Gò Ô Môi - Chương 40
Sảnh hứng tình đến ngộp thở Nó muốn đứt hơi cheat cho rồi, bởi vì thèm lấm mà không có l*n để đ* một cái cho hả dạ.
Trong kia, hai mép l*n bà Khởi được banh ra toang hoác. Cái hột le của bà sừng lên như hột đậu Lông quăn đen láy, xồm xoàm bao phủ khắp mu l*n. Lại thêm hai cái mông đ*t dày múi trắng tươi cứ hẩy khơi khơi lên. Và gương mặt dâm dật hơi thấm ướt mồ hôi, cứ la bài hãi mời mọc…
Sảnh không dám nhìn vào nữa, nó bụm c*c chạy trở lại về phòng. Hai bàn tay Sảnh vò, rồi thụt con c*c thục mạng. Lần này con c*c nó bắn ra hàng loạt những tia khí đục ngầu, đặc sệt và la lớn:
– Con ra nè. Uống đi. Nuốt cho hết đi. Chết con. Đêm nào cũng thủ dâm như vầy thì sống làm sao nổi. Chết con, chết con…
Bên này bà Khởi đã cho hai ngón tay vào đ* một mình. Bà cũng đ* chí chát, đ* dữ dội. Cuối cùng hai :bấp đùi bà kẹp chặt bàn tay, đ*t hẩy lên liên tu và cũng la lớn:
– Em cũng đang ra nè. Anh nuốt hết đi anh. Chết, chết, đêm nào con cũng thủ dâm như vầy thì làm sao sống nổi? Chết em, chết em…
Bà cố tình lặp lại câu Sảnh la hồi nãy. Sảnh giật mình. Mẹ nó đã nghe hết những gì nó đã gào lên trong cơn sung sướng tuyệt cùng. Sảnh nằm dật dờ, mơ hồ miên man với hằng triệu ý nghĩ kỳ quái lạ lùng hiện lên từ ngoài giếng cho tới trong phòng ngủ. Cả ngày, hai mẹ con chỉ gặp nhau có một lần ở dưới bếp buổi sáng rồi nó vội vã lùa vịt đi ăn. Có nói chuyện với nhau thì chỉ nói chuyện làm ăn buôn bán, như vịt, như trứng rồi thôi. Mỗi người có một đời sống riêng tư.
Nhưng ban đêm như đêm nay, có cái gì đó làm cả hai cùng xích lại gần nhau hơn như rơm kề với lửa. Mà cũng xuyên qua vách phênh, hay những kẻ hở của tường gỗ. Lửa chưa hề làm rơm phực cháy. Và rơm cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, chảy nước miếng…
Cho đến hôm Sảnh chứng kiến thằng Hoạch, anh em bạn dì, bú đ*t và đéo mẹ nó lâu cả tiếng đồng hồ… Tự nhiên Sảnh thèm một bà lớn tuổi như thế để nó được ân ái, và để giữ chân nó lại không bò sâu hơn vào phòng bà Khởi, lúc nửa đêm, dở mền tung chăn, mò mẫm làm chuyện loạn luân.
Sáng hôm sau nhìn cặp mắt đa tình, lả lơi của bà Khởi, thằng Sảnh không có can đảm đứng thêm đó phút nào nữa. Vì nó sợ rơm sẽ phực cháy, nên đã mạnh dạn lấy sào, lùa vịt đi ăn, cố xua đuổi những ý nghĩ rắp tâm vượt biên cương trong đầu nó.
Bây giờ, tối nay, Sảnh đang thỏa nguyện ôm nút lưỡi một bà già bầng tuổi mẹ nó. Lòng Sảnh không những thỏa mãn dục tình, mà phần chính là được thơ thới thoát khỏi vòng vây hãm của sự thèm khát xác thịt, suýt chút nữa nó đã làm một chuyện vô luân lý…
Bà Vân, mẹ Hạnh đang tha thiết ôm hôn Sảnh, cậu con trai, bé mới 17, sau hai năm bà nằm không, với nỗi thèm da diết một người đàn ông.
