HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 20
– À… ừ… mà sao nó bị thương vậy. ?
Đại Hùng đưa ly bia lên miệng, ngập ngừng trước câu bắt bẻ của thằng bạn Nó hỏi đúng, mình phải tỏ ra quan tâm hơn nữa.
– Nó bị người ta đánh…. Haizzz…
Huy Phước càng bán tín bán nghi hơn trước thái độ của hắn, ly bia vẫn giơ giữa lưng chừng vì chờ đợi cú cụng giao hữu đã không xảy ra.
– Mà… nó bị ai đánh vậy. ?
Đại Hùng ngó bâng quơ cơn mưa ngoài quán, chẳng để ý đến ánh mắt dò xét cùng mối nghi ngờ bắt đầu dấy lên trong lòng thằng bạn nhậu.
– Không biết ! Lạ hoắc. Chẳng biết có hiềm khích gì với nó ?
– Tao nghe đồn dạo gần đây các đội văn nghệ hay bị hành hung lắm !
Đại Hùng nêu lên giả thiết, cái giả thiết mà hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi. Chính hắn là người lan truyền những tin đồn thất thiệt về việc các đội tham gia kỳ văn nghệ này bị chơi xấu bằng vũ lực. Hắn đã mất công đi rêu rao bằng những mối quan hệ. Hắn đánh trúng vào tâm lý đám đông của sinh viên, lời đồn lan ra nhanh lắm, thậm chí còn được thêm thắt vào tý mắm muối cho có phần thuyết phục kịch tính.
– Ừ… mọi người cũng nghi ngờ điều đó…
Huy Phước giả vờ hùa theo giả thiết của Đại Hùng. Trong tâm trí của anh ta lúc này giả thiết đó có hơi trào phúng. Chỉ vì chiến thắng cuộc thi cấp trường, một ai đó có thể thuê nguyên đám giang hồ với hung khí tập kích đối thủ sao ? Anh ta luôn có cùng câu hỏi với Gia Bảo.
– Oh ! Ku Nam cũng chì lắm, ba bốn hằng nó không ngán đâu. – Đại Hùng yên tâm về những gì mình sắp đặt, nên cứ tự tin trò chuyện chẳng mảy may đề phòng.
– Ba bốn thằng ? – Huy Phước hỏi lại, có một điểm sáng nào đó vừa xẹt qua trong đầu anh ta. Nãy giờ anh ta hoàn toàn không nói đến việc Kỳ Nam bị hội đồng.
– Ờ… ờ thì… tao đoán đại là vậy.
Đại Hùng hớp một ngụm thật lớn vào miệng, mắt đảo lên đảo xuống liên tục, cảm thấy hình như mình vừa hớ điều gì đó, tự dặn lòng phải cẩn thận hơn.
– Xì, đoán hay mậy, đừng nói là mày chơi nó nha… nha… ha ha
Huy Phước nhấp nháy mắt với Đại Hùng, giọng điệu bỡn cợt như một câu nói bông đùa.
Đại Hùng xém sặc vì cục thịt bò nhai dở trong miệng trước câu hỏi bất ngờ. Quan sát gương mặt Huy Phước như thật như chơi, nhớ đến tính cách hay đùa giỡn quá đà của thằng bạn, hắn vỗ đùi đánh đét một cái phá lên cười :
– Ha ha ha… mày giỡn nhạt tuệch như phét ấy. Tao mà làm thì tao phải chơi mấy đội khác để đội mình giải nhất chớ… ha.. ha ha…
– Ha ha… Thấy mày Gia Cát Dự tài thế nên tao đoán thế thử… Ha ha… Thế không phải mày làm à… ?
Huy Phước vẫn thăm dò trong tự nhiên, cố tình lặp lại câu nói đó tìm kiếm chút manh mối nào thêm. Thâm tâm chỉ muốn xoá tan sự nghi ngờ trong lòng mình, anh ta chẳng mong gì chuyện hai thằng bạn trong ban nhạc đấu đá nhau.
– Tao không làm… Chắc chắn tao không làm…
– Sao tao phải làm vậy trời… ha ha ha…
Đại Hùng vui vẻ gắp thêm một miếng thịt bự chảng cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Khẳng định hai ba lần sự vô tội của mình. Thằng bạn lầm lì kiệm lời hằng ngày trong ban nhạc, đêm nay bỗng trở nên nói nhiều lạ thường.
– Tao không có làm đâu !
– Mà sao mày lại hỏi tao như thế ? Bộ nghi ngờ tao hà ? – Hắn đưa ly cụng với Huy Phước một cái thật mạnh, với tính cách của thằng bạn, hắn chẳng mảy may nghi ngờ gì, cứ yên tâm phây phẩy chối thôi.
– Không ! Chỉ thấy trùng hợp lạ lạ, nên tao vui miệng đùa thôi mà… ha ha… !
Huy Phước cảm thấy mình cũng quá đáng khi chẳng có chút bằng cớ gì lại đi nghi ngờ thằng bạn này. Chắc đúng như lời nó nói, mình muốn thì mình nhậu thôi, nãy giờ cứ mãi suy nghĩ bậy bạ mà đã uống thua nó những hai ly liền.
– Thôi, bỏ đi, cạn nào. – Anh ta uống ừng ực hết ly bia đầy của mình, chắc có lẽ cơn say làm anh ta mất bình tĩnh đánh giá sai lầm, suy nghĩ tầm bậy tầm bạ chăng.
