Gò Ô Môi - Chương 9
Lần đầu tiên con Hạnh dám nói chữ “đ* ” ra mà mặt mày ráo hoảnh. Nó tự cảm thấy như mình đã là người lớn rồi, vì đã nằm ở Bàu Cồng Cộc làm tình say sưa ngất ngây với Sảnh.
– Em thấy Tư Ðát đ* con Ngọc ở đâu? .
– Thôi mà, chống ghe lẹ lẹ về em nấu cơm cho cha ăn.
– Năn nỉ đó. Làm ơn nói đi mai anh thưởng…
Con Hạnh nhìn thằng Sảnh với cặp mắt sáng rỡ vì chữ “thưởng. ” Rồi Hạnh từ từ kể thật rõ cái bữa nhìn lén Tư Ðát đ* con nhỏ Ngọc ngoài đình. Ông Của.
– Hổng phải mình em thấy mà có cả con Chỉnh, con ông Hương Ngự nữa. Nếu bữa đó em quá giang xe anh Lộc về trước thì đâu có dịp. Em lấy làm lạ suốt buổi cúng đình, sao con Ngọc cứ quấn qúit bên Tư Ðát như vợ chồng. Lên lạy tụi nó cũng lạy chung. Ăn cũng ngồi kề ăn chung. Ăn rồi mỗi đứa cầm ly nước ra sau chái hè ngồi nói xầm xì cái gì đó, rồi cười chúm chím. Em nghĩ tại anh em nó mến nhau nên quấn quýt bên nhau. Nhưng con Chỉnh tinh mắt hơn, nói với em:
– Coi vậy mà hổng phải vậy đâu à mầy. Vợ của chả tức chị Ba của con Ngọc, hình như mê anh Sử đờn ghi ta, hổng có cho chả làm ăn, nên chả thập thò con Ngọc này lâu cả mấy tháng nay rồi đó. Hổng tin mày với tao cứ xớ rớ đâu đây, rình coi tụi nó tư tình.
Ăn xong, họ dọn dẹp ai về nhà nấy, mà Tư Ðát với con Ngọc vẫn còn lẫn quất chỗ cây sung sau nhà bếp. Em với con Chỉnh ra cổng tam quan rình nhìn.
Chừng nửa giở sau, hai cô cậu dắt tay thập thò vô chánh điện. Tức tốc hai đứa em chạy ra cửa hậu, nhập vô, ngồi núp sát dưới một bàn thờ chờ xem.
Tư Ðát nói với con Ngọc:
– Trời còn sớm. Giỏi lắm bây giờ chừng hai giờ chiều. Hai đứa mình đ* nhau một mách rồi tối nay anh chèo xuồng ra chợ coi hát, ăn hủ tiếu luôn nghe cưng.
Con Ngọc phụng phịu lắc đầu:
– Vậy thì chờ đến tối mình đ* dưới xuồng kín hơn.
– Chớ bộ ở đây không kín à. Thiên hạ về hết trơn rồi, đâu còn ai. Bây giờ mình làm một cái rồi tối đ* nữa.
– Xí cái đồ mặt dâm tà. Hèn chi chị Ba em chịu hổng thấu cũng phải. Mới đ* hai cái chiều hôm qua, mà bây giờ…
Ngọc nói hết được bởi vì Tư Ðát đã sà sát môi hôn ngất ngây lên môi nó. Vừa hôn Tư Ðát vừa đưa tay cởi áo cho Ngọc, rồi tuột luôn cái quần con nhỏ, bế thốc nó lên. Tư Ðát chỉ cần tuột cái quần đùi xuống, cầm c*c đâm lút vô l*n con Ngọc. Vậy là hai cô cậu bắt đầu đ* lừng trời phía bên hông chánh điện.
Con Chỉnh cầm tay em bóp thật ỉnạnh và cặp mắt ngất ngây theo dõi cảnh đ* lạ lùng của Tư Ðát. Ngồi phịch xuống đất, con Chỉnh dựa lưng vô tường, tay thọc vô l*n làm gì không biết.
Em chỉ nghe tiếng lẹp nhẹp phát ra, giữa lúc Tư Ðát bế con Ngọc đi tới đi lui đ* tha thiết. Còn em, em không dám táo bạo như con Chỉnh, chỉ để tay ngoài quần bóp nắn cái l*n mềm như bún.
Hai người đó vừa đ* vừa nút lưỡi say sưa. Máu dâm của em dâng lên làm em nóng mặt. Mắt đổ hào quang. Em thèm sinh lý, thèm được ai đ* cho một cái để đỡ thèm vì l*n em đã nứng bưng bưng và nước l*n đã ứa ra chẹp nhẹp. Lúc đó em có nghĩ đến anh. Ðịnh bụng sáng mai theo anh vào Gò Ô Môi, thế nào cũng dụ khị cho anh đ* em một trận chứ không thể nào nhịn tiếp tục được nữa. Vậy mà anh không dám, Anh làm ngơ. Em tủi thân gần muốn khóc…
Nếu còn tiếp tục ngồi đó coi Tư Ðát đ* con Ngọc, thế nào em cũng táo bạo làm cái gì đó. Cái gì đó chưa biết ra làm sao. Nhưng chắc chắn thế nào em cũng nhảy ra cởi truồng, mời Tư Ðát đ* một cái. Cho nên em để con Chỉnh ngồi lại một mình, rồi em chạy vụt ra ngoài, về thẳng nhà. Nên em chẳng biết những gì đã xảy ra trong ngôi đình Ông Của.
