Giúp con đỗ đại học(Loạn luân mẹ con). - Chương 20
Sáng hôm sau tôi dậy sớm,pha tách cà phê nóng để uống cho tỉnh táo.Ngồi nhâm nhi được một nửa thì Minh bước xuống,ngồi vào bàn,hỏi:
_Mẹ thấy Chi thế nào?
_Mẹ thấy con bé đó không ổn?-Tôi thẳng thắn đáp.
_Sao?Chi có gì mà không ổn?
_Sao lại không?Con gái gì mà dạn quá,ngày đầu mà đã lên phòng ngủ với trai.
_Ơ!Sao mẹ biết?Mẹ rình tụi con à?
Tôi biết mình lỡ lời,nói để chữa ngượng:
_Không.Tại tôi nghe tiếng.
_À ra vậy.Nhưng cô ấy cũng không tệ như mẹ nghĩ đâu.Rồi mẹ sẽ thích cô ấy thôi.
_Ủa mà con Chi đâu?
_Con đưa cô ấy về nhà từ tối rồi.
_Thế à?Vậy giờ con định làm gì?
_Chắc con quay lại phòng trọ đây.
_Mà ở đó thấy thế nào?Có thoải mái không?Nếu không được thì quay về nhà ở,chuyện cũ…mẹ không trách con đâu.
_Con biết rồi.Nhưng mà con muốn tự lập.Với nữa…ở trong nhà,con sợ…mình lại không kiềm chế được.-Nói tới đây,mình đứng dậy,nói thêm:
_Thôi con phải đi đây.Có gì rảnh con sẽ về thăm mẹ.
Tôi nhìn Minh dắt xe ra cổng.Tôi cảm nhận được có gì đó phảng phất buồn trong câu nói của nó.Nó nói cũng đúng,bởi tuy buồn vì xa con,nhưng nếu ở chung nhà,tôi sợ mình cũng khó kiềm chế được,dù rằng tôi sợ cái gọi là loạn luân.
Chiều đó,có cuộc gọi đến tìm tôi.
_Alo,tôi là Như đây.
_Là em tài xế riêng của chồng chị đây.
_Ra là chú.Con bé khỏe hẳn chưa.
_Con bé khá hơn nhiều rồi chị.Em có việc muốn nói với chị,chị ra quán cà phê gần nhà mình được không,em đang đợi ở đó.Chuyện quan trọng!
Tới đây,anh ta cúp máy.Tôi cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề,vội vã thay đồ rồi đi ra quán cà phê.Trên đường,tôi tự hỏi đó có thể là chuyện gì:”Chẳng nhẽ anh ta muốn trả tiền?Không đúng,làm sao gia đình họ xoay tiền nhanh thế kia?Mà nếu thế thì qua nhà có làm sao?”Tôi đặt ra mọi giả thuyết ban đầu,nhưng rồi mọi thứ đều trật cả.Người tài xế này,sắp nói cho tôi biết một chuyện mà sẽ làm thay đổi cả cuộc đời tôi!
Tôi đến điểm hẹn,không thể tìm ra anh ta đâu.Bất chợt,có người đàn ông ngồi bàn trong góc của quán vẫy tay ra hiệu cho tôi bước tới.
_Là chú?Sao ăn mặc kín mít thế?-Tôi hỏi,ngồi xuống ghế.
_Em sợ người ta nhận ra mình..
_Tại sao?
_Chị nghe em nói hết sẽ hiểu.
_Ừ thế có gì chú nói đi tôi nghe.
_Em muốn kể chị nghe chuyện này,nhưng chị phải giữ bình tĩnh đó.
Càng lúc tôi càng thấy tò mò.Chuyện như thế nào mà chú ấy phải sợ tôi không chịu đựng nổi?
_Được rồi.Chú nói đi.
_Sếp của em…chồng của chị…có nhân tình bên ngoài!
Tôi như bị sét đánh ngang tai,nửa tin nửa ngờ.
