HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 14
Huyền Ny thấy mình chấp chới bồng bềnh trên những đám mây màu hồng hình bông gòn. Thân thể trắng hồng đẹp như tạc tượng của nàng huyền ảo trong thế giới bồng lai. Vài chú bướm đa sắc tung tăng xung quanh nàng, một con đậu trên mái tóc bồng bềnh nằm im ngoan ngoãn như một cái kẹp tóc, một con hạ cánh xuống đầu ngực tròn trĩnh cân đối, cánh vỗ nhè nhẹ ra chiều thích thú.
Trước mặt nàng, một màn sương mỏng tựa có tựa không, cứ là đà chiếm lĩnh cả không gian. Trong màn sương mờ ảo đó một bóng đen đang chậm rãi hướng về phía nàng. Dù không thể nhìn rõ ràng, nhưng dáng người rắn rỏi, tướng đi nhún nhảy, cùng khe khẽ đâu đây tiếng huýt sáo vui nhộn, không lẫn vào đâu được…
– Anh Phong… hihi…
Huyền Ny thốt lên hân hoan, người nàng vẫn bồng bềnh tại chỗ, chờ đợi người đó đến gần hơn. Nàng cười khúc khích khi thấy cái vật đen đen đung đưa giữa hai chân bóng người đó. Hai chân nàng co lên dang nhẹ bay bổng, âm hộ khít rịt hồng hào mum múp hé mở như khêu khích người đang đến. Cái bóng càng gần càng gần nàng hơn nữa, gương mặt vẫn lẩn khuất như mờ như ảo.
Bỗng đâu một cơn gió thốc mạnh qua màn sương, táp tới tấp vào mặt Huyền Ny khiến nàng phải nhắm nghiền mắt lại. Cụm mây hình bông gòn xung quanh nàng bị sức gió sới tung toé cả lên, tiếng huýt sáo im bặt. Nàng có thể cảm nhận bóng người đó đã đến rất sát bên cạnh nàng.
Mắt Huyền Ny có thể hé mở từ từ khi cơn gió giảm dần. Làn sương mờ ảo bị xua tan như chưa hề tồn tại. Hơi nheo nheo mắt để điều chỉnh tiêu cự trước ánh sáng chói loà. Gương mặt của bóng đen rõ dần trong mắt nàng. Mái tóc loà xoà, hai má núng nính, nụ cười khềnh khệch.
– Nàng đang chờ ta sao…
Huyền Ny thảng thốt khi nhận ra gương mặt đang nói chuyện với mình, nụ cười khả ố của gã xoáy sâu vào tai nàng. Nàng muốn khép chân lại nhưng dường như có một thế lực vô hình đang ngăn cản nàng thực hiện điều đó. Hai chân nàng cứng đơ mở rộng, mép âm hộ phập phồng đỏ au trước đôi mắt ti hí của gã. Mắt Huyền Ny mở to đầy hốt hoảng khi thấy cái vật đen đúa giữa háng gã ngạo nghễ dựng đứng và dường như ngày càng dài ra không có điểm dừng…
– KHÔNG…..
Huyền Ny thở hổn hển như đứt hơi, mồ hôi tuôn đầm đìa toàn thân, cả cơ thể lạnh toát. Một lúc sau, nàng mới lấy lại được sự tỉnh táo, nhận thấy mình vẫn đang ở chiếc giường quen thuộc của hai chị em. Người đàn ông vừa cho nàng một đêm rã rời đang thở đều đều bên cạnh.
Huyền Ny đưa tay vuốt mặt mình, những giọt mồ hôi lấm tấm bóng lưỡng cả làn da. Âm hộ nàng dinh dính khó chịu vì tinh trùng của bạn trai theo cử động của nàng lại trào ra một ít, cảm giác tê rần của cuộc truy hoan vẫn con đó. Chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn trang điểm trong bóng tối không thể giúp nàng xác định được bây giờ là mấy giờ. Cơn mưa ầm ầm ngoài trời vẫn chưa chấm dứt, ánh chớp sáng loè bên lhung cửa sổ. Chắc có lẽ nàng chỉ vừa thiếp đi một lúc.
Huyền Ny cố lắc đầu, xua tan đi những hình ảnh vừa gặp trong giấc mơ. Nàng không thể hiểu được đêm nay mình bị làm sao nữa. Sao lại ám ảnh về gã nhiều như thế. Gã không hề giống với những người mà nàng qua lại trước giờ, thua xa về hình dáng, đáng ghét trong tính cách. Thế mà gã cứ lởn vởn cả trong giấc mơ của nàng.
