Giờ Em có chồng chưa - Chương 56
Chương II : THÊM MỘT LẦN Ở TRỌ
Xuống tới Sài Gòn Tôi điện thoại cho thằng Bảo
– Alo, Ngủ dậy chưa? Ra đón tao ở bến xe Miền Đông
– Mày kiếm quán nào ngồi đi. Mười lăm phút nữa nữa, vệ sinh phát..
Thật ra đường tới nhà trọ chẳng bao xa, xe ôm hay taxi về đều được. Nhưng vấn đề là tôi thích cảm giác được đón đưa. Thích cảm giác đi đâu có người mừng. Tìm quán cà phê hóc hẻm tránh bụi. Lặng lẽ đặt vali ngồi xuống và châm thuốc hút. Tiền bạc mang đi không nhiều nhưng đó lại là điều tôi muốn, thích cái cảm giác đi tay không. Ngày xưa, rời lũy tre làng, Tôi cũng chỉ ngần ấy. Giờ trở lại nơi mình từng gắn bó xem như làm lại từ đầu.
Vừa mới lim dim chợp mắt điện thoại reo
– Mày đang ở đâu?
– Tao đang ở abc Đinh Bộ Lĩnh – Tôi đáp lại
– Ok . Tao chạy tới
Ngoài Tiến đã về bên kia thế giới thì thằng bạn này cũng được xem là tri kỉ.
Đời của nó cũng xem như một giai thoại chứ chẳng chơi. Chiều cao một mét sáu lăm, cân nặng đâu tầm bốn mấy kí, gầy như cờ hó đói ăn. Khuôn mặt đeo thêm cặp kiềng cộm, Tóc búi dài không khác chổi quét nhà. Đôi lần nhắc nhở thằng bạn cắt tóc, nó bảo tao thích thế, thích kiểu nghệ sỹ. Nhờ tấm thân mang dáng vóc tài tử đó mà không có em nào mê nổi. Một phần cũng vì sự đam mê kỳ cục với đời.
Mê thứ nhất là Billards.
Say mê đến độ có thể cả ngày không ăn gì ngồi ngoài tiệm. Nếu anh em nào trong giới có nghe tên Đức Kì Đồng hay Hùng Cào, cũng chỉ xếp trên một bậc.
Thằng Bảo ra câu lạc bộ thì chả ai chịu chơi, Đơn giản vì ngán ngẩm
Billards là bộ môn nghệ thuật bao gồm kỹ thuật, chiến thuật và tâm lý. Khi đeo trên mình một đẳng, thì xem như giải quyết được điều thứ nhất và thứ hai. Nhưng nói về tâm lý thì tùy người. Sự lỳ lợm hay cẩn trọng được coi là nguyên tố cần thiết. Xét với thằng Bạn thì điều này có đủ, tính nó vốn vô cùng tẩn mận. Hồi còn sinh viên, nguyên đám ăn cơm tiệm đã có lần nó phán một câu khiến nguyên bọn phùng mang trợn má.
– Cơm bà Sáu bữa nay nấu làm sao ấy. Nãy giờ hơn nghìn hạt rồi mà chưa hết chén. Ăn kiểu ngày chắc tao không nuốt nổi chén thứ hai.
May phước là bả đang tính tiền không nghe thấy. Bọn tôi tính hỏi bộ bình thường mày ăn hay đếm vậy lắm sao? nhưng nghĩ ngợi nên thôi. Cả đám húp xì sụp cho nhanh rồi đua lẹ.
Chính điều kỹ càng đó được ứng dụng vào niềm đam mê nên ai chơi với nó dù thực lực đều hay bị chấp thì thua ráo. Về nguyên lí với kèo đồng lạng, người nào có sự cẩn thận, tỉ mỉ bao giờ cũng hơn màu. Có lần tôi hỏi :
– Ê, Bảo. Tao không hiểu mày ra ngoài quán làm cái gì, có thấy mày chơi đâu?
Nó đáp tỉnh rụi:
– Ra ngó.
Thật tình bó tay với cái thằng này. Mà cũng đúng sự thật, Một lần tôi chứng kiến nó ra câu lạc bộ, thấy bàn bên cạnh đánh thế bi nào khó hoặc sai. Thì y như rằng mượn bộ bi ra xếp rồi hì hục đánh cho bằng được.
Đam mê thứ hai với thằng Bảo là cờ tướng.
Mặc dù so với trình billards có hạng thì cờ tướng hạng của nó là hạng bét. Nếu phân loại theo thứ tự kỳ thủ, đại cao thủ, cao thủ, sát thủ, tán thủ …thì nó nằm ở tầm tử thủ, Ngang ngang trình tôi. Ra ngoài đường mà ho he là bị đập chèm bẹp. Chính vì hai thứ đam mê tốn thời gian trên mà công ăn việc làm cũng chả ra sao. Chẳng công ty nào đuổi vì ít ra nó cũng trách nhiệm trong công việc, nhưng tự thân nó nộp đơn vì không có thời gian ra câu lạc bộ. Xét về bằng cấp, thằng Bảo có hai, một cái Kĩ thuật, một đại học kinh tế . Gia đình thuộc dạng có điều kiện. Nghe đồn, ông Cậu làm ăn rất khá ở Úc, trồng cây Tài Mà hay còn gọi vui vui là “Cái gì mà ai cũng biết là thế đó”. Lâu lâu về Việt Nam dúi cho thằng cháu một ít. Kêu thích thì cậu đón sang.