_Gì cơ?Tôi nghe không rõ.
_Em bảo chồng của chị có nhân tình,sống như vợ chồng với cô ta lâu rồi!
Giờ tôi đã nghe rõ mồn một từng lời của người tài xế.Trực giác của người đàn bà cho tôi biết anh ta nói thật,song tôi muốn kiểm chứng.
_Tôi không tin.Chú có bằng chứng gì không?
_Em không có bằng chứng gì,nhưng có cách để chị kiểm tra.Chị hãy tới chung cư Hoàng Hà trên đường 276,phòng 105.Chị sẽ biết được tất cả.
_Nhưng tại sao chú lại nói với tôi chuyện này?
_Vì chị là một người phụ nữ nhân hậu,chị Như ạ.Gia đình em mang ơn chị rất nhiều,nhờ có chị giúp mà con bé nhà em mới sống được.Em biết chuyện này từ lâu rồi,nhưng vì chồng chị là chủ của em nên em phải giữ kín.Còn bây giờ em nói cho chị…vì em không nỡ nhìn chị bị lừa gạt nữa!
_Đây,…đây không phải sự thật!-Tôi đáp,không còn giữ được bình tĩnh nữa.
_Chị cứ tới địa điểm em bảo là rõ.Giờ em phải đi đây,mong chị giữ kín việc này,không nói cho ai biết em đã nói cho chị.
Tôi bần thần ngồi lại trong quán cà phê,suy nghĩ mãi về điều mình vừa nghe.Người tài xế đó có khi nào vô ơn,bày ra trò này để phá hoại hạnh phúc gia đình tôi hay không?Vô lý!Anh ta không được lợi gì khi làm vậy cả.Vậy không lẽ nó là sự thật?
Tôi không muốn ngồi đoán ra câu trả lời,quyết định đón taxi đi tới chung cư Hoàng Hà.Tôi đi lên tầng 1,dừng lại trước phòng 105.Tôi không gõ cửa,mà đứng xa chỗ đó quan sát.
Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua,mọi thứ vẫn chưa có kết quả.Nhưng rồi tôi thấy có bóng hai người từ xa đi lại.Tôi nấp sau tường,chờ đợi trong im lặng.
_Buông em ra nào anh yêu!-Giọng cô gái khúc khích.
Tôi nhìn kĩ cô gái,nhận ra đó chính là cô My-thư ký riêng của chồng tôi mà tôi gặp hôm bữa!
_Anh không buông đấy,rồi sao.-Người đàn ông kia ôm cô gái hôn trước của phòng 105.
Trời!Người đàn ông đó chính là chồng tôi!Tôi ngỡ ngàng khi nhận ra người thân,hòa quyện với nỗi đau đớn khi chứng kiến chồng mình ôm hôn người phụ nữ khác.
_Anh cứ tôi với em vậy,không sợ chị nhà biết sao?
_Em đừng lo,nó ở trong nhà suốt,biết sao được?
_Thế sao hôm bữa chị ta tới tìm anh đó,ngay lúc mình đang vui vẻ,làm em sợ muốn đứng tim.
_Anh cũng bất ngờ,tí nữa thì lộ,nhưng không sao đâu anh dặn nó nếu tới phải gọi trước rồi.
_Anh bảo anh yêu em hơn,sao không bỏ chị ta để cưới em đi.
_Em yên tâm.Anh lo là lo thằng con trai nó không chịu theo anh nếu ly dị thôi,chứ anh ngán vợ mình tới tận cổ rồi.
Gì cơ?Đó chính là những gì được thốt ra từ người đàn ông tôi yêu,người đàn ông mà tôi đầu ấp tay gối,người đàn ông mà tôi dành cả tuổi thanh xuân mình để chăm lo đó sao?Sau tất cả,anh ta chẳng coi tôi ra gì ư?
_Anh dám nói về vợ mình thế à?