Huyền Ny nhìn người đàn ông đang say giấc nồng bên cạnh mình, hoàn hảo, nam tính về cả bên ngoài lẫn trên giường. Gương mặt anh ta trong khi ngủ dễ thương như một đứa trẻ, khác hoàn toàn vẻ hầm hố lúc thức dậy. Nàng thở dài bước xuống giường.
Khoác lên mình chiếc áo của Hoàng Phong, chiếc áo không thể che hết bờ mông nàng nảy nở, đôi chân thon dài không tỳ vết của Huyền Ny nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa sổ. Nàng khoanh tay tựa cửa, lơ đãng nhìn cơn mưa ngoài trời.
– Không biết giờ này bên phía MyMy sao rồi…
Mỉm cười nhẹ với chính mình khi hình ảnh hoang lạc của bà chị với người yêu thoáng qua trong đầu.
– Tên Phước Sếu nữa… thường ngày lanh miệng lắm.. không biết đụng chuyện này có giải quyết được không….
Mà người ở lại giải quyết mớ hỗn độn trước cổng trường đâu phải chỉ có một mình Huy Phước, nên dù tự buộc mình không thèm nghĩ đến gã Huyền Ny cũng không tránh khỏi những khoảnh khắc vô tình như thế này
– Không biết…. không biết….
Gia Bảo ngồi bệt xuống cởi vội đôi giày ngay trên hành lang trước thềm phòng khách, cô bé giúp việc đứng ở ngạch cửa cầm sẵn khăn kiên nhẫn chờ đợi. Gã lật úp chiếc giày đang cầm trên tay, nước mưa chảy ra thành dòng. Cởi phăng bộ đồ sũng nước quẳng vào cùng chỗ với hai chiếc giày nằm chổng chơ, gã đứng dậy giang hai tay ngang vai hướng mặt thẳng vào trong nhà. Cô bé giúp việc mặt đỏ lừ cúi gầm xuống không dám nhìn thẳng gã. Chân cô bé líu ríu lại gần, dùng khăn tắm bắt đầu lau khô người cho gã. Gã nhìn cô bé hành động lúng túng, bật cười khẩy, nhỏ đã có da có thịt hơn ngày đầu tiên bước chân vào nhà này.
Cô bé giúp việc tên Gia Hân, năm nay vừa tròn mười tám tuổi. Hân đến ăn ở và làm việc nhà cho gia đình gã đã gần một năm rưỡi nay. Cô đã quá quen với những yêu cầu mà gã đã đặt ra từ những ngày đầu tiên, chỉ cần gã liếc mắt cô có thể hiểu được gã đang cần gì. Mỗi lần đi mưa về, cô luôn là người phải lau khô mình cho gã. Dù đã quá quen với công việc này, một cô gái độ tuổi mới lớn như Hân vẫn không thể tránh khỏi xấu hổ mắc cở khi đụng chạm vào người khác giới.
Hân chậm rãi lau kỹ từng centimet da thịt trên người cậu chủ, bắt đầu từ tấm lưng phốp pháp, rồi đến đằng trước bộ ngực núng nính, cái bụng tuy bự nhưng chưa đến nỗi phệ xuống. Cô lau thật cẩn thận, không xót một giọt mưa nào, đó như là bản năng của một người giúp việc lành nghề lâu năm. Lo xong cả thân trên của gã khô ráo mát lạnh, cô quỳ xuống bắt đầu chăm sóc đến hạ thể. Lần nào cũng vậy, đến giai đoạn này tuy xấu hổ nhưng cô không để sự ngập ngừng thể hiện ra bên ngoài,luôn phải tự nhủ cố gắng hoàn thành cho thật tốt.
Trước giờ Gia Bảo vẫn nghĩ Hân là cô bé đen đúa quê mùa năm nào nên hầu như gã không chú ý sự trưởng thành cả trên cơ thể lẫn trong suy nghĩ của cô. Giờ đây cô đã khác, mơn mởn phơi phới tràn trề nhựa sống, cái bầu ngực hơi nhô lên vừa một lòng bàn tay của thiếu nữ cứ lấp ló trước mắt gã khi Hân lúi cúi lau đến đôi chân phốp pháp. Cô bé đã phổng phao trắng trẻo hơn so với cái thời mười sáu mà gã gặp cô lần đầu tiên. Gương mặt trái xoan không có điểm gì nổi bật nhưng lại hài hoà dễ thương, nếu trang điểm nhẹ lên chắc khối anh theo đuổi. Cùng với những hình bóng lởn vởn của cặp chị em song sinh trong đầu gã suốt buổi tối nay, hạ thể gã bỗng chốc cương nhẹ mất kiểm soát. Gương mặt xinh xắn của Gia Hân vẫn nghiêm túc tập trung vào công việc mà quên để ý rằng mắt của mình đang ngang tầm với khối u cộm lên trong chiếc quần lót đen của gã.
