HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 21
– Sao mày chơi thằng Nam?
Huy Phước lặp lại câu hỏi hồi nãy, mắt vẫn không rời kẻ trước mặt mình. Anh ta không thể ngờ, điều mình nghi ngờ lại là sự thật. Thật đáng thất vọng
***
Huyền Ny khoanh tay mãi mê ngắm cơn mưa dai dẳng bên cửa sổ, tấm cửa kính cứ run lên bần bật khi gió thốc vào. Con đường trước nhà nàng vắng tanh chẳng một ai qua lại giờ này. Hàng cây sừng sững cũng phải xôn xao vì mưa gió.
Một bàn tay lòn vào dưới chiếc áo rộng thùng thình Huyền Ny đang mặc xoa nắn bờ mông tròn mềm bên trong. Nàng giả vờ mình vẫn đang quan sát cơn mưa bên hiên cửa, mặc cho bàn tay hư hỏng ấy đang lách nhẹ vào khe mông mình. Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu khi những ngón tay khô ráp bắt đầu xâm chiếm bên trong Huyền Ny, lượng tinh trùng dinh dính vẫn còn đó sau cuộc truy hoan trước. Chiếc áo nàng mặc đã được vén lên tới hông, gió lạnh từ máy điều hoà mơn man trên cặp mông nảy nở trắng muốt. Bàn tay bên dưới rút ra, Huyền Ny ưỡn mông về sau hụt hẫng níu kéo, đôi tay tựa đỡ vào tấm kính cửa sổ.
Cặp ngực Huyền Ny bị xâm chiếm nhanh chóng dưới lớp áo, săn cứng lại ngay lập tức. Mắt vẫn nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp hơn. Bàn tay vừa rồi còn bên trong nàng giờ đang vuốt ve vùng má gần khoé môi hé mở, mùi dâm thuỷ cùng tinh dịch đàn ông thoang thoảng xung quanh. Huyền Ny le lưỡi nếm lấy những ngón tay nhoè nhoẹt nước, vị ngai ngái trôi tuột vào cổ họng nàng, hạ thể ưỡn cong uốn éo. Khúc thịt nóng hổi của gã đàn ông phía sau cứ trượt dọc theo khe mông làm nàng khó chịu kiểng cao chân, cảm giác ướt át từ đầu dương vật ấy đang rỉ ra khắp vùng thắt lưng nàng. Lỗ tai Huyền Ny nhột nhạt vì hơi thở gã đàn ông sau gáy lùa vào, toàn vùng cổ trắng ngần nổi gai ốc khoái cảm.
– Dám lấy áo anh mặc ha… –
– Đã xin phép chưa nhỉ … ?
Tiếng Hoàng Phong thủ thỉ bên tai, anh ta le lưỡi ngoáy sâu vào lỗ tai Huyền Ny.
– Ưm… -nàng bật rên thống thoái.
– Lấy đổ người khác là phả xin phép… nghe chưa…
Hoàng Phong thọt ngón tay dính đầy tinh trùng vào trong đôi môi xinh xắn của Huyền Ny, lưỡi nàng bên trong quấn lấy nó khao khát như người thiếu nước. Mỗi câu nói của thỏ thẻ bên tai là một lần anh ta gõ khúc thịt cứng ngắt nóng hổi của mình lên bờ mông tròn trịa của Huyền Ny nghe lạch bạch. Cả hạ thể nàng ấm ức uốn éo nũng nịu.
– Ưm…
– Phạt em đi… – Huyền Ny ngoái đầu về sau.
– Phạt… ưm… – Hoàng Phong cuối xuống hôn ngấu nghiến bờ môi hé mở.
Tay Hoàng Phong rảnh rang kéo hẳn chiếc áo Huyền Ny đang mặc lên tận sát nách. Cặp ngực xinh xắn to tròn giật tưng khi được giải thoát, hai hạt đậu săn cứng hồng thẫm trong ngón tay anh ta. Một vật cứng cáp trùng trục khẽ lách vào nơi cửa mình Huyền Ny. Nàng cảm thấy cơn rạo rực đã trở lại.
