Giấc Mơ Xưa - Phần 33
Đoạn 33 : Ngã rẽ mới
Nó và em hào hứng đi lãnh tiền trúng thưởng, nó tính toán và hỏi thăm một vài người quen, biết được nơi nhận tiền với lãi xuất thấp hơn nhiều so với nhà nước.
Cầm được số tiền trên tay, nó và em rưng rưng nước mắt, nó nghĩ ngay đến việc trả cho xong món nợ kia, cũng đã gần hết nhưng nó vẫn canh cánh trong lòng …
Đứng trước ngôi nhà của anh P nó và của Nhung vẫn cảm thấy và như hiện ra cái không gian của ngày nào mới đây, nó và cả Nhung cũng ở đây để vay số tiền đó.
Ting tong… nó bấm chuông
– Ai vậy ? trong nhà vọng ra tiếng hỏi
– Dạ em là H em đến gặp anh P ạ
– H hả em, đợi chị chút, anh P đang tắm, vào phòng khách ngồi chơi chút ảnh lên.
– Dạ chị cứ để em tự nhiên
Dắt chiếc xe vào trong nhà, khóa cửa và tiến vào phòng khách ngồi. cái cảm giác hồi hộp xen lẫn vui sướng của cả nó và Nhung, hai đứa cứ nhìn nhau, rồi lại hạ ánh mắt xuống rồi lại nhìn nhau… mỉm cười.
– H hả, đến lâu chưa chú ? anh P lên tiếng từ hành lang
– Dạ em mới đến thôi anh, anh đã ăn cơm chưa ?
– Chưa, anh mới về tới thôi, có chuyện gì mà cả hai lại đến đây thế này ?
– Dạ, em đến để trả nợ cho anh – ánh mắt nó vui mừng nhìn anh P
– Trả nợ ? trúng số sao chú ?
– Dạ anh nói đúng rồi – nó gãi đầu
– Chà may mắn thế, chẳng bù cho anh chẳng bao giờ trúng được tờ nào ra hồn.
– Dạ
– Thế chú tính trả thế nào ?
– Dạ em trả hết số còn lại đã mượn anh, em tính anh cứ tính lãi giúp em, em sẽ trả thêm cho anh chứ không lại thiệt thòi cho anh, số tiền đó để ngân hàng cũng có lãi đó anh
– Chú cứ khéo lo, anh đã nói từ đầu rồi, anh có điều kiện mới cho chú mượn, anh không thiệt thòi gì cả
– Dạ, em cám ơn anh lắm
– Dạ cám ơn anh – Nhung nước mắt lưng tròng nhìn anh P rồi lí nhí
– Không có gì mà, ơ hai cái đứa này. Thế tính trả xong rồi tiếp tục làm không ?
– Dạ còn chứ anh, em sẽ cố gắng đi chung với công ty đến khi nào không thể nữa hoặc hoàn cảnh không cho phép thôi – nó lên tiếng
– Chú không cần phải thế, anh nói rồi, anh cũng không ràng buộc, chú cứ tự nhiên cho dễ sống. Còn việc chú gắn bó được với công ty thì anh ủng hộ hai tay.
– Dạ em sẽ cố gắng. Dạ em đã đếm trước, ở đây là 175 triệu, đó là số tiền còn lại, anh đếm lại giúp em với ạ.
– Ừ để anh nhờ vợ anh kiểm tra. Em ơi, em ra kiểm tra phụ anh chút nhé
– Dạ – vợ anh P từ nhà trong chạy ra
Sau khi kiểm tra xong đã đủ, anh P đưa ra giấy nợ, nó cũng lấy giấy nợ và cả hai cùng xé. Tiếng xé “xoẹt” tưởng chừng rất quen đó lại làm cho nó cảm thấy vui như chưa từng được vui, cái gánh nặng trong cuộc đời nó đã được tháo gút.
