HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 25
Tối lại lên đường công tác nên hôm nay lên sớm cho anh em ,R0lGODlhAQABAIAAAAAAAP///yH5BAEAAAAALAAAAAABAAEAAAIBRAA7″ class=”smilie smilie–sprite smilie–sprite1″ alt=”:)” title=”Smile :)” loading=”lazy” data-shortname=”:)”> Thân. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ dù giọng văn tự cảm thấy càng ngày càng chán 🙁
_______________________________________________________
***
– Một… hai… ba… Cạn ly…!
Thùng bia thứ hai đã vơi hơn phân nửa, đám con trai mặt mũi ai cũng đỏ rần, còn bọn con gái uống ít hơn hai má chỉ phơn phớt hồng tôn lên vẻ kiều mị vốn dĩ đã rất xinh đẹp của cả ba nàng.
– Thật không ngờ… cứ tưởng về nhì thì mọi thứ đã kết thúc rồi. Vậy mà chúng ta lại có được một cơ hội tốt hơn thế nữa.
Kỳ Nam thấy đấu óc mình đã chếnh choáng bia, anh vừa nhìn vết thương đã tháo băng đóng mài vừa nói. Cử động bàn tay có vẻ khó khăn nhưng không còn bất tiện như trước.
– Ha ha… hức… phải thế chứ… chúng ta có tài mà… hức… biết đâu mai này tao sẽ trở thành người nổi tiếng… Hức… Mấy đứa liệu mà xin chữ ký bây giờ đi…
Huy Phước ngật ngưỡng nói trong từng cơn giật cục, anh ta đêm nay uống còn nhiều hơn cả Kỳ Nam nữa, trong lòng buồn vui xáo trộn xoay mòng cùng men bia.
– Xí… nằm mơ đi… anh thì chỉ có nước chìm lỉm ấy. Cỡ anh Nam thì còn có thể. Ha ha…
Huyền Ny vặn họng lại Huy Phước liền lập tức, nàng đang ngồi kế bên cô chị sinh đôi đang bụm miệng cười của mình. Cả hai chị em hôm nay mặc cùng một bộ áo sơ mi trắng dài tay bó sát tôn lên bộ ngực to tròn trịa vòng eo nhỏ nhắn, chiếc váy đen xếp ly ngang đùi khoe trọn đôi chân dài miên man trắng muốt, gương mặt trang điểm nhẹ má phớt hồng hây hây vì chút hơi bia trông thật quyến rũ xinh đẹp.
– Ờ… ờ… cái gì móc móc là thằng Nam đây đều làm giỏi hết á… ha ha ha…
Kỳ Nam xém sặc ly bia vừa mới kề vào miệng vì câu đùa giỡn đầy hàm ý của thằng bạn thân. Anh nhìn qua bên cạnh, đôi má Huyền My từ phớt hồng chuyển sang đỏ ửng, rõ ràng là hiểu được ẩn ý của Huy Phước trêu chọc.
– Thôi… thôi… ông toàn nói bậy bạ không nha ông Phước.
Hồng Thanh liếc Kỳ Nam ngồi kế mình đang trao đổi ánh mắt với Huyền My, lòng khó chịu vô cùng không biết xả vào ai đành quay qua Huy Phước mỉa mai. Cô vẫn chuộng phong cách búi cao tóc, áo thun ba lỗ bó sát cặp ngực đồ sộ, chiếc quần đùi ngắn ôm trọn bờ mông nảy nở. Huy Phước ngã người tránh né cú ngắt nhéo của Hồng Thanh đang nhằm thẳng vào vai mình cười hềnh hệch, hơi men làm anh ta nói chuyện chẳng nể nang con gái gì cả, cú né khiến anh ta đụng phải người bên cạnh mình nãy giờ vẫn chưa lên tiếng.
– Hà hà… được rồi. Nói về nổi tiếng nhanh hơn cả… hức… chắc phải kể đến danh ca này này… hức… phải không trưởng nhóm… hức…
Huy Phước vỗ vỗ vai Gia Bảo, gã đang nhướn nhướn đôi chân mày, nhoẻn nụ cười nửa miệng hưởng ứng màn tưng bốc cao hứng của Huy Phước.
