Giấc Mơ Xưa - Phần 32
Đoạn 32 : Trời Không Phụ Người Có Tình
Sau khi nghỉ ngơi và uống thuốc, di chứng của nó thuyên giảm và trở lại bình thường. Sau 20 ngày, cái chân của nó đã hoàn toàn có thể đi lại được.
Nó chuẩn bị mọi thứ để quay trở lại với công việc, may đời may phước cho nó, giám đốc là một người có tình nghĩa và cũng hiểu nó phần nào, nên cũng dễ dãi hơn trong những lúc như thế này.
Sáng nay Chủ nhật, nó lôi con xe ra để lau chùi, sau bao nhiêu ngày dựng trong xó, bụi bẩn bám lấy chiếc xe… nhìn rất gớm…
Mở cốp lấy áo mưa và vài thứ lặt vặt ra, nó mới thấy xấp vé số và cái ví của nó vẫn an tọa trong xe. Để mọi thứ lên bàn, dựng xe phía trước, mang xà bông và cái thùng sơn, bàn chải, khăn. Nó bắt đầu lao vào chiến đấu với cái xe bẩn bụi kia.
Niềm vui của nó là được tự mình rửa cho con chiến mã của mình, nó không tiếc mười mấy ngàn để ra tiệm, nhưng cái cảm giác tự làm điều đó làm cho nó cảm thấy vui hơn tất cả.
Vào nhà, nó sửa soạn lại đồ đạc, mang cái laptop ra, mở ra để thổi bụi, thêm dầu vào quạt tản nhiệt, lau chùi ram, CPU…. Lắp lại Laptop, nó chợt thấy mấy tờ vé số.
Mở website sổ xố của Bình Dương, nó nhập số của tờ vé số vào trong ô và chọn ngày, gớm… xa tít tắp, cũng đúng lâu rồi mà.
Tim nó thắt lại khi dòng chữ chúc mừng bạn hiện ra. Bình tĩnh lại nó đọc kỹ dòng chữ “Chúc mừng bạn đã trúng giải Phụ đặc biệt”. Giải phụ đặc biệt là giải cho những vé trật hàng trăm nghìn trị giá mỗi giải 100.000.000đ
Mắt nó hoa đi, tim nó như nghẹn lại, nghẹn cứng cả người. Đến cả 5 phút sau, nó mới hết thẫn thờ. Nó lao qua bàn làm việc, tìm chiếc điện thoại, chiếc điện thoại yêu dấu mà nó đã mua tờ đời nào ấy, nó lục tung cả lên, đầu nó như bấn loạn, đến cái điện thoại hàng ngày vẫn để trên đầu kệ sách mà nó cũng chẳng nhớ, cứ lục lọi và quăng mọi thứ tung mù lên.
Cuối cùng nó tìm thấy chiếc điện thoại vẫn nằm ở nơi ấy, cái nơi thường nhật ấy, nó gọi ngay cho em.
– Tút… tút…. Alo em nghe nè anh ?
– V…ề….về đi, về nhà ng….ay nha….. m..à thôi…e…m đang ở trường hả… anh chạy qua đón.
– Có chuyện gì hả a… ?
Nó chẳng thèm nghe hết câu, lấy ổ khóa, cái này ko phải lục nhé, vẫn treo ở cửa thôi ^^. Khóa cửa và lên xe chạy như bay sang trường của em…
Nó đến nơi.. em đang đứng đợi nó ở cổng trường… nhìn mặt em lo lắng… thấy nó thì đỡ hơn…
– Sao anh ? có chuyện gì ? anh làm em lo quá đi mất
– Lên xe, hôm nay học có quan trọng không ?
– Có, thầy đang ôn để làm đề tài nè
– Có quan trọng lắm không ?
– Có nhưng mà nghỉ được, em mượn vở chép sau, mà có chuyện gì, anh làm em lo chết rồi nè..
– Từ từ anh nói, lên xe đi, nhanh nào
Em lên xe, ôm lấy nó, nó lao như bay về phòng trọ, háo hức mở cửa phòng, dắt xe vào trước con mắt ngạc nhiên của em… em há hốc mồm chẳng hiểu nó làm cái gì…
Đóng cửa xong, nó lao đến em, ôm chầm lấy em ngã xuống nệm, nó ôm em, lăn qua lăn lại, cười tít cả mắt, cứ la mỗi một câu “Đã quá, mừng quá”
Em đẩy nó ra trách móc
– Cái anh này, chở về để làm trò khỉ này à…
– Ở ! anh quên, haha, quên béng mất
Bật dậy, mở máy tính đang standby lên, nó chỉ cho em thấy cái kết quả mà trang web đã thông báo vẫn còn đó.
Em chặn tay ở ngực, thở dốc, nhìn màn hình rồi lại nhìn nó… em không tin được, miệng em há hốc ra
– Trúng…u..m
Nó lao đến bịt miệng em, rồi để tay lên miệng
– Suỵt ! ngốc thế, không có la
Nó móc 5 tờ vé số với số đã dò ra, đưa cho em, tay em run bắn lên khi nhìn những con số trên tờ vé số. Em để tờ vé số cẩn thận kẹo trong cuốn sách rồi lao đến ôm nó, ngã quay ra nệm, lăn lên rồi lăn xuống… Nước mắt em chảy ròng ròng, ướt cả mặt nó.
Nó đỡ em ra, lau nước mắt cho em, ôm lấy em rồi nói
– Trời không phụ người có tình em ạ.
cả ngày hôm nay điện tâm đồ, chíc choác, lấy tủy (bà mẹ đau thấu trời), truyền máu, vệ sinh viết thương (Ngộ là ko đau, mà nó VS tới đâu đầu như tê đi tới đó)
Tối nay ko biết có viết nổi ko? cứ lai rai xem sao, ko thì mai làm 1 đoạn.
– Haiz mới vào đọc truyện của bé Yến Oanh – cuộc đời của mình rẽ theo hướng khác, cuộc đời người ta rẽ hướng khác, đều đau xót cả… đọc những dòng truyện, mình lại cảm thấy cay cay khóe mắt. Tình dục mang lại cảm giác nhưng nó cũng lấy đi nhiều thứ…. Haiz cuộc đời.
Đọc truyện đó rồi mới thấy, làm cha mẹ, các anh chị ở đây, ai đang là cha mẹ, hãy lo lắng hơn cho con cái mình, dù là 1 cái ôm, 1 lời hỏi han, 1 lần ngồi ăn cơm…. đối với trẻ nhỏ, như thế là đủ…