Ngồi chơi, ăn bữa cơm với anh P vì bị mời khó từ chối, khi ra về đứng trước cổng, nó quay lại, ôm lấy anh P rồi nói
– Em trả xong nợ cho anh, em thấy rất vui, nhưng tâm can em lại càng tôn trọng anh hơn, sau này có việc gì cần đến em, anh cứ lên tiếng, em sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.
Vỗ vai nó rồi anh P trả lời
– Chú cứ câu nệ, anh em sống trên đời với nhau cứ coi như anh và chú có duyên với nhau, sau này khó khăn anh tin chú sẽ không bỏ anh lại.
– Dạ vâng, thôi vậy hai đứa em xin phép, tối nay làm phiền anh chị quá.
– Không có gì, đi đường cẩn thận nhé
– Dạ cám ơn anh
– Em chào anh ạ – Nhung chào anh P
Nó chở Nhung về, cả hai tâm trạng thật vui, nó như muốn vặn hết ga để bay lên trời ấy, chỉ tiếc cái xe không có cánh mà bay lên thôi.
Tối hôm ấy, mặc dù đã ăn với anh P nhưng chỉ là ăn xã giao nên vẫn còn đói, nó Nhung và Duyên đi ăn hải sản ở Q6, một quán mà nó đã từng làm ở đó trong thời gian trước.
Một buổi tối vui vẻ trôi qua, nó ngủ thật ngon giấc…
Khoảng gần sáng, nó nhớ lơ mơ như vậy, nó nghe có tiếng gọi nó và lay nó
– Anh, dậy đi
Nó lơ mơ, cảm giác giọng nói này quen lắm, trong tiềm thức tuy đang ngủ nhưng nó vẫn cố nhớ xem giọng nói này đã nghe ở đâu ? quen lắm. Rồi nó chợt tình, bật dậy.
– Thu….. là em…. là em đúng không ?
Nó nhìn xung quanh, tìm kiếm, vội vã, nó khóc
– Em đây
– Em về thăm anh phải không ? em về vui chung với anh phải không ? anh vui lắm, vui lắm… huuuu
Nó khóc tu tu như một đứa trẻ lên ba, Thu đến bên nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó
– Em cũng vui, em rất vui
– Em đừng bỏ anh đi nữa nha.. anh nhớ em lắm .. nhớ em lắm Thu ơi
Tiếng vọng của nó như kéo dài ra, rồi lại chen vào tiếng gọi của Nhung
– A…nh… anh à, anh ơi …
Nó mở mắt, nhìn Nhung đang nhìn nó, lo âu. Nó đưa tay ôm lấy em rồi thì thào
– Không phải ác mộng, Thu về thăm anh, chúc mừng cho hai đứa mình.
– Thật hả anh ? thật hả anh ?
– Ừ
Rồi nó thẫn thờ đi vào nhà tắm.. nó nghe Nhung nói ở ngoài.
– Em chạy đi chợ, anh ở nhà nhé
Nó nói với ra
– Ừ
Nó tắm táp, đứng dưới làn nước đang xối vào mặt, nó lại nhớ về Thu, nhớ gương mặt ấy, không tiều tụy như trước, nhìn em vui lắm… Nó nhớ em lắm
Nó bước ra ngoài, nó không quấn khăn, nó cứ nghĩ nhà có một mình nên nó cứ trần truồng đi ra tủ lấy quần áo.
Đang dụi cái khăn trên đầu lau tóc, bước ra ngoài, nó đi đến bên cái tủ, bỏ khăn ra ngồi quay lại để lấy đồ
Chợt nó khựng lại, đứng hình trong 20s, người nó như không còn cái gì hoạt động ngoài đôi mắt.
