Giấc Mơ Xưa - Phần 14
Đoạn 14 : Ác Lai Ác Báo
Thời gian đầm ấm của nó và Nhung trở lại, nó không còn sợ nữa, không còn thấy bất an nữa.
Nhung vẫn tình cảm với nó lắm, hai đứa như đã vượt lên một bước tiến mới. Thấm thoát đã hết 2 học kỳ đầu, 2 học kỳ gian khổ mà nó với Nhung cùng nhau chịu đựng. Sau khi chuyển từ Thủ Đức về cơ sở chính học, nó và Nhung có nhiều thời gian hơn bên nhau, không còn phải tốn thời gian đi lại nhiều, cũng rảnh rang hơn.
Từ sau vụ lùm xum hôm trước, nghiễm nhiên Nhung có thể công khai ở lại phòng nó lúc nào cũng được , cũng chẳng ai ý kiến gì.
Hôm nay, 4h nó lên nhà hàng làm việc, vừa thay xong đồng phục, nó ra ngoài bắt đầu một buổi làm việc mới.
Một toán khách đi vào, khoảng chừng 8 người, có 2 tay xăm trổ trông rất ghê, còn lại ai cũng sơvin nhìn rất chi là lịch sự.
Nó cầm menu đi ra, để 2 dĩa đậu phộng xuống bàn, nó hỏi
– Mấy anh kêu món đi ạ !, mấy anh có dùng bia hay nước uống trước không ?
Bỗng người đàn ông quay lại nhìn nó
– Anh thấy chú mày quen lắm….
Nó ngẩng lên nhìn theo người đàn ông đang nói
– Dạ chắc anh nhầm với ai đó ạ, em ở tỉnh
– Không ! anh nhớ rồi, chú mày nhớ hôm anh bị cướp chứ ?
Nó nhìn kỹ người đàn ông, thực sự là nó cũng chẳng nhớ mặt mũi ông ta thế nào, chỉ thấy phảng phất quen quen
– À dạ ! là anh ạ
– Phải rồi ! ha..a. quả đất nhỏ quá, chú mày làm ở đây đó hả ?
– Dạ, em phục vụ ở đây
– Được lắm, anh là anh Lâm, đây là card visit của anh, có gì khó khăn thì alo cho anh nhé !
– Dạ, cám ơn anh
Nó đưa tay nhận tấm card, bỏ vào túi áo.
Một lúc sau, mấy người đàn ông cũng kêu đồ ăn – thức uống rồi ăn nhậu om xòm, nó ngoài lúc phục vụ thì né vào trong. Đôi lúc đi ra, người đàn ông cứ ép nó uống 1 ly, nó đành uống chiều khách.
Chuyện đó cũng qua đi, nó quên hẳn cái card đó, để lại trong túi áo bộ đồ phục vu, rồi mất tiêu.
Các bạn đừng lạ lẫm với các chi tiết kiểu như sao tình huống thế mà ko gọi điện thoại…. nó có dùng đâu.
Như mọi ngày, nó sửa soạn đi đến nhà hàng, vừa ra khỏi cổng, chạy được vài chục mét, từ sau, tiếng xe gầm rú lao đến chỗ nó, nó chỉ cảm thấy đầu nó nhói lên rồi, tất cả chỉ là màu đen.
Mở mắt tỉnh dậy, nó thấy ba mẹ nó, Nhung đang ngồi trong căn phòng đó, chắc lại là bệnh viện rồi.
Khẽ đụng đậy, nó cảm thấy đầu nó đau như búa bổ
– a..a, nó rên lên
Nhung là người đầu tiên lao vào nó, khóc nước mắt hai hàng
– Anh tỉ..nh rồi… huuuu
– Ơ ! sao thế….
– Cái thằng này, sao đi tới đâu cũng gây thù chuốc oán vậy ?
Ba nó đứng bên giường nhìn vào nó, tuy trách móc nhưng mặt hai ông bà rất vui.
– Đây là đâu ?
– Bệnh viện Chợ Rẫy, Nhung nói
– Có chuyện gì mà anh nằm đây ?
– Anh ko nhớ sao ?
– Không
– Anh bị đánh vào đầu, chấn thương, nứt sọ não… hôn mê đã hơn 3 tuần rồi
– Lâu vậy sao ?
– Mày làm ba mẹ lo đến muốn chết luôn vậy, rốt cuộc là chuyện gì đây ? ba mẹ nó hỏi
– Con đâu có biết, con nhớ là con đang dắt xe ra đi làm mà.
– Sao lạ vậy ?
Nó cũng chẳng hiểu ai làm chuyện này với nó, chợt suy nghĩ nó lóe lên, có khi nào là cái thằng đi SH ????
Nó cũng ko suy nghĩ nhiều, còn sống là tốt rồi…
Nhung tiều tụy đi nhiều, thức đêm chăm sóc cho nó, tự nhiên nó thương Nhung quá…
Chiều hôm đó, người đến thăm nó làm cho nó bất ngờ đến ko ngờ nổi, là Anh Lâm.
– Chú mày sao rồi ? đã khỏe hơn chưa ?
– Dạ em đỡ rồi anh
– Mạng to đấy, chấn thương sọ não, nứt sọ mà chưa chết, Diêm Vương ngán mày rồi con ạ
– Hii anh cứ nói quá
– À ! chú mày biết thằng nào làm vụ này không ?
– Em cũng ko rõ
– Mày ko nghi ngờ đứa nào à ?
– Dạ cũng có, mà ko chắc chắn nên…
– Đứa nào ?
– Em ko biết tên nó, anh đợi chút bạn em tới em sẽ hỏi.
Ngồi nói chuyện lang man một lúc nữa, Nhung mua đồ ăn về, tiến vào và chào Anh Lâm
– Em chào anh !
– