Giờ Em có chồng chưa - Chương 52
Đoạn kết
Câu chuyện số 1
Bến xe miền Đông, Ngày….tháng….năm…………
Thoáng có khuôn mặt quen quen bên cạnh
– Xin lỗi, Em có phải tên Phượng không?
Có người ngoái nhìn, rồi tìm trong ký ức
– Em Phượng đây, Anh Phong phải không? Dạo này anh khác quá.
– Uhm. Mập lên nhiều rồi.Em giờ thế nào?
– Hihi…Em ổn. Giới thiệu anh đây là ông xã Em. Tên Vinh
– Chào anh nhé- Tôi giơ tay bắt lấy người đàn ông trung niên, có nụ cười hiền hòa và dễ mến
Phượng là bạn Dị Nhân- Bồ Công Anh.
Suốt một chuyến xe từ Sài Gòn đi ra Nha Trang. Tôi có dịp ngồi lại ôn kỷ niệm thời còn phòng trọ. Chồng cô gái này rất lịch sự. Nhường hẳn không gian, Những câu hỏi đưa ra luôn có gắng xoáy vào người con gái năm nào. Chẳng biết Em ra sao, giờ tốt không? Còn những câu trả lời luôn lấp lửng, nửa kiểu muốn tiết lộ, nửa muốn thôi?.
Xe sắp đến bến xe Bắc Nha Trang mới có người nói
– Anh này, Bồ Công Anh hiện giờ đang ở Mỹ. Nó đang có đứa con trai. Nhìn giống anh lắm. Hay anh liên lạc thử xem.
Câu chuyện số 2.
Nhà văn hóa lao động.
Có cô gái biểu diễn trà đạo Nhật Bản. Câu lạc bộ mà tôi có một người anh trong đó.
Hai mắt to như bồ câu. Giống Trà My
Làn da trắng muốt và không tỳ vết. Trâm Anh
Môi chúm chím cười, bồ câu của Phương Anh.
Sau cũng biết giọng nàng như một ca sỹ.
– Anh nhìn Em xinh quá. Đói bụng không? Đi ăn với anh.
– Dạ- Chắc 9h em mới đi được. Anh đi một mình đi kẻo đói
– Nhớ nhé, anh đợi.
Tôi chở Em ra khu Bến Thành, hai đứa ăn miến gà. Giá siêu mắc với một quán lề đường.
Rồi xin số điện thoại, làm quen nhau. Thỉnh thoảng hẹn hò đi cà phê. Được thời gian mới biết thì ra nàng còn yêu một chàng trai trong quân đội, vẫn ngày nhớ đêm mong về mối tình. Cảm giác như thằng đàn ông đang bị dắt mũi xỏ đi chơi. Quyết tâm tán bằng được. Dụ dỗ dẫn về nhà. Mẹ khoác luôn cho cô con dâu tương lai một chuỗi hạt trong lần đầu gặp gỡ. Chắc sợ con mình ế. Xem như xong.
Hai năm sau tôi bắt đầu cuộc sống mới, Cũng còn phảng phất nét lãng tử, thích phiên lưu của thủa thanh xuân. Cũng vẫn còn nhớ về Em, về Trâm Anh. Cũng vẫn còn bay bướm xém chút bay nóc. Nhưng rồi mọi việc cũng cũng yên. Đủ nếp đủ tẻ.
The End