– Chú em còn phải hỏi… chuyện quá hiển nhiên rồi ha ha…
Huyền Ny thấy gã đùa cợt với Huy Phước xong lại quay qua nhìn mình, lưỡi gã đê tiện liếm mép chầm chậm như khiêu khích nàng. Nhớ đến đêm hôm đó, mặt Huyền Ny bắt đầu đỏ ửng giống y chang cô chị của mình.
Những con người tưởng chừng như thất bại trong cuộc thi văn nghệ trường, đêm nay hào hứng hò hét nhậu nhẹt vì tin vui mà cô Bảo Thy vừa thông báo. Họ tập trung ở đây để tổ chức tiệc mừng cho sự kiện được lưu diễn mùa hè quanh các trường đại học cùng ca sĩ Tóc Mây, đồng thời còn được đặc quyền phối nhạc và xuất hiện trong MV sắp tới. Tóc Mây, một nữ ca sĩ đang quá hot ở thị trường âm nhạc Việt Nam, được cô ấy quan tâm và có ý nâng đỡ quả thật đáng giá hơn việc giành giải nhất của một cuộc thi cấp trường nhiều.
Buổi liên hoan đã được quyết định ngay khi cả nhóm nhận được tin mừng đặc biệt dành cho mình. Đáng lý, cả nhóm sẽ chọn quán Bà Ba Béo, nơi rộng rãi hơn giá cả phải chăng dành cho phần lớn hoàn cảnh sinh viên của cả hội, nhưng vì sự vắng mặt đột xuất vài thành viên đồng thời quán Bà Ba Béo vô tình nghỉ bán không đúng lúc, cả hội quyết định đổi địa diểm.
Đại Hùng, Đại Nghĩa, Hải Hà không hẹn mà cùng vắng mặt do việc riêng, các thành viên còn lại không thân thiết lắm nên tham gia buổi tiệc chỉ có sáu người đang có mặt tại đây. Hoàng Phong cũng được mời nhưng anh ta lại có một thứ rất quan trọng cần phải giải quyết nên cũng không thể tới. Điều không ngờ nhất là sự có mặt của Gia Bảo, trước gã dường như chẳng bao giờ để tâm đến các buổi hội nhóm của đội văn nghệ bao giờ, ai cũng biết rằng lý do là họ không cùng đẳng cấp ăn chơi với gã nên khi gã nhận lời toàn bộ đều ngơ ngác ngạc nhiên. Lý do… không ai biết ngoại trừ gã. Nơi được chọn thay thế quán Bà Ba Béo là phòng trọ của Kỳ Nam đôi diện quán Bà Ba Béo. Tuy nhỏ bé nhưng ấm cúng, và nhờ có Gia Bảo và Huy Phước, căn phòng trọ của Kỳ Nam đêm nay tràn ngập tiếng cười.
***
Hoàng Phong chậm rãi bước ra từ cánh cửa phòng nghỉ, người anh ta hừng hực khí thế cơ bắp cuồn cuộn bóng lưỡng sẵn sàng cho cuộc chiến sắp tới.
– Hay lắm, cứ giữ tinh thần như thế, trận đấu này quyết định số phận của chúng ta. Cố lên, em trai.
Trọng Bá vừa xoa nắn giữ nhiệt cho từng thớ thịt trên người Hoàng Phong vừa động viên. Thân hình anh ta thấp đậm, chỉ vừa tầm ngực của Hoàng Phong, nhưng bề ngang trông nở nang vĩ đại hơn nhiều. Cả hai đều hiểu tầm quan trọng của trận đấu sắp diễn ra, võ đài cao tầm một mét với những dây đài to bảng màu đen chăng ngan từ các cột gốc hiện ra dần trước mắt họ. Kẻ đứng trên vỏ đài vóc dáng không tầm thường giơ ngón tay thối hướng về phía Hoàng Phong khi vừa thấy anh ta bước vào khu trường đấu, hắn là Lưu Đạo, kẻ khiêu chiến hôm nay, chủ võ đường Lưu Đạo.
Hoàng Phong hừ lạnh không thèm để ý hành động khiêu khích của hắn. Điều anh ta cần làm bây giờ là tập trung tinh thần cao độ nhất cho cuộc chiến này. Đối thủ trước mặt anh ta tuy ngạo mạn nhưng tuyệt không phải hạng dễ xơi.