Tay nàng bấu chặt trên bệ cửa sổ người đung đưa hoà nhịp cùng Hoàng Phong. Hàng cây trên vỉa hè trước cổng vẫn xào xạc trong mưa gió, chúng oằn mình chống chọi với thiên nhiên cả đêm nay. Trên tầng một căn nhà, Huyền Ny cũng oằn mình hứng từng cú thúc của người tình nhục cảm dạt dào khơi lên. Hoàng Phong bắt đầu dập những cú thật mạnh mẽ vào trong âm hộ Huyền Ny. Nàng thống khoái buông môi anh ta ra rên rỉ vang khắp phòng. Trước mặt nàng là cơn mưa rả rích bên ngoài, đã nhỏ hạt hơn, nhưng chưa hề chấm dứt. Trong cơn phong tình miên man, Huyền Ny chợt thấy dưới tán cây rộng bên vỉa hè, một bóng đen lấp ló tự bao giờ. Ánh đèn đường hiu hắt yếu ớt trong cơn mưa chỉ có thể soi tỏ nữa thân dưới của cái bóng ấy. Rõ ràng hắn đang nhìn về phía trong nhà nàng. Cửa nhà đã khoá, Huyền Ny không lo, chỉ không biết hắn có nhìn thấy nàng và Hoàng Phong đang hành sự bên cửa sổ trên này hay không ? Khoảng cách từ cổng đến nhà chỉ cách một khu vườn nhỏ, đủ để người đứng dưới quan sát từng đường nét những ai đứng bên cửa sổ tầng một nếu trong điều kiện bình thường. Nhưng đêm nay trời mưa gió đùng đùng, ngay cả Huyền Ny cũng không dám chắc điều gì. Mà thôi kệ ! Hắn thấy thì đã sao ? Hạ thể nàng sung sướng lắm rồi. Thoả mãn chính mình trước đã…
Gã đứng dưới bóng cây chính là tên thủ lĩnh đầu trọc A Lâm. Trong cuộc làm ăn với Đại Hùng, hắn chợt phát hiện ra sự tồn tại của cặp chị em song sinh. Có những hoài nghi trong hắn khi thấy gương mặt xinh đẹp của hai nàng. Những nghi hoặc dấy lên trong lòng hắn suốt cả buổi tối hôm nay. Khi rút lui khỏi trận chiến, hắn đã lệnh cho tên đàn em bí mật quay lại cổng trường theo dõi hành tung của cặp song sinh. Tên đàn em suýt nữa bị nhầm lẫn khi cả đám về nhà trọ Kỳ Nam, nhưng bản tính cẩn thận khi làm đệ tử đã kiên nhẫn lần mò đến căn nhà này. Điều đó lý giải vì sao gã thủ lĩnh có mặt tại đây. Hắn đã tức tốc đến ngay vị trí thằng đệ tử cấp báo sau khi tiếp đãi thủ tục xong với Đại Hùng. Không biết hắn tìm kiếm điều gì ở hai chị em Huyền My – Huyền Ny ! Không biết điều gì khiến hắn không quản đường xa nhọc nhằn trong mưa gió ! Chỉ biết trước mắt hắn giờ đây là hình ảnh quằn quại đầy nhục cảm của cô gái bên cửa sổ tầng một. Hắn lại lẩm bẩm một lần nữa câu :
– Giống… giống lắm… !
Huyền Ny chắc mẩm rằng cái bóng đen dưới tán cây kia đang quan sát toàn bộ căn nhà của nàng, vì thế có lẽ hắn chẳng thể bỏ sót cuộc hoan lạc cùa mình trên khung cửa sổ này. Với bản tính phóng khoáng cùng những cơn sóng tình Hoàng Phong bơm vào người liên hồi, nàng mặc kệ tất cả. Huyền Ny gác hẳn một chân lên bệ cửa sổ, chân còn lại nhón cao, âm hộ mở rộng cho Hoàng Phong xâm nhập dễ dàng hơn. Cửa sổ phòng chỉ cao ngang bắp đùi nàng giờ không thể che đậy phần hạ thể đang bị công kích dữ dội trước ánh mắt của gã thủ lĩnh. Cơ thể Huyền Ny trắng nõn trong đêm tối thu trọn vẹn vào tầm mắt hắn, nhỏ bé rên rỉ trong vòng tay người đàn ông phía sau. A Lâm run run vịn vào thân cây bên cạnh, tán cây đủ rộng để che hắn khỏi cơn mưa, nhưng sao lưng hắn vẫn ướt đầm đìa, khúc thịt căng cứng bên trong chiếc quần jean.
