HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 19
Đại Hùng dừng xe cái oạch trước hiên quán nhậu Bà Ba Béo, cái quán vắng tanh trong đêm mưa gió bão bùng này. Bà chủ quán thân hình béo tốt ngồi sát nồi lẩu sôi ùng ục phe phẩy cánh quạt, ánh mắt dò xét người vừa đến ngoài cửa. Chắc lại là một tên trú mưa, bà thở dài thường thượt.
Đại Hùng không có ý định đi nhậu trong giờ phút này, chỉ là cái quán mà hắn dừng lại vô tình đối diện khu trọ của kẻ mà hắn cần tìm hiểu tình trạng lúc bấy giờ. Hắn cứ ngó nghiêng cánh cổng xiêu vẹo mà chưa biết tiếp cận cách nào cho tự nhiên nhất. Hắn đã từng đến đây vài lần để nhậu với hai tay guitar trong band nhạc, đôi lúc là tại phòng, đôi lúc ra quán Bà Béo, nhưng giờ mà bước vào hỏi han thì quá khiên cưỡng, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Bất chợt một chiếc xe máy rẽ nước bắn tới, thắng cái két ngay trước cửa phòng trọ. Người lái trùm kín áo mưa từ trên xuống dưới nhưng Đại Hùng vẫn nhận ra là Huy Phước nhờ vào chiếc xe quen thuộc mà anh ta vẫn đi. Đại Hùng lấy làm lạ, Huy Phước vừa về tới nhà trọ, một mình, không có Kỳ Nam phía sau. Hay Kỳ Nam bị thương chưa thể trở về ? Hay chỉ đơn giản là Huy Phước vừa đi mua một thứ gì đó mà thôi ? Tên đại ca kể cho hắn rất chi tiết tình hình hành động, nhưng còn phần sau khi rút lui thì hắn hoàn toàn mù tịt. Chỉ biết chắc một điều, tay Kỳ Nam chắc chắn bị thương khá nghiêm trọng nhờ vào độ tuôn của máu mà gã mũi khoằm cam kết với hắn.
Đầu Đại Hùng cật lực suy tính các bước tiếp theo trong khi vẫn chăm chú quan sát Huy Phước qua màn mưa ngày càng lớn. Mắt hắn chợt sáng rỡ phát hiện ra Huy Phước vừa dắt xe vào trong nhưng chưa khoá cổng ngoài lại. Tim đập bình bịch, lòng khấp khởi vì vừa tìm ra được lời giải một bài toàn khó. Chỉ cần nán lại thêm một chút nữa, đủ thời gian để Huy Phước lê lết tấm thân cao kều về phòng, hắn có thể lẻn vào tìm hiểu tình hình của Kỳ Nam đã về hay chưa, hoặc bị thương mức độ nào.
Năm phút đồng hồ trôi qua chậm rãi trong sự nóng lòng của Đại Hùng. Không thể chờ được nữa, suy tính khoảng thời gian này chắc cũng đủ an toàn, hắn vội vàng đẩy xe mình vào quán Bà Ba Béo.
– Cô ơi… trông dùm con chiếc xe, con qua phòng trọ đối diện kéo thằng bạn ra nhậu nha. Chậc, chờ hoài mà nó chẳng thấy đâu, chả biết mần gì mà lâu dữ thần.
Hắn diễn xuất khéo léo, tránh ánh mắt nghi ngờ của bà chủ. Mà cũng đâu cần phải thế, trời mưa to, quán vắng như chùa bà đanh, có được khách bà mừng hớn hở ra mặt có tâm trí đâu để ý đến điệu bộ bất thường của vị khách trẻ kia.
– Ờ … ờ… cậu cứ để xe đó tui trông cho. Qua lẹ về lẹ, tui đốt lò chờ sẵn.
Chỉ chờ có thế, Đại Hùng dựng chống xe, phóng ngay qua bên kia vệ đường. Hắn ngập ngừng cẩn trọng đẩy nhẹ nhàng cánh cổng khu trọ mấy thằng bạn, cố di chuyển thật nhẹ nhàng qua những vũng sình, không gây nên một tiếng động nào cả, lầm lũi tiến sâu vào dãy phòng trọ..