– Cậu đã chuẩn bị xong chưa…?
Thanh âm phát ra bên cạnh Hoàng Phong nhẹ nhàng nhưng sức nặng tựa thái sơn, giọng nói mà ai trong giới võ học cũng đã từng nghe qua và kiêng nể – Dương sư phụ. Người đàn ông nhỏ nhắn nhưng khí độ bất phàm đây chính là một cây đa cây đề trong nền tảng võ học của Việt Nam, ông tinh thông rất nhiều loại quyền pháp đến mức xuất thần nhập hoá, những giai thoại về ông được truyền tụng mà nếu gom lại kể thì cả ngày chưa chắc hết. Cuộc chiến hôm nay, ông đích thân đứng ra làm trọng tài theo yêu cầu của Trọng Bá, sư huynh của Hoàng Phong, để tránh đối phương yêu cầu những trọng trài thiên vị có lợi cho mình. Với uy tín cũng như sức mạnh của Dương sư phụ đối thủ thật cũng chẳng dám từ chối. Bằng một động tác nhẹ nhàng, Dương sư phụ đã nhảy phốc lên võ đài, thoan thai như một bước dạo chơi bình thường.
– Cả hai đối thủ chuẩn bị. Trận đấu sẽ bắt đầu trong ít phút nữa.
Giọng nói sư phụ Dương vẫn nhẹ nhàng đều đều, nhưng âm lực vang vọng khắp trường đấu. Khán giả phần lớn là những đệ tử của cả hai võ đường bắt đầu hò reo cổ vũ khí thế cho gà nhà, có thể thấy rằng nhân số bên phía đối phương áp đảo gấp mười lần.
– Nhớ… Coi chừng cú móc phải của hắn.
Hoàng Phong tiến từng bật thang lên võ đài, tai lùng bùng những lời dặn dò cuối cùng của sư huynh Trọng Bá. Khi chuẩn bị bước qua dây đài, một thanh âm nhỏ nhẹ kề bên níu chân anh ta lại
– Chờ chút…
Hoàng Phong nhìn người con gái xa lạ vừa lên tiếng. Cô nàng mang dáng dấp khoẻ khắn trong bộ đồ tập boxing mang hoạ tiết rằn ri nhà lính, tóc dài ngang vai tết bính thành từng lọn mạnh mẽ, gương mặt thanh tú ánh lên những tia tinh anh của con nhà võ, bộ ngực nảy nở phập phồng trong chiếc áo thun sát nách, làn da không trắng trẻo như các hot-girl thời bấy giờ mà bánh mật bóng lưỡng hoang dại.
Cô ta tiến đến kéo vít đầu Hoàng Phong xuống nhanh chóng đặt lên môi anh ta một nụ hôn sâu trong sự ngỡ ngàng của anh ta và những người xung quanh.
– Thằng khỉ này, đúng là có số sát gái mà
Trọng Bá thầm mắng vui thằng sư đệ trong lòng, anh ta dường như gặp cảnh này không biết bao nhiêu lần. Bên góc đài bên kia Lưu Đạo cười khẩy đầy khinh miệt trước cảnh tượng phong lưu của đối thủ.
– Nếu anh thắng… Đêm nay… em sẽ là của anh…
Hoàng Phong còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì thấy bóng dáng cô nàng lẩn khuất sau hàng khán giả xung quanh.
***
– Anh Nam, uống ly nước chanh giải rượu đi…
– Cảm ơn em…
Hồng Thanh bưng ly nước chanh vừa pha xong đặt xuống bên cạnh Kỳ Nam, anh nhận lấy lơ đãng. Huy Phước đang dọn dẹp đóng lon bia, ngước mặt lên e ngại nhìn Huyền My, nhưng có lẽ anh ta lo thừa, bản tính nhu mì của nàng không bận tâm lắm những điều nhỏ nhặt, nàng còn gật đầu tỏ ý cám ơn Hồng Thanh tinh tế.