Hai đứa thân nhau từ hồi phổ thông, ngày đó xe đạp khung nhún là rất VIP, xe Phượng Hoàng, máy tính DOS nó đều có cả, thỉnh thoảng còn xách lên trường một cái điện thoại mẹ bồng con.
Mẹ tôi quý nó và coi như con cái trong nhà, thêm vụ cấp ba ngồi chung xóm. Tôi giỏi về xã hội còn nó thông thạo tự nhiên. Đâm ra bổ sung khiếm khuyết, ý tôi là copy bài khi làm kiểm tra. Còn khi thi thì mạnh ai nấy lo. Xét về tuyệt kỹ Copy Thần Chưởng còn kém thằng Tiến một bậc, nhưng nó có thứ mà thằng Tiến và thâm chí cả tôi không bao giờ có, đó là Tiền. Tiền có thể mua được nhiều thứ, kể cả phao thi. Trường tôi học là trường công lập duy nhất, nên ưu tiên các môn tự nhiên nhiều hơn vì hầu hết các trường đại học danh tiếng đều thi khối A. Tôi học trung bình các môn nhưng được cái công tác phường đội, bộ đội khá tốt, thêm vụ ghitar hát hò, xem như mắt thầy cô cũng mờ đi khi ngồi chấm thi.
Thời cấp ba toàn kỉ niệm đẹp, trừ mỗi một lần đám con trai chơi trò tụt quần thể dục nhau, ném thế nào chiếc quần rơi quá tay nên dính trên ngọn cây tùng. Hậu quả nguyên đám con trai bị lên văn phòng, dọa hạ hạng kiểm.
Quay lại câu chuyện.
– Chắc tao ở phòng trọ mày ít hôm nhé? – Tôi lên tiếng cho có lệ
– Uhm. Mà mày tính ở tới bao giờ? Tao vài ba ngày nữa về tết rồi, ông già gọi
– Chắc ở qua tết luôn, ăn tết thành phố
– Tùy mày, để tao nói bà chủ nhà một tiếng. Tí nữa ra kia một thùng bia để sẵn tết mà uống .
Nó hiểu tâm trạng nên không hỏi thêm. Ai xa quê lại chẳng muốn về nhà mấy ngày đầu năm, Tôi nói vậy thì cũng hiểu đang có chuyện nên mới đua đòi cưỡi cá chép vác cái mặt lên đây. Tối về hai đứa lôi mồi ra chén. Bữa đó tôi say, bình rượu mang theo hết sạch, thùng bia cũng vơi đâu phân nửa. Sáng lần thứ nhất tỉnh giấc đi toilet, xung quanh hiện trường căn phòng trọ bé xíu đồ đạc ngổn ngang, vỏ bia quăng vương vãi. Lần thứ hai thì không tự tỉnh nữa, mà do ánh sáng khoảng mái tôn hở giữa hai dãy phòng cộng với một tiếng gọi í ới.
– Anh họa sỹ ơi, đóng cửa phòng trọ kìa, trộm nó vào khuôn anh đi bây giờ.
Tiếng nói lảnh lót trong trạng thái mơ mơ ngủ cứ như hiện về từ cõi âm, giọng miền Tây. Tôi chưa tỉnh hẳn, đầu ong ong, men còn chếnh choáng. Bước ra ngoài nghe tiếng cười khúc khích đã đi xa một quãng, chẳng rõ ai đó gọi mình hay phòng kế bên ?
Loay hoay dọn dẹp lại phòng ốc và vệ sinh cá nhân. Vô tình đọc mảnh giấy để lại:
– Đáng lẽ tao về từ hôm qua, nhưng có mày xuống hoãn lại một ngày, sáng nay tao đi chơi với bạn ở Dĩ An rồi về luôn, Tiền tao để trong tủ lạnh kẹt thì lấy ra xài. Chìa khóa nhà và thẻ xe để hộc bàn. Nhớ thỉnh thoảng lau cây cơ bida giúp tao khỏi bụi
P/s: Đối diện có hai bé xinh lắm, nhưng tán chơi thôi đừng hại con gái người ta tội nghiệp
Vừa đọc vừa cười một mình. Hết dặn lau cơ đến đừng hại con gái…
Đã qua rồi một thời tình yêu, một thời vụng dại. Tôi chẳng còn là thằng Phong ngày xưa. Trái tim đã chết dần theo năm tháng.
Điện thoại reo tin nhắn
– Anh khỏe không? Sáng giờ làm việc thế nào?
Tôi bâng quơ:
– Anh khỏe, đang ở SG, ngay và luôn
– Thế mà không báo em, anh đi công tác à?