– Ưm…
– Ưm… ưm…
– Hức… nhanh… nhanh lên… anh yêu…
Tiếng rên rỉ Huyền Ny mỗi lúc một gấp gáp, âm vực tăng cao đến gần như khản giọng. Nàng chính thị cố tình giơ cao chân để trêu ngươi kẻ đứng dưới tán cây. Ừ thì muốn nhìn thì nàng cho nhìn. Cơ thể nàng uốn éo dữ dội hơn khoe trọn những đường cong nóng bỏng mà ai cũng khao khát chạm vào. Vô tình tăng thêm độ ma sát bao quanh khúc thịt đâm sâu vào người nàng. Việc duy trì tốc độ thúc đẩy hông với người chơi thể thao như Hoàng Phong chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đêm nay anh ta cứ thấy bên trong nàng sao khít khao đến thế. Những điểm nhạy cảm nhất trên thân dương vật đều được thành âm hộ Huyền Ny ma sát dữ dội. Đã là lần làm tình thứ hai rồi nhưng dường như anh ta không thể kềm chế lâu hơn được nữa. Hoàng Phong ghì chặt hông Huyền Ny, thúc đẩy mạnh bạo không giữ sức thêm chút nào, tư thế đứng, lực cơ chân, khiến tốc độ của ra vào của dương vật anh ta đạt đến tối đa. Huyền Ny há hốc miệng, lần đầu tiên trong đêm âm hộ nàng bị công phá với nhịp điệu kinh khủng như thế này. Đỉnh điểm trong nàng đã tới gần cực hạn.
– Ưm… ưm…
– Ra đi… ra đi anh… em ra đây…
Huyền Ny gồng cứng người, âm hộ nở lớn phun trào. Hơi nóng bên trong nàng tăng dần tác động trực tiếp lên xúc giác quanh thân dương vật Hoàng Phong. Anh ta thúc mạnh vào hạ thể nàng mấy cái cuối cùng, cảm giác tinh trùng đã trực chờ nơi đầu tù. Cơ thể Huyền Ny bị úp chặt vào cửa sổ. Bầu ngực bị ép dính vào kính, hai hạt đậu bẹp dúm trượt lên trượt xuống tạo ra âm thanh kin kít kích thích. Trong cơn cực đỉnh của bạn tình, cú thúc cuối cùng của Hoàng Phong lại hấp tấp để trượt ra ngoài, nhưng anh ta đã không thể kềm chế được nữa. Từng dòng, từng dòng tinh dịch bắn xối xả lên tấm kính cửa, vài giọt rẽ hướng lung tung lên bắp đùi non giơ cao của Huyền Ny, lăn tăn chảy xuống háng rồi đọng lại trên đám lông bẹp dính. Huyền Ny lòn tay chộp lấy ngay khúc thịt của bạn trai xục lấy xục để, vắt cạn những giọt cuối cùng xuống sàn phòng, một phần rơi trên bàn chân thon nhỏ. Nàng run rẩy trượt dài theo chiều dọc cửa sổ, những dòng tinh dịch còn vươn trên tấm kính chây dính vào ngực vào má nàng. Hai lần lên đỉnh trong một đêm khiến Huyền Ny thấy thể lực mình như cạn kiệt, nàng vô lực ngồi bệt xuống đất, bên cạnh Hoàng Phong gục đầu mệt mỏi không kém, hơi thở vẫn điều hoà nhưng hai bắp chân anh ta mỏi nhừ gân xanh, chân giữa thì âm ỉ gục gặc. Huyền Ny quên bẵng đi kẻ quan sát dưới tán cây trước cổng, cơn buồn ngủ ập đến, nàng lê lết chậm rãi lên giường, thiếp đi trong nụ cười nhẹ cảm nhận phần nệm kế bên nàng cũng lún xuống, hơi thở đều đặn của Hoàng Phong trầm nồng bên tai.