– Này… này… em gái, ở đây có ba người đang say, sao chỉ có mình thằng Nam là được ưu ái vậy… hay là em…
– TẦM BẬY… Anh sẽ có ngay. Chờ đó…
Hồng Thanh nghiêm giọng cọc lốc ngắt lời Gia Bảo nói ra những điều không hay ho, mặt cô chăm chú nhìn ly nước chanh đã vơi bớt phân nửa trên tay Kỳ Nam.
– Em cũng uống một tý đi…
– Ơ…
Hồng Thanh thốt nhẹt, mặt hơi nhíu mày khi Kỳ Nam truyền ly nước cho Huyền My. Lòng cô xáo trộn dữ dội, lồng ngực nhộn nhạo không biết có phải vì bia.
– Để em… em cũng say này…
Huyền Ny tinh nghịch giựt lấy ly nước trên tay của chị mình, Huyền My lè lưỡi trách yêu đứa em, nàng vẫn chưa uống được ngụm nào.
– Hay là… Huyền My yêu dấu… em pha cho anh một ly với… ha ha…
Gia Bảo nhìn Huyền Ny hớp một ngụm to, gã liếm môi cố tình chọc ghẹo nàng. Huyền Ny nhìn điệu bộ của gã, má nàng nóng ran, nàng biết gã còn nhớ nụ hôn bất ngờ đêm hôm đó, tự trách mình sao lúc ấy lại mất điều khiển cảm xúc như thế.
– Đừng hòng… đồ heo mập biến thái…
Huyền Ny vô tình lặp lại câu chửi của mình dành cho gã ở đầu cầu thang tầng hai trong trường.
– Ha… ha… đúng… đúng rồi… là câu đó…
Gã khoái chí giựt ly nước chỉ còn lại một ít trên tay Huyền Ny, không ai hiểu ý nghĩa của câu chửi ấy… ngoài nàng và gã…
***
Huyền My, Huyền Ny cùng Gia Bảo trò chuyện vang cả một góc đường trước cổng phòng trọ. Cả đám quyết định đứng chờ taxi bên ngoài, nhường lại không khí im lặng cho Kỳ Nam nghỉ ngơi. Huy Phước đã về phòng mình, Hồng Thanh đi đâu từ trước thì không ai rõ. Ấy vậy mà đã hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy chiếc taxi nào đến, trong khi cuộc đầu khẩu của Huyền Ny và Gia Bao không hề có dấu hiệu chấm dứt. Nàng thì cong môi rủa, gã thì nhếch mép trêu chọc, một xinh đẹp quyến rũ, một mập mạp phốp pháp, quả thật làm Huyền My đứng kế bên vừa đau đầu vừa thú vị.
– Em lo cho nó thì ở lại đi… còn tiểu cô nương này để anh hộ tống về cho…
Gia Bảo cười hềnh hệch, khoác vai Huyền Ny nói khi thấy Huyền My cứ chốc chốc lại quay đầu nhìn hướng phòng Kỳ Nam. Huyền Ny bất ngờ với cú kéo giật, không kịp phản ứng gì, cả người nàng ngã nhào vào lòng gã, bầu vú vun cao trong chiếc áo sơ mi body bị ép dẹp bởi bộ ngực núng nính mỡ.
– Buông ra tên biến thái… Ai cần anh đưa về…
Huyền Ny thúc mạnh cùi chỏ vào bụng Gia Bảo, thấy tay mình bật ngược trở lại vì lớp mỡ nơi ấy quá đàn hồi.
– Vậy… vậy… nhờ anh chăm sóc dùm con bé ương ngạnh này nhé…
Huyền My như mở cờ trong bụng với đề nghị của Gia Bảo, nàng không ngờ gã tinh tế đến thế. Đúng như Kỳ Nam nói đừng trông mặt mà bắt hình dong. Vết thương Kỳ Nam dù đã lành gần hết, nhưng hôm nay anh lại say quá vì vui mừng, nàng thật không yên tâm để anh lại một mình
– Chị………………
Huyền Ny dậm chân liền mấy cái, tức tối bà chị vì trai mà nỡ bỏ lại đứa em xinh đẹp dễ thương cho tên phì lũ đáng ghét kia. Huyền My không hề biết ẩn tình bên trong của hai người, nàng vừa lo cho Kỳ Nam vừa lo cho cô em lí lắc cũng hơi tê tê vì men bìa này, vì từng thấy võ công của Gia Bảo nàng mới an tâm tin tưởng để gã đưa em gái sinh đôi của mình về.