Duyên ngồi đó, trên giường của nó và Nhung, nhìn nó bằng đôi mắt mở to hết cỡ, miệng cũng đã há ra… mặt đỏ lựng
Nó đưa chiếc khăn trên đầu với tốc độ nhanh nhất xuống che hạ bộ của mình, mặt nó cũng đỏ lên không kém
Duyên mỉm cười nhìn nó
– Tự nhiên quá ha ?
– Tr..ời nhà tui mà… sao vào không báo gì hết vậy ?
– Ngu gì báo á, báo sao xem được cảnh này… hiiii
– Bó tay với D rồi
Nó lấy quần áo, đi vào nhà tắm để thay, cũng tránh đi sự ngượng ngùng đang xâm chiếm nó. Duyên đã từng tấn công nó, nên việc đó với D cũng nhẹ nhàng, với nó thì khác…
Nó vừa vào trong phòng tắm, chưa kịp đóng cửa thì một cái bóng cũng đã nhanh như cắt tiến theo nó, ôm chầm lấy lưng nó. Nó đơ đi, người lại cứng lại, rồi lại hoàn hồn
– D ra ngoài đi, làm gì vậy
– Không, cho D ôm một chút
Nó xoay vai đẩy D ra khỏi tấm lưng của nó, nó xoay lại, tính đóng cửa. Bàn tay D vòng nhanh qua cổ nó, kéo đầu nó xuống và rồi một nụ hôn đặt lên môi nó, mạnh bạo
Nó đẩy D ra rồi đóng cửa, dựa lưng vào cửa nó suy nghĩ nhiều thứ.
Lúc nó ra thì D đã về, nó thơ thẩn một lúc rồi ngồi vào máy tính lướt web. Lâu rồi nó chưa lên lauxanh.us, một phần vì không có tâm trạng, một phần vì cuộc sống hối hả. Nói không sợ dị, mục duy nhất mà nó thích xem làm mục ảnh chụp lén… ha ha, cái mục đó cho nó có cảm giác thực hơn các mục khác, các mục khác người ta chụp ảnh có mục đích, nó cảm thấy nhàm chán…
Đang hí húi lục tung cái box đó lên, bỗng hai bả sườn nó bị nhéo mạnh
– A, bắt quả tang, cái anh này, đen tối, xấu xa, đê tiện, đi xem mấy cái thứ đó ha
– He he, lâu lâu lướt qua đó mà, tính kiếm bộ cấp 3 nào tối mình xem ^^
– Xì ai thèm coi
– Phải không đó ?
– Xì không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi nấu ăn
– Hiiii, ăn xong rồi…. nhe ^^ – nó cười gian
– Gớm, mới sáng mà nổi dâm tặc rồi
– Dâm gì, vợ a a dâm ^^ hê hê
– Không ngó đến anh nữa, nham nhở
Em đi rửa đồ ăn, hí hoáy nấu nướng, nó thì lướt thêm vài topic nữa….
Nó chợt thấy mấy cái quảng cáo, về mấy bộ phim chiếu rạp. Nó lên coi thông tin về chỗ và thời gian, nó đặt vé…. mọi thứ trong im lặng ^^
– Em ! tối nay đi chơi há, lâu rồi mình không đi chơi
– Đi đâu, biết đi đâu ? ở nhà ngủ cho khỏe
– Xì ăn ngủ thành heo hết rồi, tối nay a chủ xị, em chỉ ngồi và đi thôi ^^
– Hiiiii, ăn cơm đi anh.
– Ừ
– Em ơi, em có cất chìa khóa phòng của anh không ?
– Không
– Lạ vậy, tìm không thấy, thôi kệ để tối về tìm
Nó chở em đi xem phim ở đường Nguyễn Du, bộ phim hoạt hình mà em rất thích và cũng là thể loại duy nhất mà em thích, nhưng ngược lại với nó, nó muốn em vui.