Tên thủ lĩnh A Lâm không bỏ sót một hình ảnh nào của cuộc truy hoan đến tận giây cuối cùng khi mặt nàng khuất sau bệ cửa sổ. Từng đường nét gương mặt khi lên đỉnh của Huyền Ny rất đỗi quen thuộc với hắn. Gió lạnh thúc qua toàn thân, nhưng hắn vẫn đứng chôn chân tại chỗ, miệng vẫn hoài lẩm bẩm :
– Giống… giống lắm…
***
– Mày tại sao lại làm thế… ?
– Mày… mày nói gì vậy… Tao có làm gì đâu…
Đại Hùng ngoan cố chối bay biến, vẫn chưa nghĩ ra được mình đã để lộ điều gì.
– Đừng nói láo nữa. Không làm sao mày biết được thằng Nam bị đánh ở cổng trường…
– Ơ….
– Tao chưa từng nói với mày trước đó.
Đại Hùng hoang mang thật sự trước ánh mắt gầm ghè của Huy Phước. Rút cuộc hắn đã biết mình nói hớ điều gì. Quả thật diễn biến câu chuyện hắn đã được tên thủ lĩnh thuật lại toàn bộ. Hắn cũng đã từng trách khéo kẻ hắn thuê về vị trí hành động quá lộ liễu, phải là hắn thì đã chọn địa điểm khác rồi. Không ngờ lúc cao hứng trong men bia hắn lại buộc miệng nói ra ý đó chẳng đề phòng chút nào người trước mặt cả. Hắn thầm than trong lòng tự trách mình quá bất cẩn.
Huy Phước vẫn im lặng quan sát, chờ đợi câu trả lời từ thằng bạn nhậu, hoàn toàn thất vọng khi những gì mình nghi ngờ lại là sự thật. Thằng bạn đã từng phiêu cùng nhau trong từng bản nhạc, từng tập luyện thâu đêm suốt sáng cho các cuộc thi lớn nhỏ, từng kề vai bá cổ trong những buổi liên hoan mừng thắng lợi, giờ đây lại trở mặt hãm hại chính thành viên trong nhóm.
– Tao chỉ muốn lấy lại những gì nó đã cướp từ tay tao thôi.
Đại Hùng trầm giọng, hắn đã trở lại vẻ lầm lì thường ngày. Dù gì cũng đã lộ rồi, thôi thì cứ chơi bài ngửa vậy, vả lại hắn còn có cách bịt miệng Huy Phước mà.
– Những gì nó đã cướp từ mày?
– Ừ hử… – Đại Hùng nhún vai, hớp một ngụm bia lớn.
– Vị trí trong ban nhạc?
– Một trong số đó…
– Còn gì nữa… Còn cái gì nữa hả, cái gì mà phải khiến mày làm lớn chuyện như thế này.
Huy Phước lại chồm lên, một cơn giận dữ nữa trực trào trong lòng anh ta. Bà Ba béo trong bếp lại nhấp nhỏm hồi hộp ngó ra. Đại Hùng đẩy lùi ghế lại, né mình khỏi tầm tay Huy Phước, mắt nheo nheo nhìn anh ta, cơ má nhấp nhô như vừa cố nghiến răng vừa nói:
– Còn một thứ nữa… Một thứ quý giá nó đã giựt từ tay tao giờ lại đan tâm vứt bỏ khi không cần nữa…
– Cái gì…
Huy Phước đập mạnh hai tay xuống bàn, anh ta như muốn bùng nổ khi nghe thấy thằng bạn thân của mình đang bị bêu rếu xấu xa. Thằng bạn chính trực, ngay thẳng của anh ta đang được nhắc đến như một kẻ bỉ ổi chuyên giành giựt những món đồ chơi mình ưa thích rồi quẳng đi ngay khi đã chán.
– Mày không tin…? Nó là người như vậy đấy… – Đại Hùng trầm giọng nhấn mạnh.
– Không thể nào. Cái mày mất là gì? – Huy Phước nheo mắt nghi hoặc.
– Mày biết mà…
– Tao biết… ?
– Không phải thứ tao mất. Thứ nó đã từng vứt bỏ…
Mắt Huy Phước mở lớn trừng trừng nhìn Đại Hùng, anh ta phát hiện một tia sáng nào đó trong câu nói của hắn. Anh ta dường như đã biết thứ mà Đại Hùng vừa nhắc tới nhưng thật không ngờ nó lại có liên quan đến Đại Hùng.
