Gò Ô Môi - Chương 12
Chờ lâu quá con Chỉnh hơi sốt ruột. Nước l*n thì đã ra chan chứa, mà con c*c cứng như củi của Tư Ðát vẫn cứ thậm thà thậm thụt ở bên ngoài miệng l*n. Thực ra không phải Tư Ðát sợ, mà đó là kỹ thuật chọc cho cô em nứng l*n vô cùng tận,
chịu không nổi phải mở miệng xin. Chỉnh không xin vì mắc cở, mà cô nàng hẩy
mông lách qua lách lại, canh cho đầu c*c ngay miệng l*n, rồi Chỉnh nắc mạnh lên, hai tay đè mông Tư Ðát xuống.
Chiếc xuồng bắt đầu lắc lư. Nước dưới kinh đánh lấp xấp vào be thuyền. Bên kia Ngọc quan sát Và đây cũng là lần đầu tiên Ngọc được xem đ* Ngọc ghen lắm. Ðáng lẽ ra, nếu không có con Chỉnh giờ này thì Ngọc đã hưởng không biết bao
nhiêu là khoái lạc ái ân. Nhưng vì muốn trả thù, Ngọc cắn răn chịu, đứng đó nhìn người yêu của mình đ* kẻ thù.
Xem đ*, l*n Ngọc nứng dội ngược. Ham xem quá mà Ngọc quên mất cái bổn phận đóng kịch đ* giả của mình, cố làm cho Chỉnh tưởng Ðát vẫn còn bên kia.
Thấy Tư Ðát không chịu nhấn hết con c*c sâu vô l*n mình, Chỉnh tức quá hỏi nhỏ:
– Anh làm cái giống gì vậy? Anh Ðát?
– Thì anh đang đ* em. Bộ em không biết hả.
– Hồi chiều anh ẳm con Ngọc. Hai anh chị đ* lút khất Sao bâu giờ anh chỉ có đút vô một nữa khúc vậy? Em hổng chịu đâu. Anh hổng có công bằng.
Tư Ðát lại chơi ác, bắt người đẹp phải há miệng ra mà đòi hỏi. Ðát cao tay ấn lắm. Gái có con còn phải chết, nói gì Chỉnh. Chỉnh van lơn khẩn thiết với giọng nói rất nhỏ:
– Ðâm lút vô hết đi anh Tư. Lỡ rồi cho ăn thua luôn.
Tư Ðát luồn hai bàn tay bợ mông đ*t cô bé rồi ấn sâu c*c vào mà nắc. Bây giờ thì sự tình đã thay đổi Chỉnh biết chắc người đang đ* mình là Tư Ðát chứ không phải là ông Tề. Lần đầu tiên trong đời con gái, Chỉnh được thưởng thức một con c*c
to và dài cắm sâu vô l*n mà đ*. Chỉnh nghe toàn thân thể nhẹ nhàng lâng lâng, bay bổng lên không trung.
Lời Tư Ðát nói với cô em vợ thật đúng:
– Nó nứng l*n quá mà không được ai đ*, nên đi theo rình rập chuyện thiên hạ. Ðể anh đ* nó một lần là nó câm miệng ngay lập tức.
Ðúng như thế. Cũng bằng tuổi của Ngọc, lại con nhà khá giả, Chỉnh đã phát triển mọi đòi hỏi sinh lý cuồng nhiệt như bao cô gái khác. Cũng thèm có người tình để ái ân. Mà tìm đâu ra? Nên Chỉnh suốt ngày rình rập những cặp đang nhởn nhơ đầy ắp tình rự để thèm, để ghen giùm.
Ðêm nay dưới ánh trăng vàng vặc trên con kinh vắng, Chỉnh đang thỏa mãn tận hưởng thú yêu đương. Hai tay Chỉnh ôm quấn chằt đôi vai lực lưỡng của Tư Ðát. Vì Tư Ðát không phải đang đ* kẻ thù, mà chàng đang làm tình với một thân hình ngà ngọc, hấp dẫn:
– Em xin lỗi anh vì trưa nay đã nhìn lén xem anh đ* Ngọc. Tối nay em chèo ra chợ cũng là để canh, để rình xem anh đ* Ngọc nữa. Tại em thèm quá mà làm chuyện điên cuồng. Tha lỗi cho em đã nói những câu làm cho anh buồn? Nếu còn giận, anh cứ đ* cho em chết đêm nay cũng không sao. Chết no còn hơn làm ma nhịn đói, anh Ðát ơi.
