Giấc Mơ Xưa - Phần 30
Đoạn 30 : Mợ Tư
– Tội nghiệp người con gái ấy !
Một năm qua đi, hôm nay ngày 8 tháng 5, cảm xúc của nó lại ùa về…. ngày nào ở bệnh viện…. chuỗi ngày ở bên mộ em….
Nó nghỉ làm, Nhung cũng nghỉ học để ở nhà cùng nấu ăn với nó… nó và Nhung cùng làm một đám giỗ nho nhỏ cho Thu…
Đám giỗ chỉ có hai người… thắp nhang, khấn vái điều gì đó…. Rồi nó cùng Nhung đi theo đám người bốc mộ…
Thu có nguyện vọng trước khi ra đi là muốn chôn một năm, sau đó hỏa táng để tro cốt ở chùa… em không muốn hỏa thiêu ngay vì sợ linh hồn bị đốt nóng, không đầu thai được….
Hôm nay nó buồn, tự nhiên mà buồn… không phải vì việc gì, tự nhiên sáng đến giờ đầu óc nó lại tua về ngày xưa ….rồi lại hai hàng nước mắt. Nhung ngồi bên nó, ôm tay nó, đầu đặt lên vai nó…. Cũng khóc với nó….
– Anh có nhớ Thu không ?
– Sao em hỏi vậy ?
– Tuy chưa quen lâu, nhưng em nhớ Thu lắm, hai đứa em đã bàn tính nhiều thứ khi anh nằm trong bệnh viện…
– Ừ ! thôi quá khứ rồi…. nhớ….. chỉ vậy thôi….
Hai hôm sau, tâm trạng nó đã khá hơn, nó bỗng nghĩ ra, lúc ở Hà Nội, lúc mà nó hát ở quán CF đó….
Làm về, nó chạy ra Nguyễn Thiện Thuật, vào một hiệu đàn nhỏ, nơi mà nó thường đi qua để ngắm những cây đàn…. Chọn cây thùng, có bộ amply 2tr5, số tiền đó đối với nó không lớn cũng không nhỏ…. Mua thêm vài thứ… chạy về nhà….
Nó cắm cây đàn vào máy tính, dùng CoolEdit để thu thử tiếng đàn… lục lọi trong đống đồ ra cây micro đã cũ của nó….
Tiếng đàn cất lên, nó cứ say xưa hát, nó lại nhớ em…. Sụt sịt ở vài đoạn nghỉ… nó muốn nói với em điều gì đó…. Nó thu thêm một đoạn sau cùng, nói với em điều mà nó hối hận nhất… hứa hẹn …. Mong em yên nghỉ….. tắt micro rồi lại ngồi khóc, thẫn thờ…
Mở amply lên, nó tua lại bài hát nó đã thu, có vài chỗ lệch, thôi kệ… thu tâm trạng là chủ yếu…. nó không muốn chỉnh sửa… chẳng cần ai nghe….
Nó ngồi nhắm mắt, nghe mình hát… da gà lại nổi lên… chẳng hiểu sao nghe mình hát lại thế….
Nhung bước vào, ôm lấy cổ nó…
– Anh hát hay quá…. Rất tâm trạng…. bài hát này có gì đặc biệt ?
– Không ! chỉ là lúc ngoài HN, anh đã hát bài này cho Thu nghe….
– Lúc anh buồn em đó hả ?
– Ừ !
– Mai lại cho Thu nghe nhé !, em cũng muốn đi…
– Ừ !
Nó và Nhung chở nhau vào ngôi chùa trên đường Lạc Long Quân, gửi xe rồi đi vào nhà chứa tro cốt….
– Dạ ! chào Chú, con có món quà tặng cho bạn con đang đặt ở đây, …. Là bài hát… con có thể mở được không chú ? con mở sẽ nhỏ thôi….
– Con đợi chút !
Chú tiểu chạy ra sau hậu viện, vài phút rồi chạy lại chỗ nó.
– Ừ ! cứ mở bình thường cũng được…. không sao đâu con…
– Dạ ! cám ơn Chú !
Nó và Nhung ngồi trước lọ tro cốt của Thu, mở bài hát của nó… rồi lại trầm ngâm…. Tiếng hát nó vang lên cả căn phòng, nó cũng muốn tặng cho tất cả mọi người ở đó ….
Ra về, nó cảm thấy thoải mái hơn… nhẹ nhõm hơn … nó vui vì đã tặng em điều gì đó, điều mà nó có thể làm được ….
