Giờ Em có chồng chưa - Chương 65
Châu Hoàng là chuyện làm mình ngồi uống trà nhà nước. Bị tạm giữ(ko qua tạm giam) mất 24h ở công an p13 Tân Bình vì tội gây rối TTCC. Tiếp theo mình sẽ kể. Về khu chợ Hoàng HT chắc khéo người còn nhớ. Nếu ko có ông anh làm đội TN TP(hiện giờ lão vẫn hay ngồi Bar PL bên Tân Phú 26/30 ngày để dòm đối tượng. Ai ko biết thì tưởng lão là đối tượng chắc luôn) Ko có lão thì có khi nguy rồi.
Các bạn 9x cũng đừng thắc mắc vì sao chuyện liên quan gái gú của mấy ông 8x ngày xưa hay có đánh đấm. Mỗi thời đều có những cái khác nhau. Thời 7x ở chỗ mình còn có kiểu cưới vợ: lỳ và xe đạp là thắng(xe club thì khỏi nói)..đại khái gái làng cứ tối tối có ba bốn ông chia giờ vào nhà nói chuyện, có đôi khi ông khó ưa nhất,xấu nhất nhưng lỳ nhất lại cưới được vợ. Còn 8x,Bạn nào 8x từ 85 về trước đều rõ. Ba cái chuyện tình cảm thì trong sáng nhưng dễ hăng tiết vịt. Thích lôi nhau ra đấm đá cho xong chuyện. Riết rồi ngấm vào người lúc nào không hay chứ không phải giang hồ gì cả.
Châu Hoàng và Dạ Miên là hai cô gái 9x mà tôi quen mà hình như cũng chỉ có vậy. Hiện giờ vẫn liên lạc với Em. Trưởng phòng nhân sự của một công ty NN tại Tp HCM
CHIẾN NHAU TẠI PHƯỜNG 13-TÂN BÌNH
Sau sự kiện khách sạn.
Thỉnh thoảng vẫn ghé phòng trọ thăm nom.
Tôi xem Cát Tiên như em gái của mình, trong thâm tâm, dù Em và tôi chẳng thể đến với nhau hay vì lý do nào khác thì gia đình em luôn giống như những người thân cận của bản thân. Lẽ dĩ nhiên Út chả cần tôi bảo vệ, dặn dò ba thằng nhóc ác kỹ lưỡng rồi. Có bọn nó quanh quanh vấn đề an toàn xem như đảm bảo. Nhỏ học trên trường cũng khá, ngoại giao cũng ổn. Nhìn chung chung là chả phải lo lắng gì.
Tôi cũng bắt đầu cuộc sống mới sau một quãng thời gian bị tâm lý xa vợ xa con. Phòng nhỏ Út thêm thành viên mới là Hoàng. Mặc dù việc chuyển xuống ở trọ đồng nghĩa với việc đi học xa lơ xa lắc. Nhưng nàng có vẻ thích thú.
Mọi chuyện rắc rối là từ phía cô gái ở trọ chung
Lại nói thêm về ngoại hình, Việc có một khuôn mặt sắc sảo cộng với thân hình khác bốc lửa, xem như nhỏ Hoàng là đối tượng phù hợp tầm mắt với nhiều đứa con trai theo đuổi tán tỉnh. Điều kiện gia đình tương đối tốt nên em cũng khá chăm chút vẻ bề ngoài. Cách tôi mô tả hời hợt về nhỏ không phải vì nhỏ không đẹp. Mà đơn giản là tôi ít khi bận tâm. Khi con người ta không đặt lòng vào một người phụ nữ, thật khó để mô tả người đó thành một bức tranh. Chí Phèo có thể thấy Thị Nở đẹp và Nam Cao có thể tả sắc đẹp rợn người đó qua hàng tá trang giấy. Nhưng nếu Chí Phèo ghét Thị Nở cay đắng hoặc xem như những đàn bà khác trong làng, e rằng nhan sắc của ả sẽ được đúc kết một câu : Xấu như quỷ dạ xoa.