– Em cứ về trước đi, chị ở lại một chút rồi về hà, không bỏ em ngủ một mình đêm nay đâu. Đừng lo.
– Hứ… – Huyền Ny phụng phịu.
– Tiểu thư nhỏ bé cứ yên tâm, với thân võ công của tại hạ sẽ đưa được tiểu thư về nhà đến nơi đến chốn.
– Ai thèm… tự tôi về được… khỏi nhọc đến anh…
Huyền Ny lúng túng nói khi Gia Bảo lặp lại điệu bộ liếm mép kinh khi.
– Thôi mà… giúp chị lần này đi Ny Ny… nha…
Huyền Ny lòng xốn xang khi thấy dáng vẻ van lơn gần như muốn khóc của bà chị. Nàng biết yêu cầu đó là chính đáng, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của gã Gia Bảo, nàng quyết không cho hắn chiếm tiện nghi được.
– Chị yên tâm, em gọi Hoàng Phong đến đón em vậy…
***
Chiếc điện thoại rung rung bên trong tủ đựng đồ của Hoàng Phong ở căn phòng nghỉ vắng tanh, đâu có ai ở đấy tất cả đều tập trung ở đấu trường theo dõi trận đấu định đoạt số phận của cả hội.
Hoàng Phong đang gục đầu ở góc đài của mình. Trọng Bá vừa ướp lạnh gương mặt sưng vù vì ăn phải năm sáu cú đấm móc của địch thù vừa trấn an, lòng thấp khởi không yên, lo lắng cho số phận của võ đường mình.
– Cố lên… anh biết mày làm được mà… chỉ cần tin tưởng vào mình thôi…
– Không ổn rồi anh ơi… tự dưng em thấy hoa mắt, sức lực giảm đi nhiều từ nửa hiệp thứ hai rồi. Chẳng lẽ do mấy ngày nay tập luyện quá sức…?
Trọng Bá nhíu mày khi nghe Hoàng Phong nêu lên tình trạng bản thân. Có gì đó không đúng, với kinh nghiệm huấn luyện của mình, Trọng Bá hoàn toàn biết cân nhắc bài tập cho từng ngày trước trận đấu để không làm gà chiến của mình rơi vào trạng thái quá tải. Anh ta dùng tay banh mắt Hoàng Phong quan sát cẩn thận, nó không còn tinh anh như lúc trong phòng nghỉ mà như có một làn sương vẫn đục che phủ. Trong Bá đứng bật dậy nhìn quanh, cô nàng hoang dã lúc nãy giờ đang cũng đang gục đầu núp mình sau đám đệ tử của võ đường Lưu Đạo.
– Chết tiệt… bị chơi rồi. Đứa nào dưới kia lấy cho anh chai nước suối loại lớn, cái bình thuỷ nước ấm, đốt cái nồi than lên coi… nhanh… nhanh…
Trọng Bá la lớn ra lệnh cho đám đệ đang bao vây quanh góc đài, anh ta biết mình phải làm gì trong trường hợp này dù hiệu quả cũng không được bao nhiêu.
Lưu Đạo nhìn đám huynh đệ địch thủ đang nháo nhào lúng túng, hắn biết kế hoạch của hắn đã thành công. Cô nàng được phái đến đánh thuốc Hoàng Phong là một món đồ chơi hằng ngày trong tay hắn. Lưu Đạo đã chỉ thị cho cô nàng bôi thuốc lên môi mình xong tiến lại gần quyến rũ Hoàng Phong trước khi anh ta bước lên võ đài. Mọi sự diễn ra trót lọt hơn cả hắn mong đợi. Giờ đây Lưu Đạo chễm chệ ngồi ở góc đài của mình, không có lấy một vết thương đáng kể nào trên người, ngạo mạn đảo mắt xung quanh toàn bộ khu đấu trường. Thứ mà Lưu Đạo ngày đêm khao khát, thứ được đem ra đặt cược hôm nay, võ đường Phong Bá, rộng gấp năm lần cái võ đường tồi tàn của hắn nằm dưới bãi để xe khu chợ cũ.