Đại Hùng giật thót mình, nép sát vào bức tường dãy đối diện khi còn vài bước chân nữa là đến căn phòng Kỳ Nam. Một bóng đen đang lui cui bên bệ cửa sổ căn phòng mà hắn định bước tới. Dù chỉ thấy được đằng sau, nhưng tấm lưng dài ngoằn và bộ đồ chưa thay đã tố giác cái bóng đó chính Huy Phước. Đại Hùng còn ngạc nhiên hơn nữa khi nhận thấy Huy Phước đang thủ dâm trong khi nhìn lén phòng thằng bạn thân. Huy Phước tập trung đến nỗi chẳng nhận ra được sự hiện diện của hắn. Âm thanh khe khẽ phát ra từ căn phòng Kỳ Nam khiến hắn xác định được chuyện gì đang diễn ra tại đây.
Gương mặt Đại Hùng từ bất ngờ dần chuyển sang thích thú như vừa nắm được điều gì đó. Hắn ung dung đợi chờ im lặng đằng sau Huy Phước. Chỉ có một điều lăn tăn trong lòng hắn là Kỳ Nam vẫn còn đủ sức để làm tình sao ? Chẳng lẽ vết thương không nghiêm trọng như tên giang hồ đã nghĩ ?
Tình cảnh lúc này trong con hẻm khu trọ thật là kì dị. Một thằng con trai lẳng lặng canh me thằng bạn của mình đang thủ dâm khi xem lén thằng bạn thân của thằng đó làm tình vời người yêu. Đại Hùng im lặng quan sát, đôi lúc không khỏi bật cười trước hoàn cảnh bất đắc dĩ này, Huy Phước thật bệnh hoạn, mà có lẽ hắn cũng là một gã bệnh hoạn.
Đại Hùng bật cười khẩy khi Huy Phước run rẩy nhét dương vật ỉu xìu vào lại trong quần. Hắn biết trong lòng Huy Phước đang có những cơn sóng mâu thuẫn rất lớn. Tình cảm của Huy Phước dành cho cô chị cặp song sinh, hắn đã đoán ra từ lâu. Hắn cũng từng đơn phương một người, hắn biết rõ biểu hiện của những người đang đơn phương.
Đại Hùng tằng hắng một tiếng đủ nhỏ để Huy Phước nhận ra mình mà không làm đánh động hai con người bên trong căn phòng kia. Huy Phước giật thót mình quay lại, qua ánh sáng yếu ớt từ ánh đèn đường xa tít đầu cổng trọ, anh ta nhận ra thân hình và nửa khuôn mặt của tay trống trong ban nhạc. Đại Hùng đưa bàn tay lên miệng ra hiệu im lặng khi Huy Phước mấp máy môi định nói gì đó. Hắn băng qua màn mưa, bước ngang qua Huy Phước cúi xuống đúng vị trí khe nứt mà Huy Phước vừa sử dụng.
Đại Hùng nuốt nước đánh ực một cái khi nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng. Cặp ngực no tròn vun cao với hai hạt đậu nhỏ xinh, cái âm hộ hồng hào bịn rịn tinh trùng ở giữa đôi chân thon dài trắng muốt vẫn chưa khép lại làm tâm trí hắn xao động đôi chút. Hắn mê mẩn nhìn ngắm một lúc quên đi mục đích ban đầu mình đến đây. Huy Phước sau một hồi sững sờ vì sự xuất hiện bất ngờ của Đại Hùng, từ cảm giác lúng túng khi bị phát hiện ra việc làm xấu xa của mình dần chuyển qua khó chịu khi thấy hắn ta soi mói quá lâu vào phòng thằng bạn thân, dĩ nhiên anh ta biết hắn đang nhìn gì. Người mà anh ta thầm thương trộm nhớ đang phơi bày những nơi bí ẩn nhất của thân thể con gái qua khe cửa hẹp mà.
– Này…
Huy Phước lên tiếng, tay bấu chặt vai Đại Hùng lay mạnh, muốn kéo hắn ra khỏi vị trí tội lỗi này. Lực bóp của Huy Phước khiến vai hắn nhói lên một cái, bừng tỉnh, nhớ ra được mình đến đây vì điều gì. Đại Hùng dứt mắt ra khỏi thân thể loã lồ tuyệt mỹ của Huyền My, liếc xéo một cái lần cuối vào trong, dừng ngay cánh tay bị thương của Kỳ Nam, thầm đánh giá mức độ thiệt hại của nạn nhân. Lồm cồm đứng dậy, gương mặt không dấu nổi vẻ đắc thắng. Băng bó thế kia, khó mà chơi đàn được trong lần văn nghệ này. Hắn nhìn Huy Phước đang đứng đề phòng, cười khẩy:
– Không ngờ mày lại có sở thích như vậy !