Gia Bảo cố xua đi ý nghĩ bậy bạ trong đầu, gắng dứt mắt khỏi hai bầu ngực lấp ló của Hân. Gã nhận ra có người đến bên cửa đứng quan sát hai người. Mặt Gia bảo đanh lại nhíu mày nhìn người phụ nữ đang thong thả tựa cửa, nụ cười nửa miệng hướng về gã. Người phụ nữ tầm hai chín, ba mươi, mái tóc ngang vai uốn xoăn kiểu quý phái, thân hình thon thả trong cái áo choàng ngủ óng ánh sắc kim, một bên chân trắng mịn lộ hẳn ra ngoài vạt áo xẻ cao đến gần bẹn. Một tay khoanh lại ép căng bộ ngực nảy nở lồ lộ nơi cổ áo, tay còn lại tựa hông chống cằm, ngón trỏ miết nhẹ bờ môi mọng nước, ánh mắt cô ta lơ đãng quan sát cô hầu gái lau khô mình cho gã.
Cô ta là Minh Nguyệt – Mẹ kế của Gã.
Gia Hân vẫn không hay biết bà chủ trẻ của mình đang quan sát việc làm của cô bé ở sau lưng. Cô vừa lau khô xong gần hết toàn bộ thân người cậu chủ. Nơi duy nhất còn ẩm ướt bộ chỉ huy của cậu ta trong chiếc quần lót đen. Cô đỏ mặt cúi gầm ngượng ngùng nghĩ đến việc mình có thể phải chăm sóc luôn chổ đó của cậu ấy. Những lần trước gã luôn ra hiệu cho cô dừng lại để tránh giai đoạn này xảy ra. Nhưng lần này, Gia Hân đã ngập ngừng một lúc lâu rồi mà vẫn thấy gã im lặng. Có lẽ… cô phải làm thôi… công việc mà…
Gia Hân quyết tâm, vẫn chưa dám nhìn gã, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nơi bàn tay cầm chiếc khăn lau chuẩn bị chạm đến. Cô giật mình hốt hoảng khi thấy một đùm to cộm lên bên trong chiếc quần lót. Hai bên mép quần bị kéo căng ra đằng trước, làm lộ một phần bìu ngọc của chủ nhân nó trước ánh mắt của cô nàng giúp việc. Gia Hân há hốc miệng cứng đờ người.
Mãi chăm chú quan sát người phụ nữ trước mặt, Gia Bảo quên bén đi cô hầu gái đang lui cui dưới chân mình. Chỉ đến khi cảm giác dương vật được bao lấy bởi một cảm giác mềm mại ấm nóng, gã mới giật mình liếc xuống hạ thể. Gã kinh ngạc thấy Gia Hân lòn cả bàn tay cùng chiếc khăn vào bên trong quần lót mình. Trước giờ gã chưa hề muốn điều này xảy ra. Trong cử chỉ gã có thể không đàng hoàng, nhưng tâm tính gã không phải là người đê tiện. Gã luôn biết dừng đúng lúc, không bao giờ đi quá xa trong việc trêu chọc cô bé hầu gái. Nhưng việc xuất hiện của Minh Nguyệt làm gã mất tập trung về Gia Hân trong khoảnh khắc, điều đó không ngờ lại dẫn đến tình cảnh như thế này.
Người quan sát kỹ càng nhất hành động của Gia Hân nãy giờ là Minh Nguyệt. Cô ta tằng hắng một tiếng làm Gia Hân giọt thót cả mình, cô bé rút vội bàn tay ra khỏi quần lót cậu chủ, đứng bật dậy mặt cúi gầm lắp bắp :
– Bà… bà chủ…
Minh Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói thánh thót rót vào tai trong tiếng sét ầm ầm ngoài cửa :
– Con làm như thế… làm sao mà sạch được… còn vướng víu như thế kia mà…
Gia Hân không tin vào tai của mình, mắt cô mở lớn, phải mất hơn năm giây cô bé mới thấm dần câu nói của bà chủ . Cô liếc nhìn cái quần lót đen của Gia Bảo cộm cộm ngay chính giữa, tâm trí rối bời… chẳng lẽ… phải làm thế thật sao… Gia Hân ngước nhìn bà chủ, cô ta chỉ lơ đãng gật đầu như xác nhận, khuyến khích.