Phong Bá đường là một tổ hợp của những thùng container cũ xếp liền kề hoặc chồng lên nhau trên một mảng đất trống giáp ranh quốc lộ. Bên trong được nối ghép thành những phòng nghỉ, phòng thay đồ nhỏ và khu đấu trường rộng bằng bốn lần một thùng container, hình thành nên một võ đường to lớn mà bất cứ ai cũng phải trầm trồ kinh ngạc. Đây là thành quả sau bao nhiêu năm lăn lộn khắp các sàn võ, trải qua bao nhiêu trận chiến đẫm máu của hai anh em Hoàng Phong và Trọng Bá để giành lấy. Nơi này là sinh mệnh của cả hai người bọn họ, là thứ không thể dễ dàng đem ra đặt cược đánh đổi nếu như Lưu Đạo không dùng thủ đoạn bỉ ổi dẫn dắt một tên đàn em thân tín của hai người lâm vào con đường cờ bạc. Đều là người trọng nghĩa khí, để cứu lấy mạng sống của tên chết bầm ấy, Hoàng Phong và Trọng Bá đành đồng ý tổ chức trận đấu giành quyền sở hữa Phong Bá đường vốn thuộc về họ. Tờ giấy nợ nần của tên đàn em được Lưu Đào xé toạc ngay khi bản cam kết trận đấu được ký kết xong.
Hoàng Phong uống ừng ực chai nước suối lớn tổ chảng mà Trọng Bá đưa cho. Nồi than đỏ hỏn dưới chân anh ta toả lên sức nóng kinh người, mồ hôi đổ ra như tắm, được đám đàn em lau không sót giọt nào từ tấm khăn tẩm nước ấm. Chỉ có cách này mới có thể giải được thuốc tạm thời ra khỏi cơ thể Hoàng Phong, ai nấy đều hiểu rõ sự tình lúc bấy giờ động tác chẳng dám trì trệ. Tên đàn em gây nên tội lỗi lớn, nước mắt ròng ròng, quỳ lạy cả hội dưới khán đài, tuy thông cảm cho hắn trẻ người non dạ, nhưng tội lỗi nghiêm trọng cùng tình hình cấp bách khiến không ai có thể thốt lên một lời động viên nào. Trọng Bá thấy Hoàng Phong chẳng khá lên được bao nhiêu, quả thật thời gian nghỉ giữa hiệp là không đủ, lòng như lửa đốt khi tiếng kẻng báo hiệu hiệp đấu tiếp theo đã bắt đầu vang lên.
Keng…eng…eng…
***
Huyền My yên tâm khi chiếc taxi lao vù khuất hẳn sau ngã rẽ cuối đường. Rút cuộc con bé cũng chịu nghe lời nàng dù có chút hậm hực để Gia Bảo đưa về sau năm phút đồng hồ chẳng thể nào liên lạc được với Hoàng Phong. Nàng mỉm cười khi thấy thái độ con bé đối với đàn anh trong ban nhạc, thật giống như oan gia kiếp trước vậy. Có khi nào… ghét của nào, trời trao… Bật cười lớn trước ý nghĩ bất chợt trong đầu, Huyền My quay lưng thoan thai bước về phía phòng Kỳ Nam, nơi có người nàng yêu sẽ bất ngờ khi nàng xuất hiện.
Trời bắt đầu nhỏ giọt theo từng bước chân của nàng.
Huyền My vừa đi vừa cất giọng khe khẽ bài mà nàng đã nghe Hải Hà hát trong văn phòng khoa. Cô bé dễ thương thật, hôm nay lại vắng mặt nếu không chắc sẽ có một màn song ca hay hợp ca tuyệt vời với cả nhóm rồi. Dù gì cũng toàn cây văn nghệ tiệc tùng đêm nay mà.
Cánh cửa phòng người yêu đã ở ngay trước mắt, Huyền My hít một hơi sâu chuẩn bị cho màn xuất hiện bất ngờ của mình. Nàng tưởng tượng gương mặt lãng tử kinh ngạc của Kỳ Nam, tự lấy làm thích thú nhu mì trong lòng. Huyền My co tay định gõ cửa, đúng lúc một âm thanh nho nhỏ bên trong phòng len lỏi qua khe cửa rót nhẹ vào tai nàng. Huyền My như bị điểm huyệt ngay tức thời, toàn thân bất động, cố xác định tiếng động phát ra từ phòng người yêu.