– Là…
– Đúng vậy, chính là những gì mày nghĩ… – Đại Hùng biết Huy Phước đã ngộ ra hàm ý của mình.
– Không thể nào… Không thể nào… Mày thì có liên quan gì ? – Huy Phước ngờ vực hỏi.
– Đó là thứ tao mất vào tay nó…
– Mày… Nhưng đó không phải lỗi của nó…
– Không phải nó thì là ai…
Giờ đến phiên Đại Hùng không còn giữ được bình tĩnh. Hắn đập tay còn mạnh hơn cả Huy Phước lúc nãy, chén dĩa nảy tưng tại chỗ lăn lông lốc trên bàn. Nồi lẩu ở giữa cả hai giờ cạn dầu nguội ngắt.
– Không… không phải như mày nghĩ đâu…
– Ha ha… Một thằng giả vờ đạo mạo… Chính nhân quân tử… TAO KHINH…
– Mày… mày… chỉ vì một chuyện chưa rõ ràng mà nhẫn tâm ra tay ác độc thế à…
Huy Phước cũng bừng bừng tức tối trước thái độ của Đại Hùng. Cả hai gầm ghè đối phương dường như có thể lao vào nhau bất cứ lúc nào. Bà Ba béo mặt không còn hột máu, lại quay về bàn thờ ông địa, tay chấp trước ngực miệng lẩm bẩm cầu xin.
– Cô yên tâm. Tui không đánh nhau với thằng này ở đây đâu – Đại Hùng giơ tay ngăn bà ta đang lăn xăn lại can.
– Tao cũng chẳng muốn đánh mày… chuẩn bị mà giải thích cho cả nhóm đi…
– Ha ha… Ý mày là mày sẽ kể cho cả đội văn nghệ nghe chuyện tao ám hại thằng Nam…
– Dĩ nhiên… chuyện lớn quá rồi… không thể để yên được…
– Vậy mày có kể luôn chuyện mày nhìn thằng bạn thân làm tình cùng con nhỏ bạn gái Huyền My của nó ? À… mà còn vãi bậy ra trước cửa phòng khi đang nhòm lén nữa chứ… Ha ha ha…
– Mày… mày…
Huy Phước cứng học lắp bắp. Cuộc tranh luận về việc hành hung Kỳ Nam nãy giờ khiến anh ta quên bẵng đi hành động tội lỗi của mình. Đó cũng là con át chủ bài mà Đại Hùng giữ trong lòng để đối phó với Huy Phước trong suốt buổi đối đáp này, lòng hả hê khi thấy nó đạt hiểu quả tối đa. Huy Phước cảm thấy thất vọng với chính mình.
– Tao còn biết tình cảm của mày với con bé Huyền My nữa kìa !
– Mày… sao mày biết…
– Ha ha… có những chuyện… đâu phải mình mày trải qua – Đại Hùng chua chát.
– Thì ra…
– Đúng vậy… Tao cũng khuyên mày… Yêu là không nhường nhịn, yêu là phải giành lấy…
Mắt Đại Hùng nhìn xa xăm ngoài đường…
Cơn mưa dai dẳng đêm nay đã tạnh từ bao giờ.
***
Huyền My giật mình tỉnh dậy khi nhiệt độ ban đêm đã giảm mạnh, cái lạnh mơn man trên thân thể nõn nà của nàng. Trong cơn mê ngủ nàng đã trượt khỏi người Kỳ Nam, giờ anh đang say giấc nồng bên cạnh. Chân Huyền My gác hờ qua hạ thể anh, dư vị ái tình vẫn âm ỉ bên trong âm hộ nàng. Nàng khẽ chuyển mình, nằm nghiêng lại, ngắm nhìn gương mặt anh ngủ, hiền từ và lãng tử. Kéo tấm chăn xếp gọn gàng bên góc tường đắp lên cả hai, thật nhẹ nhàng tránh làm động đến vết thương tay, Huyền My cố tìm lại giấc ngủ nhưng có vẻ thật khó khăn, trằn trọc mãi không thôi.