Không thể nào phản đối, lòng đầy rẫy sự nghi ngờ, Gia Hân lại quỳ xuống trước hạ thể Gia Bảo, hai tay run run nắm mép quần lót ướt nước mưa, từ từ cuộn xuống. Chùm lông đen cùng một phần gốc dương vật cương nhè nhẹ hiện ra trước ánh mắt háo hức của Minh Nguyệt. Chỉ khổ cho Gia Hân, cô cứ lúng túng với cái vật xù xì được giải thoát gần hết giữa hai chân cậu chủ. Lần đầu tiên cô tiếp xúc trực tiếp với nó với khoảng cách gần như thế này.
Chiếc quần lót đen được kéo xuống tới mắt cá chân Gia Bảo, dương vật gã nửa cương nửa mềm gật gà gật gù trước mái tóc cắt ngang loà xoà của Gia Hân. Gia Bảo hoàn toàn không để ý đến đôi má của cô bé ngày càng ửng hồng hơn. Trước mắt gã chỉ có người đàn bà đang tựa cửa hờ hững kia. Những ngón tay thon dài của cô ta cứ vuốt nhẹ bờ môi cong cớn mọng nước, ánh mắt thưởng thức lơ đãng hướng về phía gã.
Dương vật Gia Bảo cương cứng nhanh chóng trong chiếc khăn ấm mềm mại, chiếc đầu tù tù được lôi tuột ra ngoài khi Gia Hân khẽ khàng lau nó. Sự nhẹ nhàng chăm sóc của cô bé, sự khiêu khích không e ngại từ bà mẹ kế khiến hạ thể gã rạo rực. Gia Hân cảm thấy cái tạo vật xù xì trong tay mình càng ngày càng nở to, bàn tay cô bé không thể ôm trọn một vòng quanh thân nó. Sự ngại ngùng ban đầu không còn nữa, mắt Gia Hân thích thú quan sát đầu dương vật Gia Bảo lúc ẩn lúc hiện trong cái khăn lau., nó đã khô ráu từ lâu nhưng dường như cô bé không muốn dừng lại động tác tuốt lên tuốt xuống của mình. Gia Bảo và Minh Nguyệt cũng chẳng hề muốn cô bé dừng lại.
Gia Bảo nheo nheo mắt quan sát từng cử động của Minh Nguyệt. Sự lẳng lơ đang thể hiện rõ rệt trên đôi má ửng hồng, khoé mắt ướt át đưa tình. Một bên vai áo trễ nãi lộ hẳn phần trên bầu ngực vun cao trắng bóc phập phồng. Âm hộ cô ấm ức nhớp nháp, cảm giác phiêu lưu loa toả khắp cơ thể. Minh Nguyệt vô thức liếm bờ môi khô khốc của chính mình.
Gia Bảo cảm nhận dương vật mình đã đạt độ cương cứng hoàn hảo. Trong sự bất ngờ của cả hai người phụ nữ, gã giựt phăn tấm khăn trên tay Gia Hân đang bao bọc khúc thịt của gã. Quá bất ngờ, quán tính từ động tác vừa nắn vừa xóc của cô bé khiến Gia Hân không kịp rút tay lại, bàn tay ôm trọn khúc thịt nóng hổi của gã.
Mắt Minh Nguyệt mở lớn khi thấy hành động của Gia Bảo, dương vật gã ngạo nghệ trong bàn tay con bé giúp việc, hít một hơi thật sâu, không khí như nén chặt trong phổi cô ta.
Gia Hân người cứng đờ, vẫn không ngừng quan sát dương vật gã trong tay mình, một giọt nước rịn ra từ cái lỗ nho nhỏ chính giữa, không biết làm gì tiếp theo.
Gã Gia Bảo đắc ý nhìn biểu hiện của bà mẹ kế. Từ lúc Minh Nguyệt xuất hiện nơi ngưỡng cửa, gã biết cô ta muốn gì.
Nụ cười khẩy nở trên gương mặt núng nính.
Ừ… thì chơi tiếp… cuộc chơi của ngày hôm đó nào…