Thanh âm chùn chụt chanh chách xen lẫn tiếng ư ử đứt quãng của một cô gái xé toan màn đêm cứ vo ve như muỗi đập cánh bên tai Huyền My. Huyền My chết trân tại chỗ, tiếng động này không thể lẫn vào đâu được, là âm thanh phát ra mỗi khi… mỗi khi… nàng bú mút dương vật của Kỳ Nam.
– Nhưng… không thể thế được… không thể thế được…
Nàng đang ở đây, ngoài này, trước cửa phòng anh. Còn mọi người đã ra về hết từ lúc nào. Vậy… vậy ai… Ai đang ở trong đó ? Ai đang ở trong đó với anh ? Và tại sao… ? Tại sao… anh lại cùng người ta làm chuyện ấy… ? Chẳng lẽ anh còn ai khác… ngoài nàng sao… ?
Huyền My bụm miệng mình, hàng ngàn câu hỏi chợt hiện lên trong đầu, nàng thấy chóp mũi mình bắt đầu nghèn nghẹn, mặc cho những hạt mưa đang lớn dần bắt đầu lăn tăn trên vai. Bây giờ nàng phải làm sao đây ? Quay lưng ra về hay xông vào bắt quả tan tình cảnh đau đớn bên trong kia ?
Huyền My khuỵa xuống trước bậc cửa phòng nghe tim mình như rỉ máu, âm thanh trong căn phòng Kỳ Nam ngày càng dồn dập hơn.
– Phải về thôi, mình không thể ở đây thêm giây phút nào nữa
– Hơ…
Vừa dợm bước đi, tiếng rên khe khẽ quen thuộc của người yêu xuyên thẳng vào tai Huyền My.
– Không ? Mình không thể đi như thế này được. Mình phải xem người ấy là ai… ai đang ở cùng anh… Ít nhất cũng phải biết được cô ta có điểm nào hơn mình không…
Nghĩ trong đầu là thế nhưng Huyền My không đủ can đảm để bật cửa xông thẳng vào, bản tính nhu mì của nàng giờ đây đang níu lấy cơn ghen tuông trực trào trong lồng ngực, cứ loay hoay mãi chẳng biết nên lùi hay nên tiến. Trời thì bắt đầu mưa nặng hạt hơn, từng gió luồn qua con hẻm nhỏ kêu vu vu như những tiếng khóc ai oán. Chợt nàng nhớ ra một điều, một điều bí mật mà nàng phát hiện ra cách đây không lâu – khe cửa sổ nứt nẻ.
Huyền My run run khom người xuống chỗ mà cách đây vài hôm có kẻ đã khơi gợi chút cảm xúc sâu thẳm trong con người nàng. Nàng nghe mưa rơi bắt đầu thấm đẫm lưng áo sơ mi mình, cơn lạnh từ đâu lùa vào một đợt rùng cả mình. Nàng mặc kệ. Ánh sáng từ phòng Kỳ Nam xuyên qua khe cửa nứt tạo một vệt dài ngang má Huyền My, mắt nàng từ từ vừa tầm có thể quan sát được sâu trong phòng anh.
Huyền My không hề hay biết ở căn phòng đối diện, cũng có người đang im lặng quan sát nàng. Kẻ mà cách đây không lâu đang đứng vị trí của nàng bây giờ, để đau đớn trong dục vọng nhìn nàng ân ái với thằng bạn chí thân. Kẻ đó đang xót xa cho nàng đang cô quạnh ngoài hiên và cho cả chính bản thân mình cô đơn cũng đâu kém là bao.
Huyền My vội bụm miệng nhưng cũng không ngăn nổi tiếng la thoát ra khỏi cổ họng mình, nhưng thật mong mắn, một ánh chớp loé lên cùng tiếng gầm đúng lúc đã giúp nàng không bị lộ bản thân. Dù đã hình dung từ trước nhưng chính nàng cũng không khỏi thắt tim khi mục kích trực tiếp hình ảnh bên trong phòng Kỳ Nam.