Tiếng lạch cạch của ổ khoá bên ngoài làm Huyền My chú ý. Cơn mưa đêm đã dứt, không gian tĩnh mịch bao trùm nên âm thanh dù nhỏ cũng nghe rõ mồn một. Huyền My khẽ ngồi dậy, tiếng mở cửa phát ra từ phòng đối diện. Đối diện là phòngHuy Phước, anh ta về trễ thế à, chẳng lẻ chuyện trước cổng trường nghiêm trọng với đội văn nghệ lắm sao ? Huyền My thắc mắc trong lòng. Chợt nghĩ lại ánh mắt len lén ngoài cửa sổ khi nàng ân ái với Kỳ Nam, Huyền My đỏ mặt. Vậy là không phải anh ta rồi ! Ừ, mà sao lại là anh ta được nhỉ. Tự cốc đầu mình một cái xua đi cái ý nghĩ vô căn cứ của mình, chỉ là đôi mắt sau khe cửa hơi giống với ánh mắt trong nhà để xe dưới tầng hầm trường mà thôi. Giống thôi, chứ đâu phải nhỉ ?
Huyền My rón rén ngồi dậy, tránh làm người yêu thức giấc, với tay lấy chiếc áo sơ mi của Kỳ Nam treo trên giá móc khoác lên người. Nàng khe khẽ hé cửa, ló đầu ra ngoài tìm Huy Phước, chiếc áo người yêu không che đủ cặp chân trắng nõn cùng bờ mông trần trụi, nhận thấy điều đó nàng nghiên mình dấu chúng khuất sau cánh cửa phòng.
Huy Phước lui cui mở cửa phòng mình, hơi bia chếnh choáng làm anh ta hơi lọng cọng trong việc tìm đúng chiếc chìa khoá. Mọi chuyện xảy ra đêm nay làm anh ta khá mệt mỏi, giờ cứ chênh vênh trong những ý nghĩ mông lung vô định.
– Anh Phước…
Huy Phước quay lại khi nghe tiếng gọi khẽ của Huyền My. Lòng anh ta xôn xao trước gương mặt xinh đẹp của nàng, nó còn vương chút phong tình mà nàng không hề để ý. Tim Huy Phước nhói đau khi thấy chiếc cổ thon thon lấp ló trong mái tóc cùng chiếc áo sơ mi đàn ông sờn màu, giờ đây mối quan hệ của Kỳ Nam và Huyền My vững chắc đến nỗi nàng ta không thèm dấu diếm việc ở lại đêm phòng thằng bạn thân của anh ta.
– Ờ, chào My… – Huy Phước lên tiếng khó nhọc trong men bia.
– Anh say à…?
– Ờ… Ừm… vài chai với thằng bạn…
Huy Phước ấp úng, cảm thấy Huyền My đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Thì dù gì thằng bạn thân mới vừa bị người ta đánh, mình thì lại đi nhậu, có gì đó không phải cho lắm.
– Ơ… Thế chuyện đội văn nghệ mình thế nào anh. Có ảnh hưởng gì không? – Huyền My băn khoăn, vẫn nép mình sau cánh cửa mở hờ, gió lách mình qua mép cửa lùa thẳng vào tận bên trong của nàng.
– Không sao… tốt đẹp cả. Gia bảo nó giải quyết êm xui rồi.
Huy Phước nói, quay lại mở cửa phòng, cố tránh ánh mắt Huyền My, anh ta sợ nhìn lâu sẽ chết chìm trong ấy mất. Ổ khoá đánh tách một tiếng đanh gọn, Huy Phước thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đúng chìa rồi, lặng lẽ mở cửa, căn phòng thân quen trước mặt tối om cô quạnh.
Huyền My ngó quanh trong khi Huy Phước loay hoay với cái khoá cửa, khu trọ vắng vẻ im lìm, các phòng dọc con hẻm tắt đèn tối thui. Là ai, ai đã nhìn trộm nàng nhỉ? Trong trí óc Huyền My, nàng đã vô tình loại Huy Phước ra khỏi diện tình nghi, anh ta đi nhậu chiều giờ mà! Tâm trạng nàng phức tâp xoay chuyển.
– Thôi… My vào ngủ đi, nhớ để ý vết thương của nó nhé. Ngủ ngon…
Huy Phước phất tay chào Huyền My, đôi mắt lộ vẻ thương tâm không rõ ràng trong màn đêm. Nửa muốn nửa không, Huy Phước quay lưng vào phòng. Huyền My nhìn anh ta ngật ngưỡng bước qua cửa, uống gì mà say thế, lòng dâng lên một chút thương cảm.