Lại một lần nữa mắt của Sảnh đăm chiêu, lo cho mối tình vừa chớm nở có thể bị đứt đoạn lúc nào không biết. Vì Hạnh vừa thố lộ một ý nghĩ táo tợn là đã từng muốn đ* luôn với Tư Ðát. Con Hạnh nói với Sảnh như nhắc nhở:
– Rồi, em kể hết cho anh nghe rồi đó. Mai mà anh không thưởng, là em…. cũng theo Tư Ðát luôn cho anh coi.
Tim thằng Sảnh thắt lại. Nó đau một nỗi đau tàn khốc. Trong phút chốc, Sảnh muốn cấp tốc cưới Hạnh và đưa Hạnh ra khỏi xóm Gò Ô Môi, không muốn sống ở đó thêm một ngày nào nữa hết.
Con Hạnh kể cho Sảnh nghe chuyện ngoài đình Ông Của tỡi đó dứt ngang, là tại vì xuồng Sảnh chống gần về tới nhà . Hạnh kết thúc cho lẹ để nhắc nhở chuyện sáng mai Sảnh phải nhớ “thưởng. ” Chớ thực ra, ngay tối hôm đó, con Chỉnh chèo xuồng qua chợ thiệt sớm, mục đích nhìn tận mắt xem Tư Ðát có chở con Ngọc đi xem hát không. Cái tò mò của gái nhà quê là như vậy. Chuyên môn ghen giùm
thiên hạ. Chuyên môn muốn tìm biết chuyện rắc rối lối xóm, để bao đồng, để làm đề tài nói khào với bạn bè.
Con Chỉnh cột xuồng lên chợ sớm lắm, Khán giả mới loe hoe mấy chục mạng. Trống trong nhà lồng đánh thúc lấm để nhắc nhở bà con đi xem hát. Tối hôm đó gánh hát diễn tuồng Lưu Kim Ðính phá Thạch Sơn.
Con Chỉnh đi luồng luồng ra phía sau hậu trường, ghé mắt qua tấm cói xem đào kép đang dồi phấn thoa son. Bỗng nó thấy chị Ba vợ của Tư Ðát ngồi sát với Hai Sử đờn ghi ta, nói cười tình tứ lắm. à, hèn chi mà Tư Ðát không mon men con em vợ tên Ngọc. Bây giờ Chỉnh mới hiểu tại sao Tư Ðát đem con em vợ vô đám cúng đình lạy chung, ăn chung như vợ chồng mà không sợ vợ đánh ghen.
Chỉnh thấy đôi khi chị Ba ôm cánh tay của anh Hai Sử, ngã đầu nhỏng nhẽo, nói cái gì đó, rồi hai người hôn một cái. Hồi khán giả vô được hai phần rạp, con Chỉnh vòng ra phía trước, đi lang bang thì gặp Tư Ðát với con Ngọc đang ngồi ghế đẩu ăn cháo lòng. Tư Ðát trong bụnh hơi giật mình mà cũng giả tỉnh, kéo ghế mời Chỉnh ngồi ăn cháo. Chỉnh hỏi:
– Tưởng hai ông bà đi ăn hủ tiếu chớ.
Câu Chỉnh hỏi làm cả Ngọc lẫn Tư Ðát giật thót cả người, ngừng ăn. Thứ nhứt là Chỉnh gọi họ bằng hai ông bà. Thứ hai là làm sao Chỉnh biết họ dự tính qua đây ăn hủ tiếu. Con Ngọc run nhiều nhất. Tưởng qua tới chợ này rồi là kín đáo, không
ngờ hai người lại gặp luôn cả con Chỉnh ở đây. Tư Ðát hỏi:
– Ủa, làm sao Chỉnh biết tụi này định qua đây ăn hủ tiếu?
Mắt con Chỉnh cười khó hiểu, liếc liếc con Ngọc rồi nói:
– Thì ở chợ này chỉ có món hủ tiếu lòng của chú Lập là đệ nhất. Mình đoán hai ông bà cũng thích vậy thôi.
Một lần nữa, con Chỉnh nhấn mạnh chữ “hai ông bà. ” Ðát với con Ngọc nhột nhạt vô cùng con Chỉnh thừa biết Ngọc là em vợ Ðát, sao còn chơi ác gọi là hai ông bà. Nên Ðát nói:
– À, đây là Ngọc, em vợ của anh đó Chỉnh. Chớ hổng phải.
Con Chỉnh lại nói xa xăm, với nụ cười khinh khỉnh: