hà len lén đưa tay lên mắt, bàn tay còn lại siết chặt tấm di ảnh vừa được trao lại. Huy Phước và Gia Bảo mắt cũng đỏ hoe. Cả hai dù là đàn ông sức khoẻ tốt nhưng cũng rất khó khăn để ngăn cô giáo Bảo Thy cố chồm người với tay xuống hoả huyệt mà Hải Hà đang ở trong đó. Lửa nổi lên, Hải Hà đã thực sự chia tay mọi người. Cô bé đã trở về với cõi vĩnh hằng, mọi đau thương giờ không còn quan trọng nữa… vĩnh biệt… –
– VĨNH BIỆT THIÊN THẦN -
——————-
Nhiều năm về sau
sinh viên truyền tai nhau rằng
hôi trường lầu sáu vào lúc mặt trời vừa lên
thoang thoảng tiếng hát trong vắt
ai oán bi thương
Đó là một trong những điều ma quái nhất của ngôi trường