Việc tôi ghé thăm nhỏ Út không phải vì muốn tiếp xúc với Châu Hoàng. Trái tim tôi đã chết hoàn toàn theo những gì quá khứ. Tôi đã yêu ai? Bạn học của tôi, đã yêu em tha thiết. Người ta cũng yêu tôi tha thiết. Nhưng rồi đổi lại được gì? Tôi đã lập gia đình rồi tạm thời chia tay. Tôi đã yêu người từng lập gia đình, rồi thì sao? Chẳng sao cả, những người con gái ấy thật như những con gió, đến rồi đi. Đâm ra tôi sợ mình lao đầu vào một mối tình cảm chẳng đi đâu về đâu. Tạo nghiệp.
Sở dĩ xuống thăm hai con nhỏ bởi nhiều lúc cũng chẳng có chỗ để đi, Lại thêm nguồn động viên và mong muốn tin tức về Trà My, thế nên tôi đến. Rồi cùng cả đám nhóc đi ăn uống, cà phê đi dạo. Ở gần một đám tía lia, lòng mình cũng thoải mái hơn hẳn. Những sự kiện, thần tượng, nghe nhạc, xem phim đều là những điều khá mới mẻ đối với một người ưa thích sự trầm lắng như tôi. Mọi sự yên bình cho đến một hôm nhận được tin nhắn của nhỏ Út
– Anh Hai, lúc nãy tụi em dắt xe vào nhà làm đổ xe một con nhỏ xém nữa uýnh nhau
– Út có sao không – Tôi nhắn lại.
Nhỏ thỉnh thoảng vẫn gọi tôi là anh Hai như kiểu anh rể. Tôi thích điều này.
– Em không sao? Nhưng nhỏ Hoàng bị tát á.
Tôi dặn dò nhỏ gọi cho Nam. Thú thật trong lúc đó suy nghĩ đơn giản, thì đại khái là nhờ mấy thằng nhóc ác tới phòng chơi rồi cảnh cáo không cho đám con gái kia không hà hiếp Châu Hoàng là được. Chuyện của đàn bà đàn ông dính dáng chi cho mệt. Đoạn rồi tôi quên phéng đi cho đến tầm tối ngày hôm sau thì nghe thằng Nhóc gọi điện:
– Gì đó Nam? Tôi hỏi
– Phiền phức rồi anh ạ, Bọn kia là cave
Tôi hoang mang chưa hiểu hết câu chuyện, nên nói vọng lại
– Em cứ từ từ kể anh nghe xem.
Đoạn thằng Nhóc kể đại khái cho tôi là khi Cát Tiên gọi điện thì hai ba đứa nhóc có qua phòng trọ chơi hỏi thăm tình hình, Cũng đi qua phòng bên nói chuyện phải trái hoặc xin lỗi người ta. Nhưng đâu ngờ thuê phòng là ba bốn đứa gái cave làm ở khu gần đó. Thế rồi xảy ra ẩu đả. Thằng Nam lỡ tát con nhỏ kia mấy cái vào mặt.
– Rồi giờ sao em? Tôi hơi sốt ruột
– Không ổn anh ạ. Tối nay bọn em đang làm thì có nguyên đám đi xe máy lờn vờn ngoài quán. Em nghi tụi nó quây quá. Ông anh lại vừa nhắn tin bảo bọn em tối nay lặn đi. Đụng phải bọn bảo kê gái Hoàng Hoa Thám từ quận 12 qua anh ạ.
Tôi bắt đầu cảm giác được sự phức tạp nội tình bên trong nên dặn :
– Quán có lối thoát hiểm không? Ba đứa mày nghỉ ngang đi rồi chạy ra quán cà phê ngay đường Hoàng Việt nhá. Anh chạy xuống rồi tính.
Tôi bốc phone gọi liền cho Cát Tiên.
– Thuê bao quý khách……hiện không liên lạc được
Sốt ruột quá, tôi gọi qua nhỏ. Có người bắt máy
– Anh Phong ạ
– Uhm, Út có đi cùng em không?