_Đó là sự thật.Anh mệt mỏi khi về nhà là thấy nó,toàn phải viện cớ công việc để ở bên em.
_Em thấy chị nhà cũng đẹp lắm mà?
_Ừ thì đẹp,nhưng sao so với em được.Anh chán nó lắm rồi.
Những lời nói sau đó của cặp đôi gian phu dâm phụ kia như xát thêm muối vào trái tim tôi.Hóa ra từ trước đến giờ anh ta bỏ bê gia đình không phải vì bận,mà là để ngoại tình ư?Hóa ra những đêm tôi mòn mỏi chờ chồng về là uổng công hay sao?Nghĩ tới đây,tôi không kìm được hai hàng nước mắt,cũng không thể chịu đựng được sự dối trá kia nữa,hùng hổ xông tới.
_Anh!-Tôi đứng trước mặt hai người họ,gọi lớn.
Nhận ra tôi,mặt họ biến sắc.
_Anh,cứu em với.Em sợ lắm!-Con điếm kia tựa vào người chồng tôi,nói.
_Cô tới đây làm gì?Về đi!-Anh ta quát.
_Thì ra gần suốt nhiều năm nay anh lừa dối tôi.Thế mà tôi luôn thông cảm cho anh,nghĩ anh vì công việc nên mới vậy chứ thực chất anh là người chồng người cha tốt.Tôi thật không ngờ!
_Ừ tôi vậy đó.Tôi yêu My,tôi sẽ không bỏ cô ấy.Còn cô về nhà đi,tôi về làm thủ tục ly dị!
Anh ta muốn từ bỏ gia đình này đến thế sao?Gia đình đầm ấm mà anh đã có gần hai mươi năm nay,không bằng một góc của con điếm kia?Cơn phẫn nộ tôi lên tới đỉnh điểm,tôi bước tới,quyết phải cho con đàn bà đã giựt chồng mình một bạt tai.
_Con điếm kia!Tao có thù oán gì mày,sao mày lại hãm hại gia đình tao.
_Anh ơi cứu em với.-Cô ta thốt lên.
Lời kêu cứu của cô ta có tác dụng,khi anh ta lập tức cản lại,rồi tát tôi một cái thật đau!
_Về!Tôi nói cô không nghe à?Về!Đừng làm người yêu tôi sợ.
Cái tát khiến tôi như bừng tỉnh trước hoàn cảnh của mình.Tôi-người đàn bà bị giựt chồng,nằm sóng soài trên nền đất,tay sờ lên má,nhận ra rằng đây là lần đầu chồng đánh mình-để bảo vệ người đàn bà thứ hai.Xung quanh tôi,dân chung cư bu kín,cốt để hóng chuyện,chỉ trỏ,bàn tán rầm rộ.Có người còn cầm điện thoại quay lại cảnh xào xáo gia đình này,hòng đăng lên mạng kiếm view.
Trước mặt tôi,con điếm kìa đứng đó cười mỉm,miệng nói:
_Cho chừa!
_Cô làm nhục mặt tôi đủ chưa.Về ngay!-Anh ta nói thêm.
Đó là ngày ê chề nhất cuộc đời tôi.Tôi nuốt nước mắt ngồi dậy,lặng lẽ bỏ về.Tôi hiểu rằng gia đình hạnh phúc mà mình cố gìn giữ bấy lâu đã chết,theo một cách đau đơn nhất!
Tôi trở về nhà,ngồi khóc thật to trên ghế,trước sự ngỡ ngàng của con Tâm.
_Bà chủ!Bà sao vậy?
Tôi không đáp mà cũng không thể đáp,bởi nỗi đau uất nghẹn trong tôi cần được giải tỏa,nên nước mắt,tiếng gào của tôi cứ thế mà tuôn ra.Con Tâm không biết làm gì hơn,đành ngồi cạnh mà ôm lấy tôi.
Tôi đã làm gì sai để phải chịu cảnh này?Phải chăng đây là quả báo của tôi,quả báo cho việc loạn luân với con trai của mình?