Lòng Tư Ðát chùng xuống. Chàng bỗng yêu thương Chỉnh hơn vì lời tự thú tận đáy lòng của cô bé. Tư Ðát hỏi nhỏ:
– Lâu lâu, hai đứa mình hẹn hò đ* nhau một bữa được không em?
– Không. Em hổng chịu lâu lâu một bữa. Mà ngày nào anh cũng phải đ* em. Tới nhà em cũng được. Cha mẹ em ít khi có mặt ở nhà lắm. Hai ông bà có vựa trứng bên Lạc Thiện, đi buôn bán hoài à. Nghe anh. Nhớ tới nhà em.
Tư Ðát gật đầu. Anh chàng khoái như trúng số độc đấc. ít có con gà nào dám rủ Ðát về nhà đ*. Chỉ toàn mèo mã gà đồng, lang bang ngoài vàm, ngoài kinh, ngoài đình, ngoài miếu… Nhất định Ðát phải đ* sao cho Chỉnh mê chàng bữa nay mới được. Lúc Ðát nắc hết mình thì Chỉnh cất giọng la lớn, quên mất bên kia có Ngọc:
– Em mà có thằng anh rể như anh thì em cũng lấy à Anh phải đ* cho tới sáng, nghe anh Tư. Trời ơi sướng ơi là sướng.
Ðít Chỉnh sàng qua sàng lại. Tư Ðát nắc xéo rồi nắc dọc. Chàng cầm con c*c nhấn mạnh vào mồng đốc của Chỉnh mà quậy. Con Chỉnh la vang trời cả khúc kinh vắng. Bên kia, con Ngọc đứng nơi đầu xuồng nhìn qua mà lòng đã cơn hận. Ngọc có ngờ đâu thằng anh rể đang thật tình đ* con Chỉnh hết mình.
Tư Ðát đ* được một đỗi, thì con Chỉnh vặn mạnh người, mặt mày nhăn nhó như đau đẻ, bặm môi lại, hai tay đấm bình bịch trên lưng Tư Ðát, vì em đang ra chan chứa:
– Cha mẹ ơi! ối sướng quá anh Tư Ðát ơi? Em .ra đó anh ơi! Ðừng ngưng nắc, cứ đ* tiếp tục đi. Ối Tư ơi là Tư.
Bên này con Ngọc nghe được, nó hỡi ôi. Tưởng là Tư Ðát giả làm ông Tề để gạt con Chỉnh đ* trả thù Không dè bây giờ… Nó nổi máu ghen, lần xuồng qua kề sát, cổi phăng hết áo quần, nhảy qua, vực Tư Ðát dậy, bẩt Tư Ðát phải bỏ con Chỉnh, nằm đ* riêng với nó. Tư Ðát hoảng hồn van xin Ngọc:
– Ậy em. Anh đang trả thù cho em, rửa hận cho em…
– Không cần anh rửa hận cái mốc xì gì hết. Anh phải đ* em, phải bỏ nó, anh nghe không? Anh đừng làm bộ.
Cực chẳng đã, Tư Ðát phải cắm c*c vô l*n con Ngọc mà đ*, trong khi Chỉnh đang ngỡ ngàng ngồi dậy khóc:
– Nhục qua đi trời đất ơi là trời. Ðang đ* ngon lành nó qua dành mất của con.
Con Ngọc đang ôm đ* Tư Ðát lớn giọng hỏi Chỉnh:
– Cái gì? Anh Tư Ðát là của mày hả? Của tao, mày dành mày đ*, mày có biết không? Còn lâu mới là của mầy à.
Chỉnh càng khóc lớn tiếng hơn vì quá nhục, trong khi con Ngọc hả cơn tức vì đang được trả thù:
– Mày xỉa xói tựi tao đ* bậy. Bây giờ mày cũng đâu có gì hơn. Mà còn trần truồng ngồi đó không có lấy con c*c mà đ* nữa là.
Tư Ðát năn nỉ Ngọc:
– Anh lạy em. Người ta khóc là người ta biết nhục rồi. Nằm yên cho anh đ*, đừng có chửi bới họ nữa.
Chỉnh vẫn ngồi khóc rấm rức trông thiệt tội nghiệp. Rõ ràng vì quá ham đ* mà nửa đêm phải ngồi cổi truồng ra để nghe người ta chửi rủa giữa con kinh vắng.