– Dạ có,hai đứa em đang ra ngoài ăn tối.
Tôi thở phào nhẹ nhõm
– Anh nói nè, đi ăn xong đừng về phòng, nguy hiểm lắm. Em với nhỏ Út phóng ra cà phê …abc đường Hoàng Việt. Nhớ nhìn trước sau cẩn thận xem có bọn nào theo không? Tới quán lên lầu góc nào khuất tí rồi gọi cho anh. Anh đang chạy tới…
Đoạn tôi phóng ù xuống. Vào tới quán cà phê thì đã thấy tụ tập đầy đủ của đám.
Nhỏ Châu Hoàng như sắp muốn khóc, đối với một đứa con gái chưa trải nghiệm đời xem ra chuyện này dễ nuốt. Bị tát- kiếm được cái phao hù dọa người ta –Bị người ta hù dọa lại. Út thì bình thản, Tôi cảm giác niềm tin của nhỏ dành cho tôi là vô cùng lớn lao. Hoặc có thể nhỏ nghe Trà My kể, hoặc có thể tiếp xúc tôi lâu nên tin tưởng. Nhìn khuôn mặt và nét suy nghĩ của Nhỏ. Tự dưng dặn lòng phải giải quyết chuyện này thật êm thấm. Tôi nói như ra lệnh
– Nam, em kể chi tiết lại cho anh sự việc tối qua đi.
Ba thằng nhóc kể tới đâu thì hai con nhỏ gật đầu tới đó. Xem ra tụi nó nói trên người thật việc thật, không khua múa.
– Có biết con nhỏ em tát tên gì không?
– Không anh ạ, bọn em qua nói phải trái thì tụi nó nhặng xị lên rồi, gọi điện tứ lung tung. Hỗn loạn quá nên em chả rõ nó tên gì?
– Nhỏ tên Na hoặc Sa hay sao đó anh. Em nghe thấy mang máng – Giọng thằng Tuấn vang lên
Tôi thấy khó khăn thực sự. Bọn tôi đánh đấm dựa vào uy lực bàn tay và nguyên nhân hầu hết đều từ những tranh chấp vụn vặt của tuổi học trò, lớn hơn một tí thì chủ yếu là nhờ người can thiệp để yên ổn trong chuyện làm ăn. Nếu có sự cố xảy ra thì mấy ông anh đều thương tình bỏ nhỏ tôi ở ngoài rồi tự giải quyết lấy và báo kết quả. Nhưng vụ này thì khác, là chính bản thân đám nhóc thiếu kiềm chế tát trúng con người ta. Nói chung là có qua có lại rồi. Không thể ầu ơ là có thể qua chuyện, huống hồ đám bị đánh liên quan nhiều thành phần xã hội phức tạp, nghiện hút. Không dễ gì ở đất Sài Gòn này có thể một câu là êm đẹp. Nếu chỉ bọn nhóc không? Tôi sẽ nói đơn giản là phắn đi là xong. Chín triệu người không lẽ chỉ vì mấy cái tát của một con Cave mà bọn giang hồ nhọc lòng đi tìm kiếm ba thằng nhóc khắp nơi? Nhưng có thêm hai đứa con gái thì khác, đồ đạc còn ở trong dãy trọ. Tiền cọc nhà. Rồi chỗ học hành. Giải quyết không ổn rất dễ gây hậu quả lớn hơn. Vả lại, ánh mắt tin tưởng tuyệt đối kia không cho phép một người anh như tôi rút lui. Tôi đã làm liên lụy chị gái của nhỏ quá nhiều.
Cuộc gọi đầu tiên là cầu cứu đội Truy Nã TP. Ông anh không bắt máy, chắc đang lên đồ chuẩn bị đi tìm đối tượng.
Cuộc gọi qua quận 12 cho thằng bạn làm vay nặng lãi và tổ chức sòng bài khu chùa Lạc Quang
– Bạn ơi, có việc hỏi. Bạn biết ai chuyên bảo kê gái khu Hoàng Hoa Thám không?
– Có bạn ạ. Nhưng nhiều lắm, ở đấy gái nhiều vô số, bọn nghiện cũng kè cặp với mấy đứa quá trời. Có chuyện gì à?
Tôi kể vắn tắt rồi nhờ giúp đỡ. Nó kêu tắt máy có gì gọi lại. Đợi chờ đâu đó tầm 20p. Máy của tôi rung lên.
– Thế này nhé Ông Bạn, chuyện phức tạp đấy. Trong đám đó có con Na là bồ của một anh đại bên đây(Quận 12). Giờ ổng đang cho quân đi tìm đấy. Bạn tự lo liệu. Tôi vụ này thua rồi, bên đó không hợp cạ.
– Vậy ông cho tôi xin số điện thoại anh đó đi,tôi tự liên lạc
Đoạn rồi lại gọi cho ông anh Đại gì đấy bên quận 12.
– Anh à, em tên Phong. Mấy đứa em của em….
Cho kịp kể hết câu chuyện đã nghe giọng bên kia chua lè cà pháo:
– Tao chả biết mày là thằng nào. Có ngon thì ra khu Quân Đội quán…xyz… ngoài này nói chuyện với anh. Dám đụng đến gái của tao à? Bọn mày không tới thì hai con nhỏ đó nghỉ học luôn đi
Xong rồi anh Đại cụp máy cái rụp không cho thằng Phong tôi nói lời nào nữa. Công nhận tiết kiệm điện thoại ghê. Tôi quay qua dặn dò :
– Nhỏ Út và Châu Hoàng ngồi đây đi. Anh với bọn thằng Nam đi đằng này chút
– Có sao không anh? Giọng như muốn khóc
– Yên tâm đi, mấy chuyện này anh giải quyết được? – Tôi trấn an
Tạt ngang qua bàn ăn quán lấy cái nĩa bỏ túi đoạn ra ngoài quán lấy xe, tính đi thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ tay mình
– Em xin lỗi, vì em mà anh…..
– Không sao đâu.
– Anh Phong, em nói cái này anh đừng giận em nhé – Giọng nhỏ thỏ thẻ
– Uhm. Em nói đi.
Tôi đáp lại.
– EM LỠ YÊU ANH MẤT RỒI. YÊU TỪ HÔM Ở KHÁCH SẠN. CÁT TIÊN KỂ EM NGHE VỀ ANH HẾT. BAO NHIÊU LẦN EM BẢO BẢN THÂN KHÔNG ĐƯỢC PHÉP YÊU ANH NHƯNG LÀM KHÔNG ĐƯỢC. EM XIN LỖI
Đoạn nhỏ chạy ù vào quán lại.
Tôi choáng váng.
Chưa bao giờ tôi gặp phải tình huống dở khóc dở cười như bây giờ. Nhỏ nói hệt như chia tay người yêu trước khi ra mặt trận, vì sợ họ sẽ không trở về. Riêng tôi hiện giờ đâu có vậy. Tôi dự tính ra nói chuyện, xin lỗi rồi bình thản về nhà ngủ một giấc yên bình,vả lại đâu phải tôi vì Nhỏ. Tôi vì ánh mắt tin tưởng của nhỏ Út, em của bạn gái tôi, em của người yêu nhất trong trái tim tôi mà thôi. Bỗng dưng thấy tội nghiệp cho Châu Hoàng và lo lắng cho bản thân ghê gớm. Quay qua thằng Nam nói một câu chắc nịch:
– Có bao nhiêu anh em ở đây gọi hết đi em ạ.
Thằng Nam khẽ gật đầu rồi bốn thằng đực rựa phóng xe về hướng Cộng Hòa. Trên đường nhắn vội cho ông anh
– Cứu em gấp, quán…..xyz khu Quân Đội Cộng Hòa
Khi hai chiếc xe vừa trườn tới quán, chưa kịp bỏ cái giò xuống khỏi xe đã thấy một đám ngồi nhìn giò mình rồi chỉ trỏ. Thằng Tuấn hỏi nhỏ
– Giờ sao anh?