Chân bà bỗng gác qua hai bắp vế Sảnh. Làm như bà sợ Sảnh sẽ gỡ bà ra rồi chạy mất. Tay bà tự động cổi hết nút áo ra cho Sảnh nhìn hàng họ của bà :
Bà Vân bảo Sảnh:
– Sảnh nhìn vú em đi.
Thằng Sảnh rời môi bà, cúi đầu ngoạm ngay một đầu vú mà nút mạnh. Quái dị, hình ảnh lõa lồ của bà Khởi vẫn lờn vờn trong đầu óc Sảnh. Rõ ràng Sảnh đến đây là để chạy trốn sự khiêu khích, mời mọc, dẫu vô tình của bà Khởi, mà sao nó vẫn không xua đuổi được hoàn toàn.
Sảnh cúi đầu vào vú bà Vân bú ngất ngư, tay thì bóp mạnh, mắt mở trừng trừng, cố tận hưởng cho hết cặp đào to vừa phải của bà Vân. Nó điên cuồng thoa tay vào chỗ háng của bà, và nghe lông l*n bên trong khua xào xạc. Sảnh như con trâu điên làm đủ mọi động tác để không còn nhớ những gì trước đây đã xảy ra cách phòng nó có hai thước. Bà Vân lại tưởng Sảnh muốn sờ l*n bà.
Bà xoay người lại, tuột luôn cái quần lãnh đen. Chòm lông l*n sừng lên rậm rạp. Hơi thở Sảnh mạnh hơn, đứt quãng:
– Vân ơi! Sao em biết ý Sảnh mà chiều đúng quá vậy? Anh ẩm Vân vô phòng em nhen?
Bà Vân gật đầu. Sảnh đặt bà nằm ngửa ra, lột áo, để bà trần truồng. Rồi Sảnh chống tay ngắm, nó cố quay phim hết: cái đẹp, cái hấp dẫn này để xua đuổi cái hấp dẫn ở nhà nó. Trông Sảnh thật tội nghiệp. Cử chỉ của Sảnh vẫn còn lúng túng, ngỡ ngàng làm sao. Không phải nó mắc cở mà vì trí óc còn đang bị phân tâm bởi một hình ảnh, mà chỉ có Sảnh mới biết được…
Bà Vân hoàn toàn không để ý gì hết. Bà chỉ nghĩ cậu bé Sảnh mới lớn lên, gặp của lạ thì hăng say như sư tử gặp mồi ngon. Bà chồm dậy, cổi áo quần cho Sảnh, rồi vật Sảnh nằm xuống trên người bà, hôn nồng nàn:
Sảnh yêu cầu bà Vân:
– Vân phải cho Sảnh bú l*n ngay lập tức.
Bà ôm cứng Sảnh lại, nói với giọng nhõng nhẽo:
– Không Em không cho đâu. Anh phải nằm trên mình em một lát. Cho em nhìn khuôn mặt anh. Cho em đỡ thèm da thịt đàn ông. Và nếu bú, thì em xin anh cho em bú c*c của anh trước.
Sảnh chịu không nổi nữa, vùng dậy, nhảy xuống đất banh hai đùi bà Vân rộng ra, rồi chúi đầu vào mà táp, ngoạm, bú nhưheo đói ăn cám. Sảnh hành động như một tên thổ phỉ. Nó đã quên hết bài bản mà Hạnh đã dạy:
– Phải trân quý êm đềm khoan thai mà bú cửa mình của đàn bà. Phải gợi cho họ thèm chảy nước miếng. Và để cho chính tay họ nhấn đầu mình vào. Chính họ bảo cho mình biết lúc nào thì mình phải ào ạt tấn công.
Thực ra không phải Sảnh quên. Nó hùng hục bú bà Vân như thế là cố tình xua đuổi hình ảnh và những cám dỗ vô luân đang chập chờn trong đầu óc nó.