Anh đang nằm ngửa, hai chân dang rộng hướng về phía cửa sổ, chính giữa chúng là một thân hình loã lồ hoàng toàn, cặp mông nảy nở, âm hộ hồng hào ươn ướt, chùm lông thưa thớt cắt tỉa gọn gàng, một nhúm da xoăn tít tạo thành lỗ nhỏ hơn ở bên trên, cái đầu với mói tóc xoã nhấp nhô lên xuống nhịp nhàng. Tất cả… tất cả… đập ngay vào đôi mắt bắt đầu nhoè lệ của Huyền My. Vị trí ấy, tư thế ấy… nàng đã từng thực hiện với anh đúng y như thế ngay chính tại căn phòng này. Trong một phút giây nào đó nàng tin phép màu xảy ra nhưng giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ. Tay Huyền My run run, bấu chặt vào thành cửa sổ, tim thắt lại từng cơn, mưa đã thấm ướt hoàn toàn phần lưng và bắt đầu loan ra trước ngực, giờ chiếc áo như trong suốt ép sát vào da thịt trắng muốt, nhưng nàng không thấy lạnh, chỉ thấy mình sao thê lương quá. Yêu đương thật nhiều, tin tưởng thật nhiều để giờ đây tất cả nàng nhận là cảm giác ê chề này sao. Nàng muốn rời đi thật xa và ngay lập tức, thoát khỏi khu phòng trọ này, thoát khỏi tình yêu dành cho người đàn ông trong kia, nhưng điều duy nhất còn giữ chân nàng ở lại đây chỉ còn là việc xác định danh tính của cô gái kia.
– Ưm… em… em tuyệt quá… anh… anh sắp rồi… Đừng… dừng lại…
Câu nói ấy như nhát dao chí mạng đâm thẳng vào lồng ngực Huyền My. Nàng cảm thấy chân mình không còn có thể đứng vững, lồng ngực bị ép chặt, dường như không còn có thể thở được nữa. Gương mặt lãng tử hiền từ mỗi khi nàng chăm sóc dương vật anh giờ đây đối với cô gái trong ấy đã không còn nữa, thay vào đó là sự say mê, hào hứng, hoan hỉ, bàn tay ấn mạnh cái đầu nhấp nhô ngày càng nhanh hơn giữa hai chân rộng mở. Nàng chợt nhận ra giờ phút này cô gái ấy có thể làm anh điên đảo hơn cả mình.
– Anh… anh ra…. ha…
– Ưm…
Tiếng cô gái nấc nghẹn báo hiệu cho đợt cao trào trong Kỳ Nam đã đến. Một dòng lệ lăn dài bên má Huyền My, mỏng thôi nhưng cứ đọng lại mãi dưới cằm day dứt không buôn. Ở đằng sau, Huy Phước bất lực nhìn người con gái đem lòng yêu thương trải qua cảm giác thê lương mà chính mình đã từng chịu đựng ngay tại cánh cửa sổ đó. Cả anh ta, cả Huyền My đã trải qua những cảm xúc đau tình như nhau.
Huyền My dù đau đớn nhưng nàng buộc mình phải tiếp tục theo dõi, không thể rời đi khi đã đến nước này. Cô gái ấy, cô gái vừa mút cái dương vật mà nàng quen thuộc ấy, đang ngồi thẳng dậy. Chỉ chút nữa thôi nàng sẽ biết được gương mặt của tình địch. Những dằn xé tạm gác qua một bên quyết tâm trong nàng giờ đây mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cô gái đứng lên, dương vật anh dù đã xuất tinh, vẫn ngạo nghễ dựng thẳng tưng giữa hai chân, vài giọt trắng đục còn rỉ nhẹ nơi đầu khất. Huyền My chưa bao gờ thấy anh sung sức như hiện tại. Cô gái xoay người lại, cầm dương vật anh kê đúng vị trí âm hộ mình, từ từ ngồi xuống, má đỏ hây hây tràn đầy phong tình.
– Trời ơi…
Huyền My thốt lên không thành tiếng. Gương mặt ấy… bộ ngực đồ sộ ấy… đâu phải ai xa lạ…
– HỒNG THANH –