– Sao trăng gì. Cứ vào quán rồi tính, Đám bạn qua chưa? Có đồ chưa?- Tôi đáp.
– Đang chạy qua anh ạ. Sẵn sàng
Đoạn bốn anh em hiên ngang vào ngồi gọi nước uống. Đối diện tôi là một đại ca mặc một cái áo zin cũ thời, mũ chụp lên đầu, Mặt vàng kệch. Cổ đeo một sợi xích chó to thật to. Tôi nhận ra bởi chỉ duy nhất là ảnh có hai cô em tầm 19-20 tuổi ngồi hai bên. Xung quanh cũng tầm đâu mười mất thằng chia làm hai ba bàn. Miệng phì phèo điếu thuốc rồi đứng lên chỉ tay:
– Thằng nào tát bồ tao?
Tôi cũng đứng lên chưa kịp mở lời xin lỗi đã nhận nguyên một cái bạt tai vào mặt. Bao nhiêu sự tính toán, bao nhiêu điềm tĩnh trước khi đi cuốn trôi theo cái bạt tai đấy. Tay chộp cái xích cho lão đeo ở cổ. Rút nĩa ăn từ túi ra dí vào. Tôi buông giọng hằn lên:
– Mẹ ông, đáng lẽ bọn tôi ra xin lỗi nhưng ông chọn cách này. Nếu có bản lĩnh thì ông bước ra ngoài tôi với ông bật co. Đừng tưởng bọn tôi có ít người mà sợ. Chẳng qua là đứa em cũng có lỗi thôi.
Anh Đại đúng là anh Đại. Sau này tôi với hắn tuy không thân thiết nhưng tình cảm nhìn chung ổn. Lão là người có bản lĩnh. Lão quơ tay về sau vơ lấy vỏ chai táng mạnh vào đầu. Chai vỡ. Đầu tôi toác. Cái nĩa từ tay tôi chệch hướng đâm xiên chéo từ cổ xuống vai trái. Cả hai máu chảy đầm đìa. Thằng Nam ném ghế lên bàn. Cục diện bắt đầu hỗn loạn. Các bạn có bao giờ nghe tới việc quân ta chém nhầm quân ta chưa? Tôi đã từng chứng kiến hoặc nghe rất nhiều băng nhóm khi đi chiến phải làm dấu hiệu để tránh nhầm lẫn. Gần đây nhất là vụ hơn 100 giang hồ truy sát ở Lâm Đồng được báo chí nhắc đến và đưa clip lên mạng. Sau khi các anh hùng bàn phím kêu ca đi oánh lộn mà còn sợ đeo khẩu khang. Không phải đâu bạn ạ. Không đeo khẩu trang thì nhận ra nhau thế nào được. Đao kiếm đâu có mắt. Chính hôm đó một đứa bị vì cởi khẩu trang ra đó thôi. Quay lại với cuộc ẩu đả giữa bảo kê cave và đám anh em. Vừa nhịp đám nhóc bạn Nam phóng tới. Ba mươi mấy con người lùa nhau đánh đánh chém giết hô vang cả góc đường. Tôi ôm đầu phi cửa sổ ra khỏi quán cũng chạy. Được mấy đứa em dúi cho cây tuýp mới quay lại tham gia. Sau khi thêm người bên tôi có phần chiếm ưu thế. Nguyên nhân đơn giản vì đám lão Đại không nghĩ ra được mấy thằng sinh viên dám tới cuộc hẹn mà con chuẩn bị đánh nhau. Ý lão chỉ là muốn tát vài bạt tai cho con bồ khỏi chu chéo rồi cảnh cáo đuổi về nên phe lão thất thế thấy rõ. Co cụm hẳn vào mấy nhà dân. Có đứa còn đang điện thoại gọi người.