Hơn 1 tháng sau, cậu Tư nó gọi điện cho nó
– Ê ! thằng ku, biết tao là ai không ?
– ĐM… mấy năm nay ông đi đâu vậy ? không thấy mặt mũi.
– ĐM tao đi làm mà, lâu rồi không về, tuần tới tao rảnh tao chạy ra chơi được không ?
– Dạ được !
– Ừ ! chắc 2-3 bữa nữa.
– Dạ !
Cậu Tư nó hơn nó 8 tuổi, là cậu họ, là tài xế cho hãng vận chuyển ở Sài Gòn …. cái nghề làm cho con người nhìn già hơn nhiều so với tuổi… cách nói chuyện cũng sỏi đời hơn nó
Hôm sau, cậu chở nó đi chơi nhiều nơi, chiều đến lại lai rai ở một quán nhậu bên Q.6… phần vì mệt, phần vì tâm trạng… nó lại hết mình… lại xỉn… lại lơ mơ như lần nó nhậu ở Cty vậy.
Nó được thằng cậu khoác vai vứt ở cái giường nào đó.. lạ hoắc…. ngủ….
Ánh sáng gì đó hắt vô căn phòng nó đang nằm, tỉnh hơn tí… ngước lên nhìn rồi lại nhắm mắt…. mệt quá….
Quần áo nó được cởi ra, từng thứ một….. người đó nhồi nó dậy… cởi cái áo, cởi quần….
Nó cảm thấy muốn ói….
– Toilet ở đâu ?
– Ở trong góc nhà….
Nó lảo đảo ngồi dậy, té…. Lại ngồi dậy, chạy vào nhà tắm, đập vào mặt nó…. Dơ…..
Nó đứng, hướng mặt xuống bồn cầu…. cho ra tất cả những gì đã uống, đã ăn hồi chiều…
Người nó như tê dại, cái chân mới té cũng chẳng thấy đau….
Có ai đó để tay trên lưng nó, vỗ vỗ…., múc nước cho nó súc miệng… cái ca dơ dáy quá…. Nó dùng tay bụm lại để hứng nước….
Lảo đảo đi ra, lúc này nó mới nhìn lại căn phòng mà nó đang nằm, bé tí tẹo, hôi hám… cái giường chắc mấy năm chưa giặt ra nệm… mùi ẩm thấp. Tỉnh táo hơn…
– Cô là ai ?
– Em….e..m.. !
– Đây là đâu ?
– Đây là nhà nghỉ !
– Nhà nghỉ ?, dơ dáy như vầy sao ?
– Tại ở đây toàn đi nhanh không mà a..nh !
– Đi nhanh ??
– Vâng !
– Vậy cô là …. ?
Chợt nó ngượng miệng, tuy không thích những chuyện dơ bẩn nhưng nó cũng chẳng coi thường các cô gái làm cái nghề này, âu cái nghề nào cũng có cái khó của nó….
– Hiểu rồi !, nó thở dài, ngồi trên ghế nhìn lên trần nhà
– Anh đợi chút, em tắm sơ rồi … phục vụ anh
– Ừ !
Cô nàng đi vào nhà tắm…. mặc lại đồ, nó mở cửa đi ra… xuống cầu thang tối om, ra phía trước, ngồi đốt điều thuốc lá…
Cô gái khi nãy, đi xuống, nhìn nó… chẳng nói gì… mím môi….
– Nãy ra giá bao nhiêu ?
– Tàu nhanh 300k
Nó móc tiền đưa cho cô gái
– Cầm lấy đi ! anh không có hứng mấy chuyện này…
– Cám ơn anh !
Cầm tiền rồi quay đi, nó nhìn cô gái rồi nghĩ bâng quơ gì đó… Thằng cậu đi xuống, mặt hớn hở
– Sao được không ? làm sướng không ?
– Thôi về !
Nó chỉ nói vậy…
Nó thuê phòng trọ cho cậu nó ở một nhà nghỉ ở đường Khuông Việt, rồi nó trở về phòng. Nhung dậy mở cửa cho nó.
– Anh đi đâu khuya thế ! người toàn mùi bia…
– Đi với cậu Tư chứ ai !
– Cậu đâu rồi ?
– Thuê phòng cho ổng rồi ! anh đi tắm đã.. dơ quá
– Anh có mùi nước hoa… anh….đi …đ…âu
Nó đặt bàn tay lên má em.