Người đàn ông bội bạc bấy giờ đã xuất hiện,ra lệnh cho con Tâm về phòng để nói chuyện riêng với tôi.
_Tôi đã nộp đơn ly dị lên tòa.Tài sản cứ thế mà chia đôi,cô lấy một phần tiền và cái nhà này,còn tôi lấy công ty và nhiều tiền mặt hơn.Công bằng cho cả hai bên.
Cái tôi quan tâm không phải là tài sản,mà là mái ấm của cái gia đình này cơ!
_Tại sao?Tại sao anh lại làm vậy với tôi?
_Vì…vì tôi chán cô chứ sao nữa?Mà ai nói cho cô biết việc này?
_Không ai cả.Tự tôi biết.
_Giờ tôi đi đây.Còn vụ thằng Minh cứ nói hết cho nó biết,và nếu cô thương nó thì hãy khuyên nó ở với tôi,tương lại nó sẽ xán lạn hơn nhiều.Mong cô ra tòa ký đơn sớm,không cần hòa giải gì cả.
Có chết cũng không thể ngờ đó là những lời cuối cùng mà tôi có thể nghe từ chồng mình.Thế là hết!Tôi chợt nhớ tới hoàn cảnh của người phụ nữ mà mình đã gặp ở quán cà phê gần trường đại học,và giờ đây số phận tôi lại y hệt cô ta.Nỗi bất hạnh ập xuống đầu tôi thật nhanh chóng!Sau một ngày,tôi mất đi thứ mà tôi cho là quý nhất đời mình-gia đình!
Tôi đứng dậy,đi ra cửa,mặc kệ lời ngăn cản của con Tâm.Tôi đi như người mất hồn,đi nhưng chẳng biết đi đâu,cứ thế đi mãi,tới khi dừng lại trước một quán nhậu.
Tôi ngồi đại vào một bàn,gọi ra một két bia.Tôi uống chai này đến chai khác,đầu óc cứ mụ mị dần.Tôi nhận ra trời đã tối,nhưng tôi không quan tâm,tiếp tục uống.Tôi muốn mình phải say,thật say để quên đi cái nỗi đau đang chất chứa trong lòng này.
_Ơ người quen này.Dì nhớ tụi con không?
Tôi ngước mắt nhìn lên,nhận ra đó là Thành và Khánh-hai tên học trò cá biệt mà tôi đã có dịp nói chuyện cùng.
_À thì ra là mấy đứa.Dì nhớ chứ.-Tôi lè nhè đáp.
_Đúng là có duyên.Tụi con cũng đang đi nhậu,sẵn lại gặp dì ở đây.Thôi nhậu chung cho vui dì nhé!-Thành đề nghị.
_Ok!-Tôi đáp.
Hai đứa nó ngồi xuống,gọi phục vụ mang thêm ly ra.
_Sao dì ngồi nhậu một mình buồn thế?-Khánh lên tiếng.
_Dì buồn.Hức!-Tiếng tôi nức lên vì xỉn.
_Sao dì lại buồn?
_Chồng dì bỏ dì.Hức!
Nghe tới đây thì Thành uống cạn ly bia,nói:
_Ở đây đông người nhậu chán quá dì à.Hay mình ra chỗ khác nhậu vui hơn.
_Ơ đi đâu?-Khánh thắc mắc.
Thành không trả lời mà nhìn Khánh nháy mắt,khiến nó ngơ ra một lúc.
_À đúng rồi.Đi chỗ khác nhậu cho vui dì ạ!-Khánh giờ thì tỏ vẻ đồng tình.
Mánh lợi của hai gã trai trẻ không thể nào qua khỏi mắt tôi.Rõ ràng chúng muốn cưỡng hiếp tôi!Song tâm trạng tôi lúc đó không sáng suốt nên dù biết trước nhưng tôi lại nghĩ quẩn:”Thì sao chứ?Mình đã mất tất cả,từ con trai cho đến chồng.Ai cũng bỏ mình đi cả.Cái thân thể này thì bõ bèn gì!”