Bỗng nghe thấy tiếng còi hụ cảnh sát hệt như phim. Hai chiếc bán tải và bốn năm chiếc xe máy ở đâu chặn đường. Bọn nhóc và bên kia tháo chạy. Tôi cũng muốn chạy lắm như chạy không nổi, máu ra nhiều quá. Bết cả tóc và rỏ xuống cằm. Thằng Nam không nỡ để tôi một mình nên cũng vất tuýp đi giơ tay ôm đầu ngồi xuống. Người không còn hơi sức đâu để làm thao tác giống nó, tôi bệt xuống thở dốc vào gốc cây ngồi nghỉ mà mặc cho có người kéo lên xe về công an phường 13. Trước khi đi, tôi chỉ thấy bóng ai quen quen bạt tai lại giùm tôi với lão Đại hai ba cái rồi chửi rủa ầm ĩ. Còn lão Đại cúi đầu lãnh giáo.
Về đến Phường.
Tôi ngồi viết bản tường trình với cái đầu băng trắng. Viết xong nộp cho cán bộ thì được phán câu xanh rờn:
– Về đi. Lần sau còn thế này thì vào buồng mà ngồi
Tôi biết anh công an đang lấy le nên không gật đầu không đáp. Xin phép ra về. Ra tới cổng nghe thấy tiếng gọi:
– Phong…Phong…..
Thấy lão giơ tay ở quán nước bên kia đường ngoắc ngoắc. Họp mặt đông đủ cả: nhỏ Út, nhỏ mới yêu tôi ngồi một bên. Chính giữa là đội Truy nã Tp rồi qua bên này là lão đại đang băng bó vết thương ở cổ,kế bên là con nhỏ Na, Mãng cầu gì đó. Thấy tôi nhìn thì cúp mắt xuống. Tôi nói mát:
– Anh tới sớm quá, tới trễ xíu nữa có phải ngon không? Đưa em trên băng ca về.
Lão nhe răng cười. Nói như ra lệnh
– Thằng Tài xin lỗi Phong đi. Mày còn vậy tao cho đi bụi.
Lão Đại giơ cánh tay ra nói
– Xin lỗi Chú nhé, anh không biết mày là em anh Truy Nã. Nếu biết thì anh nào dám đụng. Thôi bỏ qua cho nhau. Mai anh hẹn mời em một bữa.
Xong việc, lão Truy Nã đội mũ lưỡi trai phóng lên chiếc Dylan đi mất, không quên dặn dò khi nào qua PL – Tân Sơn Nhì nhảy nhót tí. Mà tôi không hiểu nổi lão là con nghiện hay là đi bắt đối tượng nữa. Ngày nào cũng cắn thuốc, nhảy nhót khí thế. Không thấy lão đi làm khi nào (À mà quên, hôm rồi PL mới lên báo vnexpress, chắc có cả)
Quán nước còn lại hai nhỏ và tôi đợi chờ thằng Nam ra cổng. Nhỏ Châu Hoàng cất tiếng:
– Bốn anh em mình tối nay ngủ đâu ? Giờ trễ quá rồi?
Đoạn thấy ba đứa còn lại ngó nhỏ như người trên trời, mới sực nhớ ra mình nói sai điều gì. Mặt nhỏ cúi gằm xuống đất. Chắc có lẽ Em chỉ vô tình, không nghĩ mình là con gái. Vả lại đã từng ở khách sạn với tôi một lần mà vẫn bình an nên mới buộc miệng. Gỡ thế khó cho Châu Hoàng là thằng Nam. Nó nói:
– Anh Phong, đám nhóc đang đợi mình nhậu. có cho hai đứa này đi không?
Tôi gật đầu. Nhậu với đám cá lóc một trận đã đời.
Đêm đó tôi và hai đứa con gái ngủ khách sạn thiệt. Có điều Cát Tiên và Châu Hoàng một giường. Tôi ngủ một giường. sợ đụng tôi đau nên thằng Nam nằm dưới đất. Tối đêm có bóng đứa con gái qua nằm ôm tôi ngủ. Tôi thiếp đi trong mệt mỏi,nằm mơ mình ân ái với Trà My….
To be continue…………………