Gò Ô Môi - Chương 38
Ra đến Gò Ô Môi, Sảnh thả cho vịt đi ăn, rồi lên chòi bắc miếng cơm ãn với cá kho còn lại từ hôm qua. Hình ảnh thằng Hoạch đ* mẹ nó hồi tối nửa đêm vẫn còn lờn vờn trong đầu óc Sảnh. Sáng nay đang nói chuyện với bà già, tự nhiên Sảnh bỏ chạy đi lấy sào lùa vịt gấp ra đây là vì Sảnh không còn can đảm đứng đó lâu thêm. Nó sợ câu chuyện dâm dật sẽ lùa nó vào một hành động loạn luân, nhất là nó nhận thấy ánh mắt của bà Khởi có cái gì hơi khác lạ . Đang ăn giữ’a bủa, Sảnh thấy con Hạnh bước lên từ dưới bến. Sảnh chạy ra đón con Hạnh rồi cùng mời con Hạnh ăn cơm. Hạnh nhìn vẻ lừ đừ mệt mỏi của Sảnh vì chiến đấu quá hăng hồi hôm qua, rồi hỏi:
– Đêm hồi hôm chắc anh ngủ ngon dữ hén?
– Nếu ngủ ngon giấc thì đâu có ngầy ngật như vầy
– Ủa sao vậy? Bộ có ai làm ồn phá giấc ngủ của anh hả?
– Thì bà già anh với thằng bồ nhí của bả. Mới có 16 tuổi hà.
– Trời đất. Bà già anh mà lấy thằng bồ nhí có 16 tuổi sao?
– Mà thôi. Bỏ chuyện đó đi. Em đã nói rõ cho anh nghe về sự đòi hỏi xác thịt của đàn bà nhiều hơn sự cung ứng đàn ông mà. Nên bả phải có bồ chớ. Bả chọn tụi trẻ vì như vậy nó mới có sức.
– Em thấy bà già nào cũng thèm mấy thằng nhí Mẹ em cũng vậy. Thèm lắm mà bả phải nhịn cả gần hai năm nay.
Sảnh nghe vậy, hỏi tới. Vì tự nhiên sau khi chứng kiến cảnh thằng Hoạch đ* mẹ nó hồi hôm, Sảnh bỗng ước mơ được một lần thử với một bà già cho biết mùi:
– Tại sao mẹ em phải nhịn thèm cả hai năm nay?
– Chớ bộ anh nghĩ dễ tìm kép trẻ lắm à? Bả nuôi Tư Đát từ hồi có mấy tuổi là để dành lớn lên làm kép riêng cho bả. Không dè đ* được có vài năm là Tư Đát tư tình luôn với chị Hai của em. Bả buồn tình… để l*n không cho tới giờ.
Thằng Sảnh táo bạo nói nửa đùa nửa thật với Hạnh:
– Sao em không giới thiệu anh cho mẹ em?
Cặp mắt Hạnh bỗng sáng như sao, nhìn Sảnh:
– À há. Nên lắm. Anh phải tập lang chạ luôn với đào già cho biết thêm nhiều kinh nghiệm. Tư Đát trở nên người nhiều sáng tạo có lẽ nhờ thờl còn trẻ, ảnh đã được mẹ em huấn luyện. ời, đúng rồi, để em… Chừng nào? Tối nay nhen? Anh có thật lòng không?
Trong lòng muốn lấm mà bề ngoài Sảnh làm ra vẻ ngập ngừng. Sáng nay, lúc ở nhà bếp, có một phút lòng Sảnh đã chao đảo, rung động khi thấy đôi mắt mẹ nó có những tín hiệu bất thường và khi bà nhỏ giọng nói:
– Mẹ biết con có thủ dâm. Mẹ có quệt một ít…
Hình ảnh trần truồng của thân hình mẹ nó, những cử chỉ khoái lạc của bà lúc hứng tình đã theo nó suốt quãng đường từ nhà ra đến đây. Bây giờ nghe Hạnh đề nghị cho Sảnh gặp mẹ Hạnh, lòng Sảnh sung sướng lắm:
– Mà biết bà già em có chịu không?