Buồn chán với bộ phim trong khi em hăng hái, hăng say chăm chú lên màn hình. Nó nảy ra một ý, nó luồn tay sang tay ghế của em, đặt hờ lên đùi em. Em không để ý chuyện đó, nó cứ nhích dần dần bàn tay của nó đến gần cạp quần của em, nó nhẹ nhàng kéo nhẹ cái phéc – mơ – tuya quần em xuống, nhẹ hết mức có thể để em không biết, nó chồm sang hôn em, cũng là hành động để bàn tay của nó có đủ độ dài để đưa qua cái lỗ mới kéo xuống đó.
Nó nhanh nhạy đến mức khi em biết bàn tay nó đã lọt vào trong thì không còn kịp nữa, nó thừa biết em không thoải mái chuyện tình dục ở nơi khác ngoài giường của hai đứa. Nó thì thầm vào tai em
– Để yên nhé ! em cứ xem phim đi hiiii
– Anh này, bỉ ổi, làm gì đó, rút tay ra mau
– Còn lâu, hiii anh không rút, em xem phim đi, anh làm gì mặc anh
Nó luồn tay xuống, kéo cái quần con xuống để đưa tay vào thẳng khu rừng rậm kia, cái không khí tĩnh lặng của phòng chiếu làm nó trở nên càng hồi hộp, nó chờ đợi các âm thanh phát ra từ bộ phim để thực hiện ý đồ đen tối của nó trong bóng tối.
Em ngồi đó, cơ thể đơ cứng lại, nhột nhạt nhưng không dám phản ứng mạnh. Em lấy áo khoác, để lên bụng, phủ qua bàn tay đen tối của nó, rồi nhìn nó với anh mắt van xin.
Ngón tay của nó mò mẫm đi xuống, đến hạt đào nhỏ, nó dừng lại và xoa nhẹ nhàng, em uốn éo theo nhịp xoa của nó, bấu mấy ngón tay vào cánh tay nó, nhìn nó với ánh mắt van xin.
– Ư….. em nấc lên
Như nhớ gì đó, em lấy tay nhanh như chớp bịt miệng lại rồi nhìn nó với ánh mắt càng thê thảm hơn. Nó nào có tha…
Ngón tay của nó lại lướt xuống, khe đào nguyên đã ướt đẫm, chất nước mà nó luôn thích….
Nó đưa ngón tay ra vào động đào nguyên đó liên tục, nhịp độ càng ngày càng nhanh hơn, sức bấu của ngón tay của em vào tay nó lại càng mạnh hơn
– Ư….ư… th..ôi a..nh – em thì thào với nó
– Hii…. – nó cười nhăn nhở với em
Người em rung lên, rung rất mạnh, em co giật cơ bụng, giải thoát một lượng lớn chất đào nguyên từ trong động vào ngón tay nó…
– Ra nhiều quá nè…. – nó thì thầm vào tai em
– Ư… anh xấu…
– Hiiii
Hết bộ phim, em đi ra ngoài cùng với nó, ôm cánh tay nó, mặt đỏ bừng, bước đi xiêu vẹo….
Nó rất vui vì cảm giác lo sợ và phấn khích khi làm việc này giữa đám đông, nó nhìn em cười nhăn nhở.
Về đến nhà, đưa xe vào và đóng cửa, nó bế em lên giường, giải thoát những thứ vướng víu trên cơ thể em, nó nhẹ nhàng chăm sóc hai quả đào tiên, em cong cớn, dư âm của việc nó làm trong rạp làm cho em dễ dàng cảm nhận cảm giác nó đang mang đến cho em hơn.
Nó lướt dần xuống bụng, quét qua rốn rồi hạ dần xuống khu rừng rậm, cắm mũi và hít một hơi dài, mùi thơm thoang thoảng làm cho nó còn đê mê hơn.