_Ừ đi thì đi.-Tôi đáp.
Nghe thế,hai đứa chúng nó như mở cờ trong bụng,vội vã tính tiền,rồi đỡ tôi đi theo chúng.Tôi tuy rất say,nhưng vẫn nhận thức được chúng dẫn tôi đến một công viên.
Thành đỡ tôi ngồi lên bãi cỏ,trong khi Khánh thì bày mấy lon bia ra.
_Giờ mình nhậu tiếp!-Khánh khởi xướng.
Thành khui hộ lon bia rồi đưa cho tôi,hỏi:
_Hồi nãy dì nói chồng dì bỏ dì.Tại sao thế?
_Hức!Hắn ta,hức,có người khác.-Tôi đáp rồi nốc cạn lon bia.
_Tội dì ghê!
Thành tiếp tục hỏi tôi các câu hỏi linh tinh,chuốc bia tôi từ lon này qua lon khác.Cuối cùng,mọi thứ nó làm đã có kết quả,khi tôi không uống nổi nữa,say bí tỉ ngã lăn ra đám cỏ mềm.Hai mắt tôi nhắm nghiền,song tai vẫn nghe được xung quanh.
_Con mẻ xỉn quắc cần câu rồi.Giờ sao nữa?-Khánh hỏi.
_Chơi bả chứ còn sao nữa.-Thành đáp.
_Ngay tại đây?Có sợ người ta thấy không?
_Không lo,giờ này tối rồi,không ai đi qua đây đâu.Với nữa có thấy họ cũng sẽ tưởng là tình nhân tâm sự,không làm phiền đâu.
_Tao với mày hiếp bả vậy,lỡ bả tình lại bả đi kiện thì sao?-Khánh e dè.
_Cái đó càng không lo.Tao với mày chịch bả xong thì chụp lại vài tấm làm kỉ niệm,sẵn tiện hăm dọa bả nếu kiện thì mình tung hết ảnh lên mạng,bả sẽ sợ ngay.Chưa kể lúc chịch thì tao với mày sẽ chơi cho bả có bầu luôn,không lẽ bả muốn cha của con bả đi tù sao?Hé hé!-Thành giải thích kế hoạch của mình.
_Chuẩn,nhiều lúc mình chịch sướng quá bả đem mình về nhà chịch bả tiếp không chừng.Há há!-Khánh đồng tình.
_Vậy giờ bắt đầu ở đâu trước?-Khánh nói thêm.
_Dĩ nhiên là từ cặp vú trước.Tao ngồi địa cặp vú bả nãy giờ,thèm quá rồi.
Dứt câu,Thành giật tung mớ cúc áo,khiến cái ao không thể che nổi cặp vú to của tôi nữa,phô bày chúng trước mặt hai gã học sinh cá biệt,bên dưới cái áo lót màu trắng.
_Chu choa!Vú bả đẹp vãi hàng!-Hai đứa đồng thanh.
Chúng nó xuýt xoa hồi lâu,rồi nói:
_Giờ tới bên dưới.
Một thằng nhanh tay cởi khóa quần tôi,rồi kéo cả cái quần dài xuống.
_Hừ,lông lồn rậm ghê,chắc cũng dâm lắm nè.Thằng chồng bả ngu ghê,hàng ngon vậy mà bỏ,gặp tao tao chơi cả ngày!
_Ừ rậm ngang má tao,nhưng đẹp hơn má tao nhiều.
_Giờ tao cởi xì líp,mày cởi áo vú.Tao đụ lồn mày đụ vú với miệng,rồi đổi ngược lại,chơi cho tới khi bả mang bầu thì thôi!
_Được thôi!He he,thèm quá rồi!
Tới đây tôi chìm hẳn vào cơn mơ màng,không còn biết trời đất gì nữa.