– Trời! Bộ anh không đẹp trai hơn Tư Đát à. Chắc bả còn phải lạy mà cám ơn em nữa à. Bà già em chịu chơi lắm.
Vậy là chiều hôm đó, Sảnh lùa vịt về sớm hơn như thường lệ, tắm rửa, diện áo quần chỉnh tề, đến nhà con Hạnh. Hạnh ra tận cổng nắm tay nó, ân cần dắt vào nhà:
– Mẹ, đây là anh Sảnh, con của bà Hai Khởi. Con giới thiệu anh với mẹ để mẹ làm quen và… kết bạn… cho vui…
Sảnh nhìn bà già. Có lẽ vì cuộc sống dư giả hơn, nên bà trẻ và có da thịt hơn mẹ nó. Bà ngồi dáng dấp e thẹn, không tự nhiên vì mặc cảm mình lớn tuổi mà vẫn còn thèm chuyện xác thịt. Bà rót nước mời Sảnh:
– Uống chén trà Mai Hạc ướp sen đi… cháu.
Bà định gọi Sảnh bằng anh, nhưng không đủ can đảm, vì gương mặt Sảnh còn non quá, tuổi chỉ đáng con bà.
Bà hỏi:
– Sảnh năm nay bao nhiểu tuổi há?
Bà dã tự động bỏ chữ cháu, vọt lên gọi tên Sảnh trống trơn
– Dạ… Sảnh năm nay 17 tuổi.
Bà nhìn Hạnh, nói một câu cho có vẻ là người đàng hoàng:
– Mười bảy tuổi. Mẹ thấy Sảnh còn nhỏ quá Hạnh à.
Con Hạnh thiệt thà và cũng muốn cho bà già đừng mặc cảm:
– Còn nhỏ? Có nhỏ như anh Ngọ hồi mẹ với ảnh gần gủi nhau lần đầu ở ngoài kinh Láng không? Anh Ngọ hồi đó mới có 16 chớ mấy, mẹ có nhớ không?
Bà thẹn thùng, cúi mặt, nhìn bâng quơ xuống đất, hai bàn tay vê vê vạt áo. Sảnh sướng rần rần trong bụng khi quan sát dung nhan mặn mà của bà già bằng tuổi mẹ nó. Sảnh càng sướng hơn khi nghe bà thú thiệt:
– Con nhỏ, kỳ hết sức vậy đó. Khi không rồi khai xấu hết ra. Hồi đó, tại mẹ thèm… thèm gần đàn ông một phần. Rồi cũng tại thằng Ngọ nó ngày nào cũng khiêu dâm đứng đầu mũi ghe cho gió thổi cái quần đùi ôm sát cục gân to thù lù. Rồi lâu lâu nó móc ra đứng đái ngay trước mặt mẹ. Làm mẹ không tự chủ được… mà phải…
Hạnh cướp lời mẹ, nói trắng trợn ra:
– Phải đ* với ảnh chớ gì.
Bà già đỏ mặt. Miệng cười chúm chím. Chữ đ* trần tục của Hạnh nói ra, phá tan cál không khí nghiêm trang giả tạo tự nãy giờ. Cả ba cùng cười xòa. Hạnh nói tiếp.
– Con muốn mọi người tự nhiên và thành thật. Ăn cơm thì bảo là ăn cơm, bày đặt nói dùng bữa. Đi đái thì gọi là tiểu tiện. Đ* nhau thì né thành tiếng gần nhau. Nói cho ra vẻ văn hoa, rốt cuộc cũng làm một hành động. Như vậy có ích lợi gì? Mà còn làm mất thú vị. Nhưbữa nay, mẹ gặp Sảnh là để quen nhau, và sau đó, nếu hợp hai người sẽ đưa nhau vô phòng đ* nhau.
Đến lượt thằng Sảnh đỏ mặt. Nó không quen với lối tự nhiên quá trớn như vậy của Hạnh, mặc dù đã nhiều lần ân ái tơi bời với nhau, và mặc dù tối nay Sảnh đến đây cũng chỉ với mục đích tìm đ* Hạnh đứng dậy nhường chỗ cho Sảnh đến ngồigần mẹ Hãnh:
– Anh sang đây ngồi cho kề với giai nhân của em.