Ngậm hạt đào của em, cái hạt đào mà nó đã chăm sóc suốt buổi xem phim, nó ngậm nhẹ nhàng, đưa lưỡi lướt qua rồi lướt lại, em cong người lên, hai tay ôm đầu nó nhấn xuống, nó ngậm hút mạnh, lấy răng cà nhẹ vào hột đào đó, em rung lên, rung dữ dội, rồi cứng người lại, nó hạ nhanh miệng xuống dưới động đào nguyên và hứng trọn dòng nước đang phun ra như nham thạch núi lửa phun trào. Nó nuốt liên tục…
Em thả người phịch xuống nệm, nhắm mắt, thở…. Nó nhẹ nhàng tiến vào giữa hai chân em, rồi nhẹ nhàng đưa chàng lính vào thăm động đào nguyên. Nó đưa vào, rút ra đều đặn, em cong người, quàng hai tay ôm lấy cổ nó
– Ư…ư…. Anh xấu… hư….
– Xấu à, dám nói anh xấu à, xấu này, xấu này
Mỗi câu đó nó thúc mạnh hết mức. Em cong người lên
– Sinh cho anh baby nhé
– Hư… anh xấu….
Nó thúc nhanh dần, rồi cao trào của cả hai cùng đến, em cong người lên
– Ư.. em ..ra…aa..
– A….a….
Nó thả người xuống, nằm qua bên cạnh em, thở dốc…. em lăn ra ngủ, nó đứng dậy, lấy khăn để lau cho em. Nó đi vào toilet, mắt nó như hoa đi…. Duyên ngồi trên bồn cầu, quần lót đã tuột xuống đến mắt cá, mắt nhắm, ngẩng đầu lên trời, tay vẫn hoạt động tích cực ở vùng động đào nguyên.
Nghe tiếng động, Duyên mở mắt ra, thấy nó, em cũng bất ngờ, rồi đứng dậy ôm lấy nó….
– Cho em… cho em….
Nó đẩy D ra, quay lưng….
– Đừng… anh đừng đối xử với em như thế….
Nó khựng lại, quay lại nhìn em, cúi xuống, kéo quần của em ở duố mắt cá, mặc lại cho em, rồi nó ôm và nói
– Để lúc khác nhé, mà em đến đây lúc nào ?
– Em đến lâu rồi
– Sao em vào được ?
– Chìa khóa của anh
– Vậy là em lấy, thảo nào anh không tìm thấy
– Hì
– Em ra ngoài đi, Nhung ngủ rồi, em ở đây cô ấy thấy anh không biết nói sao cả
– Vâng
Nó dắt em ra ngoài, ngồi nói chuyện
– Em trả lời anh đi, sao em phải thế này
– Cuộc đời em còn dài mà, sao phải thế
– Chẳng có ai quan tâm đến em cả, chỉ mỗi anh… em được như hôm nay, cũng nhờ anh cả…
– Khờ quá, cái đó là giúp đỡ thôi, có gì mà phải vậy
– Kệ anh, lắm chuyện
– Thôi đi về ngủ đi, chuyện hôm nay đừng nghĩ tới nữa, anh không muốn làm tổn thương Nhung và cả em nữa. Cũng đừng làm điều gì ngu ngốc như lần trước, mọi chuyện tự nhiên nó sẽ xảy ra thôi. Hứa nhé
– Vâng.
– Để anh đưa về
Khóa cửa nó đưa Duyên về nhà trọ, tâm trí nó suy nghĩ nhiều thứ, có lẽ cuộc đời nó sẽ phải rẽ thêm một ngã nữa, một ngã rẽ mới.
Đầu tiên, cho gửi lời cám ơn tới các bác đã ghé thăm trong thời gian qua…..
Việc phẫu thuật đã ổn, hiện đang nằm cách ly chưa được thăm nom, ngồi giường nâng chưa di chuyển được, đã lấy vỏ não đi cấy gì gì đó…. nói chung là ngồi 1 chỗ …. ôm cái lap ngồi gõ mấy thứ
Ghê nhất là cắm đủ thứ ống trên tay và mũi. Hic đến là tởm, nhìn cứ như robot đang nạp dầu vậy ^_^
Rảnh quá ngồi không, viết thêm vài đoạn nữa….