– Tao…
***
Bà Ba béo đặt nồi lẩu bò thơm phưng phức bốc khói nghi ngút trước mặt hai vị khách sinh viên, rồi nhanh tay rót lẹ hai chai Sài Gòn Đỏ vào ly của từng người như sợ cả hai sẽ có thể đổi ý bất cứ lúc nào. Bà quay lại bếp trả lại không gian riêng tư cho khách, lòng hí hửng, quán vừa có khách, mưa ngoài trời đã nhẹ hạt hơn, rút cuộc đêm nay không phải ngồi không đập ruồi hoài.
– Cánh tay có vẻ nghiêm trọng nhỉ ?
Đại Hùng gấp một miếng bò và chén của Huy Phước, cất tiếng hỏi trước khi nhấp một ngụm bia lớn vào miệng. Hắn cố gắng dấu nhẹm nỗi hân hoan trong lòng mình.
– Đứt Hổ Khẩu, vết thương khá sâu, nhưng không tổn hại gì đến gân và cơ.
Huy Phước không màn đến miếng thịt bò, cũng hớp một ngụm bia to tướng, cảm nhận cái lành lạnh trôi tuột cả thân thể. Anh ta đang trong trạng thái bối rối và lo âu nhưng lại không muốn ai biết nên trả lời cộc lốc. Đại Hùng hơi nhíu mày vì câu trả lời, có vẻ vết thương không đủ nguy hại như hắn muốn, cái vụ băng bó chằng chịt dường như là do bác sĩ làm quá lên hay sao ấy.
– Thế… vụ văn nghệ, tiếp tục được chứ ?
– Nó chắc không thể tham gia đâu !
Cuộc nói chuyện khá sượng sùng khi cả hai đều có điều cần dấu giếm đối phương. Tiếng cụng bia vang lên khô khốc như muốn làm buổi nhậu trở nên trơn tru hơn. Chỉ hai lần nâng ly, Huy Phước đã cạn hết phần của mình, một đêm quá dài và mệt mỏi, anh ta lại muốn mượn bia để có can đảm đối mặt với những chuyện đã xảy ra. Bia vào, đầu óc thoáng hơn, bất cần hơn, những ưu tư lo lắng tự trở thành cỏn con. Đại Hùng vẫn còn một phần ba ly bia, hắn vẫn chìm trong những suy nghĩ của riêng mình.
– Tại sao mày đến đây ?
– Tao đến rủ tụi bây nhậu chứ sao ?
– Giờ này… ? – Huy Phước cao giọng hỏi, nhìn lên đồng hồ bên trong quán đã điểm mười một giờ đêm.
– Ừ hử… – Đại Hùng nhún vai, như thể giờ giấc ăn nhậu là không quan trọng.
– Xuống chai đi… ! Sao tự nhiên mày lại muốn nhậu ? – Huy Phước vừa hỏi, vừa đưa ly bia vừa được rót đầy lên cụng với hắn một lần nữa.
– Ê ! Đây đâu phải lần đầu tiên tao qua nhậu với tụi bây !
– Nhưng là lần đầu tiên mày chủ động rủ.
Cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, bia thì chỉ mới một chai đầu, đầu óc Huy Phước trở lại hoạt động bình thường chợt nhận ra có gì lợn cợn trong sự xuất hiện của thằng bạn không mời này.
– Chẳng lẽ lần nào cũng để tụi bây rủ sao !
Huy Phước càng lấy làm lạ về thằng bạn trong ban nhạc của mình. Từ trước đến giờ, nó là thằng lầm lì ít nói, nó chỉ lẳng lặng xách cái trống đến tập rồi về, ngay cả trong những buổi nhậu cũng chỉ ậm ừ kiệm lời. Những cuộc chè chén ở khu trọ này đều là do anh ta và Kỳ nam khởi xướng, mà cũng phải huy động muốn gãy cả lưỡi Đại Hùng mới tham gia chứ đừng nói tới việc hắn phi xe đến tận phòng rủ rê như thế này.
– Mày không hỏi vì sao nó bị vậy à ? – Huy Phước hỏi tới, cố giữ giọng mình thật bình thản.
– À… ừ… mà sao nó bị thương vậy. ? – Đại Hùng đưa ly bia lên miệng, ngập ngừng trước câu bắt bẻ của thằng bạn – ” Nó hỏi đúng, mình phải tỏ ra quan tâm hơn nữa ”
– Nó bị người ta đánh….