Sảnh đến ngồi cạnh bà, chưa kịp nói năng gì thì con Hạnh cầm tay mẹ nó đặt lên tay Sảnh. Dù đã dày dạn với xác thịt, bà Vân cũng thẹn thùng rút tay lại:
– Từ từ Hạnh. Con làm nạp quá mẹ sợ… Rồi bà Vân quay sang nhìn phản ứng của Sảnh. Anh chàng nhà quê hiền lành lần đầu dấn bước giang hồ với bà già bằng tuổi mẹ. Lòng Sảnh rộn ràng một nỗi vui khó tả. Cái tình bất ngờ này có pha lẫn chút gì là lạ, vui vui thú vị. Sảnh nhớ đến vẻ mặt say đắm của thằng Hoạch đêm qua, khi nó bú l*n bà Khởi ngây ngất. Phải là tay chơi mang nhiều máu lãng mạn, đa tình lấm mới hạnh phúc được với mối tình trái cựa như thế.
Hơi nóng từ bàn tay mẹ Hạnh đang chuyền qua tay Sảnh. Sảnh chú ý đặc biệt để tìm biết sự khác lạ với những lần va chạm xác thịt trẻ măng của Hạnh. Một yếu tố nữa làm lòng Sảnh rộn ràng, là hắn sắp được làm tình với mẹ ruột của con bồ dâm ngoại hạng, thông minh, tinh quái. Hạnh đã nghĩ ra cái lạ lùng là giới thiệu bồ của mình ngủ luôn với mẹ ruột. Một cách trả hiếu và cũng là cách làm cho Sảnh dày thêm kinh nghiệm trước khi trở thành một Tư Đát thứ hai.
Không khí căn phòng khách trở nên yên lặng. Ngồi thật gần nên Sảnh tha hồ ngắm nhan sắc bà Vân. Bà có vẻ đẹp của một người đàn bà miệt vườn Hậu Giang. Tóc đen dày rậm bao bọc khuôn mặt chữ điền. Cặp lông mày không tô điểm mà đen như hai con sâu róm, làm cặp mẩt bà trở nên đa tình, dễ thương hơn. Cặp chân mày đó cho Sảnh biết được dưới kia lông l*n của bà cũng rậm rạp không khác gì l*n của mẹ nó. Sóng mũi thẳng, nằm trên cặp môi hạt đậu, gần như lúc nào cũng mĩm cười. bà Vân hỏi:
– Tuổi thật của Sảnh là 17 hả?
– Đúng, nhưag Sảnh lớn hơn tuổi đó, và thành thạo mọi chuyện của người lớn, nhờ Hạnh…
Bà Vân quay sang nhìn con gái rồi nói:
– Trời. Tưởng nó chỉ làm thầy cho.. cho… em. Ai dè…
Bà tự động xưag em với nụ cười thật duyên dáng, trong vẻ thẹn thùng của một người đàn bà miệt vườn, khiến Sảnh không tin bà là người luôn luôn thèm xác thịt như lời Hoạch nói.
Hạnh bảo:
– Hai người hun nhau một cái cho con khoái cái coi.
Giọng của Hạnh nhưmột bà thầy mở đường cho Sảnh và bà Vân tự nhiên hơn. Sảnh ấp một bàn tay nữa lên mu bàn tay bà Vân, rồi kề sát mặt vào hôn nhanh lên má bà. Sảnh cốhết sức tự nhiên, nhưng cũng chỉ làm được có thế. Con Hạnh lại phải đến cầm hai tay bà mẹ để lên vai Sảnh, rồi bắt Sảnh ôm mặt bà Vân:
– Con muốn mẹ tự nhiên, hôn Sảnh một cái thật lâu và bằng môi.
Sảnh hơi nghiêng mặt, nhìn thật sát môi bà, và bà Vân đã kéo Sảnh sát vào tìm môi nhau. Hai người ngã đầu vào thành ghế sa lông, thật lâu với tiếng rên âm ư tội tình của cả hai. Con Hạnh len lén nhẹ bước ra khỏi đó. Tiếng đóng cửa nhẹ nhẹ. Chỉ còn lại hai người trong phòng khách, ôm quyện nhau như đôi sam, chất ngất, hoang đường…