Giấc Mơ Xưa - Phần 35
Đoạn 35 : Bừng Tỉnh
Đoạn này khá ngắn, chỉ mô tả về những gì xảy ra sau ca mổ, cũng không có nhiều điều đặc biệt
Chẳng biết được mình đã ngủ bao lâu, đã mơ thấy những gì, khoảng thời gian đó chỉ toàn là màu đen. Chỉ toàn là một sự yên bình đến bất ngờ mà nó có được.
Rồi bỗng như có cái gì đó thôi thúc, nó nghe được…. những âm thanh, hình như có người nói gì đó… có tiếng gì đó như đồng hồ, bíp bíp … rồi nó lại trở về với cái thế giới đen tối vô hình kia. Rất nhiều lần nó cảm nhận được như vậy …
Hôm đó, có cái gì đó thôi thúc, nó muốn nói… sau khi nghe những âm thanh như mọi lần, nó bỗng muốn nói, cái bản tính thôi thúc nó muốn mở mắt ra, nhưng lạ thật, sao đôi mi mắt cứ nặng trĩu, nó muốn mở mắt nhưng không được … sau nhiều lần thôi thúc, nó chợt mở mắt ra, đôi mắt cứ mở ra như đúng nhiệm vụ của nó, mở trừng ra, một phát một, một phát sau nhiều lần cố gắng không thành công.
Điều đầu tiên nó trông thấy, ôi sao cái trần nhà này nhìn quen thế… rồi mọi thứ ùa về, cảm giác đau đau từ đầu cũng ùa về … nếu ai đã từng trải qua cảm giác ngủ thật lâu, khi mở mắt ra cảm giác ùa về, ký ức ùa về … nó .. phải nói sao nhỉ, có vẻ đã lắm …
Điều đầu tiên nó suy nghĩ đến là cuộc phẫu thuật, suy nghĩ xa hơn về những điều trước đó, nó cứ nằm đó, chẳng nói gì, chẳng kêu gì, chỉ suy nghĩ … rồi bỗng nhiên nó nghe được giọng của một ai đó, quen lắm, quen đến độ như đó là điều mà nó cảm thấy rất bình thường luôn ấy … Nhìn lại nơi tiếng nói phát ra, nó thấy được hàng nước mắt, tiếng kêu, rồi người đó chạy đến, bấm nút nơi cái giường nó đang nằm, nhìn nó và không nói gì nữa …
Một loạt mấy người bác sĩ mặc áo trắng chạy vào giường nó, lật mắt nó lên như kiểu tìm ghèn nằm trong đó vậy, chiếu đèn, vỗ vỗ mặt nó, hỏi vài câu đại loại kiểu : “có đau ở đâu không ?”, “biết tôi là ai không ?” … đại loại là nó chỉ gật và lắc đầu chứ không nói gì, và rồi một câu mấu chốt đã đến “ Cậu nói thử một câu gì đó xem ?”, nó buộc phải hỏi một câu để cho biết là nó có thể nói được “Bây giờ là ngày nào rồi ?, tôi đã ngủ bao lâu ?”
Chẳng ai trả lời nó, chỉ có những cái gật đầu rồi lui dần đi đâu mất. Nó nghe một tiếng khóc đằng sau cô ý tá quen mặt này, rồi cái nắm tay, rồi những giọt nước mắt … là Nhung.
Chẳng ai trả lời cho nó một khái niệm về thời gian kể từ sau ca mổ, chỉ có tiếng khóc cái nắm tay và đôi má nóng bừng áp vào tay nó.
Ngày hôm sau, thực hiện nhiều cuộc kiểm tra khác, nó được phép chuyển động nhẹ ở trên giường, có thể nói chuyện, chưa được ăn nhưng nó cảm thấy tốt hơn…
Những ngày sau đó là những buổi tập vật lý trị liệu, tứ chi và cột sống của nó có phản ứng yếu với hệ thần kinh, nó cần phải tập luyện nhiều để có thể phản ứng tốt hơn với các bộ phận khác của cơ thể. Ròng rã 3 tháng sau đó nó chỉ có nằm trên giường và tập vật lý trị liệu. Đôi chân và xương sống vẫn còn rất yếu…
Thời gian ở đây, Nhung vẫn túc trực bên nó, nó vẫn tâm sự với cô bé y tá, cô bé đã làm hòa với bạn trai, chuyện giận và hòa hợp âu cũng là chuyện thường tình của tình yêu, ai yêu mà không có cãi vã … Cô bé chắc vẫn chưa biết nó đã biết về những hành động của cô bé từ hồi trước nên vẫn rất tự nhiên với nó, đó cũng là điều tốt…
Sau 3 tháng theo dõi và tập luyện nó được bệnh viện cho xuất viện về tập luyện tại nhà, hành trình về lại HCM cũng là một kỷ niệm, một kỷ niệm vui… Tất bật chuẩn bị mọi thứ, đồ đạc, nhưng cái mà nó nhớ nhất là quá trình làm thủ tục ở sân bay, phải ký đủ loại giấy tờ miễn trừ trách nhiệm đối với hãng hàng không , được nhân viên hỗ trợ di chuyển lên máy bay, kỷ niệm từ trước lại ùa về …