– Em còn không tin tưởng anh sao ? ngốc
Em mỉm cười nhìn nó
– Vâng.
Nó đi tắm để tẩy đi cái cảm giác dơ dơ khó chịu, rồi lăn ra ngủ….
Sáng hôm sau, cậu nó phải chuyển hàng đi, vậy mà nói nghỉ 3 tuần, haiz… công việc mà…
Nó đi làm, bình thường như những gì bình thường vốn có…
Nó trở về phòng, tắm xong… nó định ngồi quậy tưng mấy cái diễn đàn… điện thoại reo… vừa khóc, vừa nói…. Tấm tức
– H hả.. h..uuu là mợ… mợ… Tư
– Ủa … mợ hả.. có gì không mợ ?
– Mấy hôm nay ông Tư có đến chỗ con không ?
– Có mợ ! mới về sáng nay mà
– Ổng đưa cái đơn ly dị cho mợ mấy hôm trước…. hu….
– Gì ghê vậy ? ổng đâu có nói gì ?
– Hu..u… ổng có bồ nhí bên ngoài rồi…. nó muốn ổng cưới.. nó…
– Cái này…. Con cũng chẳng biết nói sao…
Tự nhiên nó lại nhớ những năm sóng gió khi ba nó cũng vậy.. bồ bịch…
– Thôi mợ cứ từ từ, chứ cứ đùng đùng lên cũng không giải quyết được gì ?
– Mợ ra tìm ổng, mợ ở BX Miền Đông, nhưng không biết đường đi, đi bộ lạc rồi..
– Trời ! lạc ở đâu ? quên mợ đang ở đâu , kiếm cái bảng đọc địa chỉ cho con coi ?
– ….. Nguyễn Xí….. Bình Thạnh…..
– Mợ ở đó đi !, kiếm cái quán nào còn mở cửa, quán CF đó, ngồi đó con chạy ra tìm, chứ đi lung tung nguy hiểm…
– Ừ …
Dặn dò Nhung đóng cửa nẻo, ngủ trước, nó chạy một mạch từ Đầm Sen ra Bình Thạnh, đi qua Phan Đăng Lưu….
Nó chạy dọc đường Nguyễn Xí tìm cái địa chỉ kia, tới nơi, không thấy chỗ nào có mở cửa… nó lo lắng, gọi lại cho mợ….
– Alo , mợ ở đâu rồi ?
– Mợ đi tìm không có quán nào… đang ngồi ở …. Nguyễn Xí
– Rồi ! ngồi đó, đợi chút con chạy tới….
Mợ ngồi trước hiên một chỗ Nha Sĩ….
– Trời ! sao ra không nói gì con vậy. ?
– Mợ tưởng ổng còn ngoài này, ra tìm ổng ?
– Khờ vừa phải thôi… thằng chả có ra đây thì có gặp mợ không ?. Ngoài này nguy hiểm lắm.. biết chưa ?
Nghe tới đây, cách nói chuyện của nó hẳn sẽ làm mọi người suy nghĩ….. sao nó nói chuyện ngọt vậy ?…. ngoài lề xíu
Mợ nó là Duyên, cùng tuổi với nó, học khác lớp… nó cũng chẳng hiểu thế nào mà ổng lại tán được nhỏ này, Duyên biết nó sau vụ đánh nhau với cao thủ Karate của trường…, không thân, nhưng có quen biết…
– Thôi ngồi lên ! con chở về…
– Về đâu bây giờ ?
– Thì về chỗ con đi.., cứ ngồi lên rồi tính, đứng đây hoài nguy hiểm lắm..
– Ừ !
Nó chở mợ đi ra từ đường D2, vòng chân cầu SG đi Nguyễn Hữu Cảnh…. Về đến nơi, gần 1h rồi, nó đưa mợ về phòng, Nhung mở cửa và ngạc nhiên, rồi cũng đưa mợ vào… Nhung ngạc nhiên vì mợ là người quen…
Thế rồi hai người lại ngồi đó, thút thít… thủ thỉ suốt đêm… Kể cũng tội, yêu ai không yêu, yêu cái thằng cha hoa tâm như cậu nó.,… haiz
Hai người ôm nhau ngủ, nó lôi đồ xuống nền, cũng ngủ….
Sáng dậy, nó đi vào nhà tắm… mắt nhắm mắt mở, cứ thế mở cửa… chẳng thèm mở mắt… nó cứ thế đứng toilet, cảm giác toilet buổi sáng thật là Yomost !
