Gò Ô Môi - Chương 14
– À, không. Anh lo là vì…. chuyện anh với con Chỉnh… Làm sao em biết được hay quá vậy? Chắc em vợ anh nói hả?
– Ối, chị em bạn thân mà. Có cái gì cũng đem khoe nhau. Nó khen anh nhưkhen một ông tiên…. làm em cũng…
Hạnh bỏ lững câu nói, cúi mặt thèn thẹn vì trót lỡi lời. Tư Ðát quay nhìn Hạnh ngay. Ðể chắc ăn, Tư Ðát hỏi Hạnh:
– Chỉnh đã khen anh ra làm sao mà em bảo anh là tiên?
– Dạ nó nói… Nó nói cái gì của anh cũng không chê vào đâu được hết. Nó nói trên đời này không thể tìm thấy người thứ hai như anh. Nên chi cả ba chị em của chị Hai Mừng đều mê anh, đều dâng hiến cho anh.
Tư Ðát làm bộ mắc cỡ. Nhưng trong lòng rất khoan khoái vì biết rằng sấp có một con nhạn nữa sẽ lọt vào bàn tay của mình. TưÐát giả bộ khiêm nhường nói:
– Em Hạnh đừng tin lời Chỉnh. Anh thì cũng tầm thường như bao người con trai khác, chớ có gì lạ đâu Thấy rồi hãy tin…
Hạnh bẻn lẽn, mặt hồng lên và nhỏ giọng:
– Dạ, em nói thiệt anh đừng có giận. Hôm ở đình ông Của, em với con Chỉnh cùng rình xem anh với con Ngọc… Ðược nửa chừng, em chịu không nổi, nên phải chạy tuông về nhà. Nếu còn ngồi đó, dằn cơn không được, em dám… Dám sao? Nói cho anh nghe đi. ở đây vắng vẻ đừng có mắc cỡ.
– Dạ, thì em cũng dám nhảy ra dành anh, mà hưởng như con Ngọc. Anh kỳ quá hà. Người ta không dám nói mà anh cứ hỏi…
Tư Ðát sướng lâng lâng trong người. Anh chàng nhìn nhan sắc của Hạnh, với khuôn mặt đỏ hồng rồi thả một câu thật khẽ:
– Vậy bây giờ anh đang ở không đây nè. Ngọc cũng không mà Chỉnh cũng chẳng có ở đây. Hạnh có muốn dành anh làm của riêng không?
Trong lòng thì rạo nlc bần thần, mà Hạnh vẫn còn làm dáng:
– Thôi anh ơi. Ðổ bể ra, nội ba chị em của Ngọc nó xởn em không còn sợi tóc, nói gì tới con Chỉnh…
Tư Ðát lần xuồng mình gần sát xuồng của Hạnh và nói:
– Ðổ bể? Bộ hổng lẽ đ* bữa nay rồi em đem đi bán rao chuyện tụi mình cho thiên hạ biết như cô Chỉnh đã làm à?
– Em đâu có ngu. Món ngon thì âm thầm kín miệng mà hưởng. Bộ ngu sao đem chuyện mình cho thiên hạ biết.
– Vậy thì làm sao đổ bể được mà em lo?
– Dạ, em sợ tai vách mạch rùng. Có kẻ đang nhìn lén, như cái đêm anh… anh làm con Ngọc ngoài kinh, có con Chỉnh chèo theo xem lén. Mèn ơi nghĩ tới là em nổi da gà rồi…
Tư Ðát đứng lên nhìn quanh cái đìa. Ai muốn âm thầm chèo vô đây không phải là chuyện dễ, vì tranh mọc quá đầu người. Xuồng chạm tranh là nó kêu xào xạc. Còn muốn lội khơi khơi thì tranh nó cắt đứt da. Nhìn một vòng khấp đìa xong, Tư Ðát nói:
– Bảo đảm với Hạnh là ở đây chỉ có hai anh em mình. Anh đứng lên rồi mà cũng không thấy hết đìa, huống hồ là xem lén. Cặp sát xuồng lại, anh cột lại cho.
Con Hạnh hơi vững tâm. Phần vì thân hình nở nang hấp dẫn của Tư Ðát làm con Hạnh mê mẫn tâm thần. Cái quần đùi mỏng tanh của Ðát đã bị gió thổi, ôm sát con c*c. Ðó là mục tiêu làm Hạnh ngây ngất tự nãy giờ.
Cột xong xuồng cho Hạnh, Tư Ðát lại ngồi sát một bên:
– Chắc em lớn hơn Chỉnh một tuổi há?
Dạ, tụi nó kêu em bằng chị.
– Từ hồi nhỏ đến giờ em đã biết gì chưa?
– Anh này. Anh làm em như là gái hư gái thúi không bằng. Bữa nay em bạo dạn ăn nói là tại vì vì em đã nhìn thấy anh trần truồng một lần. Lớp con Chỉnh hết lời khen ngợi. Nên em… em… muốn có được dịp hân hạnh nói chuyện với anh chứ bộ.
– Nói chuyện thôi chứ hổng có… có…
Nói tới đó, Tư Ðát thò tay cầm lấy tay Hạnh. Hạnh run lên bần bật. Mặt đỏ như trái gất chín. Nó nhìn mông lung xuống mặt hồ.
Mấy con ếch nhảy lăng tăng trên những lá súng còn non màu xanh tím. Mấy con nhện hoảng hồn băng chạy tán loạn, làm mặt nước nổi lên từng vòng nước nhỏ. Lòng của Hạnh cũng đang chao đảo lâng lâng một cảm xúc khó tả. Vì lần đầu tiên trong đời con gái Hạnh được một người đàn ông cầm tay. Mà người đó lại là thần tượng mà Hạnh từng ao ước.