– Ý… coi chừng… anh… ối…
Huyền My thốt lên khe khẽ. Huy Phước vấp phải bậc ngăn mưa trước cửa phòng chúi nhủi về phía trước. Anh ta chống được hai tay cùng đầu gối xuống sàn nhà giữ được cho mặt mình khỏi đập xuống gạch. Lật người lại, Huy Phước xuýt xoa cái đầu gối nhức nhối. Cơn đau chợt tan biến đâu mất vì cảnh tượng trước mặt anh ta.
Huyền My thấy Huy Phước ngã, theo phản xạ tự nhiên chúi người về phía trước để níu anh ta lại, mặc dù khoảng cách của hai người khá xa so với một cái sải tay của nàng. Chỉ là phản xạ theo bản năng thôi, nhưng nó bất ngờ đến nổi Huyền My không kịp dừng lại. Chiếc sơ mi sờn màu của Kỳ Nam mà nàng đang mặc mắc vào khoá cửa trong, trước sức rướn của nàng hàng cúc gài bị giựt tung, bên vai áo khuất trong cánh cửa nãy giờ bị kéo soạt xuống tận khuỷ tay. Thân trước nàng hoàn toàn loã lồ trước ánh mắt há hốc của Huy Phước.
Gương mặt thanh thoát xinh đẹp thản thốt, bầu ngực vun cao no tròn, hạt đậu hồng hào nhỏ xinh, chiếc eo thon nhỏ uốn lượn qua vùng xương chậu, kéo dài xuống đôi chân thẳng tắp, vùng tam giác bí hiểm lúng phúng lông ẩn hiện hai mép thịt mum múp, tất cả được thu lại hoàn toàn trong tròng mắt Huy Phước. Nàng đẹp quá, tựa như thiên thần. Anh ta thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể căng cứng, hình ảnh nàng quằn quại trong vòng tay thằng bạn thân lại hiện về rõ mồn một.
– Chết… chết rồi…
Huyền My than thầm, kéo vội hai bên áo lại, khép nép che những chỗ cần che, đôi chân trần lúng túng vặn vẹo, mắt liếc nhìn Huy Phước. Này, sao cứ nhìn người ta như thế, chẳng phải anh nên quay đi sao? Nàng kêu trời trong lòng trước phản ứng cứng đờ của Huy Phước. Có tiếng Kỳ Nam khẽ chuyển mình sau lưng, Huyền My hoảng hốt đóng sầm cánh cửa lại, anh vẫn mệt mỏi ngủ vùi không biết chuyện gì vừa xảy ra. Tim nàng đập bình bình trong lồng ngực thở không ra hơi.
Chỉ còn lại anh chàng tội nghiệp, vẫn ngồi đóng băng sau cú té bất ngờ, cơn đau nhức ở đầu gối như chưa hề tồn tại. Anh ta nhìn trân trân cánh cửa khép kín phòng đối diện, phía sau nó có một thiên thần mà trong lòng hằng đêm yêu thương tơ tưởng. Trong đầu anh ta văng vẳng câu nói của thằng bạn nhậu:
– Yêu là không nhường nhịn… Yêu là phải giành lấy…
Một cơn gió lùa qua con hẻm khu trọ. Tiếng gió hú âm u làm cho khung cảnh càng trở nên tịch mịch hơn. Một đêm dài với bao biến cố cho các bạn trẻ của chúng ta. Một đêm quá dài… quá lạnh lẽo… như báo hiệu những rắc rối còn ở phía trước, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu.
Thôi thì mưa cũng đã tạnh, đêm có dài thì cũng sẽ qua…
______________________________________________________________________
Chương V : “HẬN THÙ” đã hết cũng là kết thúc một đêm dai dẳng đầy biến động của các nhân vật của chúng ta.
Văn phong còn lủng củng, không truyền đạt hết được ý tứ cần diễn giải. Hi vọng các bạn thông cảm vẫn sẽ ủng hộ những chương tiếp theo, với Chương VI : “ĐẠI HỘI VĂN NGHỆ”.