Hỡi ôi, đã xong rồi nó mở mắt, định ra kiếm đồ đi tắm như mọi ngày, tá hỏa, Mợ đứng sau cửa… nhìn nó trân trân, kiểu như đứng hình vậy.. khỏa thân…
Mợ đang định nói gì đó, nó cũng chẳng biết… nó lao tới, bụm miệng mợ lại, rồi đưa dấu im lặng trên miệng.
Mợ gật đầu, nó bỏ tay rồi đi ra… èo, bưởi to khiếp…. hic
Cả buổi sáng, nó cứ đần cả mặt ra với mợ, mợ cũng chẳng nói gì với nó… nó
– Nhung hôm nay có đi học không em ?
– Dạ có, sắp thi tốt nghiệp rồi, nên phải đi để nghe giảng…
– Ừ ! hôm nay anh nghỉ, chở mợ đi tìm thằng chả… haiz…
Mợ cứ ngồi im, chẳng nói gì…
Nó điện thoại lên Cty xin nghỉ đột xuất, rồi điện cho thằng chả
– Cậu đang ở đâu ?
– Tao hả ? tao đang chạy ở Tây Ninh… có gì không ku ?
– Ông đi đâu mà để vợ rơi ở SG thế này ? tội lắm ông ơi ?
– Nó ở SG hả ?
– Ừ ! lang thang thế này, ông tính sao đây ?
– Bảo nó về đi, ký đơn ly dị là xong…
– Ông cứ thế này thì chịu rồi, sao lại thế ?
– Nói với nó, ông chán rồi, tôi tao cúp máy nhá…. Đang chạy xe
Thằng chả cúp máy, nó thuật lại, rồi mợ lại khóc, ngồi bên cạnh nó.. khóc tu tu…. Tội nghiệp….
Dựa đầu vào vai nó, khóc… nó cũng vỗ vỗ trên lưng an ủi…
– Thôi mợ nín đi, chở mợ đi đâu chơi cho khuây khỏa, chuyện kia thì cứ tính, nhắm không thể thì cũng không cần níu kéo, mợ còn trẻ….
Mợ nhìn nó, rồi lại thút thít…
Chở mợ đi chơi, đi ra Bến Thành… Hồ Con Rùa….. nhiều nơi nữa…
Chiều, nó chở mợ về phòng… đang đi, nó im lặng, mợ cũng vậy…
Bỗng hai bàn tay luồn qua eo nó, bắt lấy nhau, siết chặt… Ngực, bụng… mọi thứ đều dán lên lưng nó… nó bối rối…. phía sau lại là tiếng khóc….
Nó tính phản kháng, rồi lại thôi… im lặng….
Mợ nó muốn đi chợ, nấu ăn cho nó một bữa rồi mai về quê. Nó liên hệ xe Lữ Gia, đặt 1 vé cho mợ rồi cũng giúp mợ mấy thứ lặt vặt….
Em về, cũng vào hội, cùng nấu ăn… tối đó nó lại ngủ dưới…
Trời chưa sáng… nó đang say ngủ…. một bàn tay thò vào mền, nắm lấy thằng lính của nó….
Nó chẳng nghĩ gì cả, chuyện này của nó với Nhung là bình thường, huống gì hai hôm nay….
Nó cũng không mở mắt, chỉ nằm đó, bàn tay đó nắm, nhẹ nhàng …. rồi miệng bao phủ lấy anh lính đó….
Nó sướng đờ người ra, nhưng không dám la… sợ mợ lại nghe thấy….
Cái miệng đó rời chiến khu, chuyển lên rốn, lên hai cái núm bé xíu của nó, rồi lại chuyển xuống, bàn tay kia lại cầm lấy anh lính…. Nó cảm giác cái gì đó không đúng… nhưng cũng không nói… chỉ tận hưởng, Nhung hôm nay mơn trớn cho nó nhiều hơn mọi hôm… sướng tê tái, cảm giác sợ bị phát giác sướng rợn người.
Nhung chuyển lên, lấy gối đặt lên mặt nó, rồi ngồi lên trên, ngã người trên người nó, cặp ngực kia chạm vào ngực nó… trung khu phía dưới đã chạm nhau.. nó đã chuẩn bị hẩy mông để đưa anh lính đi vào. Đưa tay ôm lên cổ, thò vào mái tóc…..