– Không, đã bảo ngay và luôn mà. Anh về đây sống. Một mình
Tin nhắn nửa trút giận nửa tâm sự. Tính chạy ra đường lòng vòng thì điện thoại lại reo, giọng cô gái run run :
– Anh nói thật không hay lừa em? Trưa anh chạy qua công ty đi ăn cơm nhé.
Tôi bất giác phì cười lần nữa. Căn phòng trọ ở tuốt Thủ Đức, công ty em quận 8, chạy xe tới đó xong ăn bữa cơm chạy về đói bụng ăn thêm lần nữa. Tôi đáp lại:
– Có lẽ chiều rồi gặp, trưa nay anh Bận rồi.
– Dạ, vậy chiều em xin công ty về sớm. anh đang ở đâu?
– Anh đang Kha Vạn Cân quận Thủ Đức.
– Dạ, vậy chiều nay anh ghé The Manor đi. Nhà em gần đó. Uống cà phê với em
Chiều ba giờ, Lóc cóc xuống dắt con xe Nouvo rời khỏi ổ. Chẳng biết nó đi chơi có bị văng miểng, mắt nháy nháy khi mình chửi không?
Ra quán gặp Em với bộ dạng của một thằng thất nghiệp. Cầm menu nghó nghiên ra chiều đăm chiêu. Bốn mươi lăm nghìn cho một một ly. Sau hai năm rời khỏi Sài Gòn thay đổi nhiều quá.
– Sao anh lại xuống Sài Gòn? – Giọng ai đó vang lên khi nhận ra chỗ tôi ngồi, bỏ chiếc giỏ xuống ghế.
– Gia đình có chuyện em ah, anh xuống tìm việc rồi thử lại cơ hội ở đây.
– Dạ, vậy tết anh ở lại đây hả?
– Uhm. Có lẽ vậy
Cuộc đối thoại bao gồm hỏi và trả lời, dạ hỏi và đáp thưa. Chỉ nhớ là cuối buổi đó em cầm ly sinh tố uống thật lâu, Nói một câu bâng quơ :
– Vậy là mọi việc đến sớm quá. Sớm hơn Em nghĩ.
Cuối buổi, em đưa tôi ít tiền, gạt phắt. Chẳng muốn mang nợ nần như ai đó hồi xưa heo đất. Trên đường nghĩ mông lung về tất cả cho đến khi con hẻm vào phòng ngay trước mặt. Dắt con xe vào bãi, nói chuyện với cô chủ nhà vài câu rồi lên lầu. Đang quay lưng cắm mặt mở cửa thì có tiếng nói vọng ra từ phòng đối diện
– Anh là bạn anh Họa Sỹ à?
– Họa sỹ nào em? – tôi đáp lời xoay người lại
– Ở, thì cái anh tóc dài, đeo kiếng ở phòng này nè.
Giọng nói lanh lảnh phát ra từ miệng một cô bé. Lại chợt phì cười trước kiểu suy nghĩ ngây ngô. Nếu trên đời cứ ông nào đeo kiếng, tóc dài làm họa sỹ thì thế gian chắc nhiều lắm? Tôi hỏi thăm theo phép lịch sự :
– Em còn đi học đúng không? Anh tên Phong
– Em tên Miên, Dạ Miên. Học ngoại thương chỗ D2
– Anh biết trường đó, tên lạ ghê – Dễ thương nhưng sao người em ngược lại vậy?
– Hứ, em xinh nhất khoa đấy, anh tưởng bở – Cô bé bĩm môi cong cớn
– Anh đùa thôi. Em không đến nỗi tệ…
Lại một cái nguýt dài nữa hệt như bà chằn thủa nào. Thế là tôi có bạn, một cô bé mới hai mươi tuổi, xinh xắn, trẻ trung. Cô bạn nhỏ của tôi ở chung phòng với một bạn tên là cá sấu, học đại học Luật ngã tư Bình Phước.
Tối hôm đó, cô bạn nhỏ Dạ Miên rủ đi chơi, Bỗng chốc giật mình: Con gái giờ hiện đại thật, dám rủ sói đi cùng. Mà cũng chẳng rõ ai là sói ?
Hiên nhà của hai dãy phòng trọ cách nhau tầm 50cm. Trước đây vốn dĩ là hai tầng của hai căn riêng biệt. Nhưng chủ nhà cho đúc bê tông nối lại, làm cầu thang nên thông thương. Bởi vậy mới có chuyện hai cái mái nhà cách nhau trên trời. Bê tông nóng hấp ban ngày gặp mưa xuống thì có bong bóng. Tôi ôm ghitar
Hạnh phúc xa tầm với, đã không còn nữa, khi vắng em trong đời.
Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời. Dù đã xa ngàn khơi
Ngày đó ta lầm lỡ, bỏ mặc nhau hững hờ
Trích để nhớ một thời ta đã yêu
Tôi nhớ vợ tôi, nhớ về những kỉ niệm ngày xưa.