Đoạn 32 : Mua Đất Xây Nhà
Mọi chuyện lại êm đềm xảy ra theo đúng những gì nó đã sắp đặt, cuộc sống vẫn vậy, nó vẫn đi làm, Nhung đã tốt nghiệp, xin việc ở một công ty tại Quận 5, Duyên sau khi học những kiến thức của nó, bây giờ đã là một Freelancer chuyên nghiệp.
Kết quả xét nghiệm từ bệnh viện chuyên não trung ương cho biết, phần vỏ não của nó bị lệch tâm so với vỏ não bình thường 3’5 độ và có chiều hướng di chuyển về phía não.
Tỉ lệ của cuộc phãu thuật sẽ tùy thuộc vào việc Não có thích ứng tốt với vỏ não sinh học thay thế trong thời gian nuôi vỏ thật ở dung dịch hay không ?. Nếu rơi vào trạng thái hôn mê sâu và không hồi tỉnh, có thể nó sẽ trở thành người thực vật.
Việc này là một biến cố bất ngờ đối với nó, nó vẫn chưa quyết định có tham gia vào ca mổ hay không ? 15% ???? thấp quá.
Duyên đã chuyển đến ở cùng phòng với nó và Nhung, Nhung cũng dễ dàng chấp nhận em bởi một lẽ…. tất cả những biến cố trước Nhung đều biết, chỉ là nó không biết Nhung đã biết mà thôi. Nhung không đòi hỏi gì ở nó, và Nhung cũng chấp nhận tình cảm của Duyên đối với nó.
Với đồng lương của cả 3 gộp lại, hàng tháng sau khi trừ đi chi phí ăn uống cũng còn dư lại được một con số kha khá. Sau 1 hơn năm cả ba đã tích góp đủ số tiền mua một căn nhà ở Bình Tân.
Ngày giỗ Thu, nó đã ngồi bên cạnh em cả ngày trời, tâm sự với e nhiều thứ, những thứ nó hứa hẹn khi gặp em dưới đó sẽ nói hết với em, căn phòng buồn chỉ tiếng nó và một vài người nữa…
Nó không chịu quyết định của Nhung, nhưng rồi cũng phải siêu lòng, giữa năm 2012 nó và em đã chính thức tổ chức lễ cưới. Mặc dù nó không muốn, bản thân nó còn chưa biết nó còn sống được bao lâu nữa có tồn tại được hay không ? nó chẳng muốn mang đến nỗi đau cho Nhung.
Duyên chấp nhận làm người phía sau của nó, không danh phận…
Ngẫm nghĩ cuộc đời, nhiều lúc lại quá là buồn cười…. vui thì vui tột cùng, rồi khổ thì chẳng biết so với ai… Nó quyết định tham gia ca mổ, chi phí thì đã có người đứng ra lo cho nó, việc nó cần làm là ổn định tinh thần, phải ổn định tinh thần.
Trong thời gian chờ đợi, nó vẫn đi làm, vẫn đi học…. chẳng nói với ai điều mà nó đang mang trong người ngoài người thân trong gia đình.
P/s : nghĩ lại đoạn này, giống hồi tưởng suy nghĩ hơn là cái tiêu đề của nó, nhưng thôi kệ vậy.
Sau nhiều lần xét nghiệm các vấn đề liên quan để thực hiện ca mổ, ngày mổ chính thức đã được định vào năm 2013.
Một năm nữa lại trôi qua, bỗng nó nhớ đến việc nên ghi lại hồi ký của mình, để lại nếu nó có ra đi chăng nữa thì coi như là món quà cho người ở lại, cho Thu và cũng là món quà của nó dành cho xã hội, để mọi người biết đến cuộc sống của nó, cái khó khăn của cuộc sống.