Nó điếng hồn, mái tóc này… không phải của Nhung…. Không phải…. nó đã quá quen thuộc với độ mượt của tóc em… nhất định không phải… Nó định vùng dậy… nhưng… thôi. Nó đình chỉ, ôm lấy thân hình kia, lật qua một bên nhẹ nhàng, mở mắt với cái điện thoại trên đầu, soi vào mặt người đối diện… là mợ…. nó đơ người lại… rồi nó không nói gì… cú đầu mợ một cái, đứng dậy, đi vào nhà tắm… quay ra, mợ vẫn nằm đó, nhặt bộ đồ ở cuối chiếu, đưa tay lên vai mợ, nó đang rung… mợ đang khóc….
– Cầm lấy, mợ mặc đồ vào đi, nó thì thầm vào tai mợ…
Mợ mặc đồ lại, nó mở cửa ra ngoài, ngồi trước hiên phòng, suy nghĩ lung tung… Mợ đi ra, ngồi cạnh nó, dựa đầu lên vai nó…
– Mợ làm cái gì vậy ? đó là sai đấy…
– Em…
Mợ tự dưng xưng em với nó….
– Bậy ! sao lại xưng hô lung tung thế
– Không ! Em không muốn nữa…. em muốn nói một lần… rồi thôi…
Nó suy nghĩ
– Anh biết vì sao em lấy anh Phong không ?
– Không ? không phải yêu nhau sao ?
– Lúc đầu chỉ có anh Phong theo đuổi thôi….
– Vậy mợ thì sao lại lấy ?
– Em…e…m, anh biết em thích anh lâu rồi không ?
– Ặc, cái gì nữa đây ?
– Từ chuyện đấu võ lần đó, nhiều người đã thích anh lắm…
– Cái này….
– Em thích anh, nhưng bên anh lại có Nhung nên em hận… nên mới sai lầm như hôm nay.
– Còn chuyện hôm nay, sao lại thế ? làm thế là sai
– Em không biết, em thèm một lần….
– Vớ vẩn ! rồi sẽ ra sao ?
– Không biết !
Nó quay qua ôm lấy mợ
– Xin lỗi mợ !
– Không ! anh không có lỗi, chỉ tại em ngu ngốc….
– Thôi không nói nữa, chuyện hôm nay là không thể nói….
– Ừ ….
Rồi lại ngồi nhìn ánh sáng ló lên, trời sáng, mợ đã vào nấu ăn…
– Hôm nay mợ ở nhà một mình nhé, con đi làm chứ không nghỉ thêm được. Nhung trưa sẽ về chơi với mợ.
– Ừ !
Chiều về, mợ đã đi, nó gọi điện, mợ nói đã lên xe về nó không cần lo lắng nữa…
Lại một đoạn ký ức trỗi dậy, với mợ, nó chỉ tội nghiệp…. một đời con gái ….
sr mọi người !
ĐT mới báo có tin nhắn mới của Boy, thanks chú đã ghé nhà nhé
– Hiện tại mình đang nằm ở BV HN ngày mai sẽ tiến hành xét nghiệm và cách ly.
– Chẳng là cái vết nứt nó bị nghiêng, đâm 3/4 chiều dài vào não, nghe phong phanh là tỉ lệ khá thấp, dễ thăm Diêm Vương :d
– Nếu xuông xẻ giai đoạn đầu, 6 tháng sau sẽ sống thực vật và cách ly hoàn toàn. Nên nhà sẽ vắng chủ khá lâu, các bác siêng thăm nhà cho em nó nổi lên với nhé.
– Chân thành cám ơn mọi người vì các ý kiến đã đưa cho câu chuyện này. Sẽ tiếp tục vào ngày nào đó trong tương lai. Thanks
@New_man : ông anh đã đi đâu ? sao ko ghé thăm nhà thằng em ?
Đầu tiên, cho gửi lời cám ơn tới các bác đã ghé thăm trong thời gian qua…..
Việc phẫu thuật đã ổn, hiện đang nằm cách ly chưa được thăm nom, ngồi giường nâng chưa di chuyển được, đã lấy vỏ não đi cấy gì gì đó…. nói chung là ngồi 1 chỗ …. ôm cái lap ngồi gõ mấy thứ
Ghê nhất là cắm đủ thứ ống trên tay và mũi. Hic đến là tởm, nhìn cứ như robot đang nạp dầu vậy ^_^
Rảnh quá ngồi không, viết thêm vài đoạn nữa….