– Khà… quá đã… Phải vậy chứ… Tao chả làm mấy chuyện này đâu…
Đại Hùng dường như uống nhiều rồi, hắn thấy cơn hứng thú nói chuyện dâng cao trong cổ họng, hân hoan vì thành quả hiển hiện trước mắt, không uổng với số tiền hắn bỏ ra. Cảm thấy mình cứ lặp đi lặp lại một ý hoài, hắn nghĩ phải nói thêm gì đó để chứng minh sự vô tội của mình.
– Mà nếu có làm… tao chẳng bao giờ ngu dại kêu người đập nó tại cổng trường làm gì… ha ha…
Trong một khoảnh khắc rất nhanh, mọi chuyện biến chuyển theo chiều hướng không ngờ tới. Huy Phước dộng ly xuống bàn mạnh đến nỗi đôi đũa trước mặt nẩy lên rơi lạch tạch dưới chân. Mắt anh ta mở lớn nhìn thằng bạn đang nhậu với mình không thể tin được vào những điều hắn nói.
– Là nó… chính là nó làm…
Đại Hùng giật mình vì phản ứng của Huy Phước, lúng túng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Hắn đâu biết được rằng, vì cao hứng nhất khi kế hoạch hắn sắp xếp trơn tru giờ thành quả đạt được trước mắt hắn đã uống hơn thằng bạn mình rất nhiều. Chắc mẩm thằng bạn đã tin tưởng, buông lơi trò chuyện, bỏ hẳn đề phòng trong từng câu nói, hắn đã vô tình để hớ ra một dữ liệu mà chính ra hắn chưa thể biết.
Chiếc ghế Huy Phước ngã xoạc ra sau khi anh ta chồm lên nắm lấy cổ áo Đại Hùng nhấc bổng trong ánh mắt ngơ ngác của thằng bạn nhậu. Thân hình Huy Phước quá cao nên khi mặt Đại Hùng bị kéo lên ngang tầm, chân hắn phải khó khăn nhón hết cỡ để giữ thăng bằng. Đến lượt đôi đũa của hắn cũng rớt xoạch xuống đất, nồi lẩu chao đảo nước sóng sánh vung vãi ra xung quanh nhưng cũng may không đổ. Đại Hùng hốt hoảng la oai oái, tay cố gỡ cổ áo mìn ra khỏi sự kềm cặp của thằng bạn:
– Ê… mày… làm gì vậy mày… tự nhiên nổi cơn vậy ba…
– Sao mày chơi thằng Nam ? – Huy Phước gằn giọng, bàn tay to lớn nắm chặt cổ áo Đại Hùng.
– Này… này… giỡn quá trớn rồi nha mậy… tao đã nói là tao không có mà…
Đại Hùng hoang mang vẫn chưa hiểu mình vừa nói hớ điều gì. Chân hắn cố nhón thiếu điều muốn vọp bẻ. Cái thằng đã cao mà tay lại cứng như thép ấy, siết chặt cổ áo muốn ná thở kinh hà.
– Các cậu ơi… thương cho bà già này… đừng… đừng đánh nhau… Tối giờ đã không có khách rồi, các cậu đừng phá quán của tôi mà…
Bà Ba béo hốt hoảng từ trong bếp chạy ra khi thấy có xô xát, tiếng dép lẹp xẹp kéo lê trên nền gạch. Mặt bà mếu máo như sắp khóc vì một đêm vắng khách mà còn gặp hai thằng âm binh. Bà thuộc tuýp đậm người, tay bà chỉ có thể với lên ghị chặt bắp tay tên cao lớn cố giải thoát cho tên đầu trọc khốn khổ kia. Khổ quá mà.
– Bình tĩnh… có… có gì từ từ nói mày… quán của… người ta đang bán đó…
Đại Hùng lắp bắp nói, thấy cổ họng mình thật sự không thể thở dưới bàn tay của Huy Phước. Đầu hắn hoang mang vẫn chưa hiểu sao thằng bạn nhậu phản ứng mạnh như thế. Hay là nó xỉn rồi, không đúng đô nó cao quá mà… vậy thì tại sao chứ… ?
Huy Phước gầm ghè nhìn Đại Hùng không chớp mắt, lời van xin của bà chủ quán đã lọt vào tai anh ta, xét cho cùng thì cũng đúng. Hít một hơi thật sâu, cố dằn lại cơn giận dữ của mình, anh ta quẳng mạnh thằng bạn khốn nạn xuống lại ghế của hắn. Ghế Đại Hùng nhổng cả hai chân trước lên oằn mình chịu cả thân thể của hắn dồn vào vì dư lực cú quăng quá mạnh của Huy Phước. Khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng khỏi té, Đại Hùng vuốt vuốt cái cổ tê rần cảm nhận không khí luồn vào phổi mình dễ dàng hơn. Hắn ngần ngại nhìn Huy Phước ném ánh mắt sắc lẹm về phía mình. Hắn biết trong men bia, hắn đã nói hớ điều gì đó rồi.
Bà Ba béo thấy tình hình có vẻ dịu, bà lại lui vào bếp, nhưng lần này luôn quan sát hai vị khách duy nhất trong quán với vẻ đề phòng cao độ. Một cuộc đụng độ nữa có thể diễn ra lắm chứ. Bà lui cui thắp nhang cho bàn thờ ông địa đặt cuối bếp, miệng lẩm nhẩm không ngớt.
– Sao mày chơi thằng Nam?
Huy Phước lặp lại câu hỏi hồi nãy, mắt vẫn không rời kẻ trước mặt mình. Anh ta không thể ngờ, điều mình nghi ngờ lại là sự thật. Thật đáng thất vọng
***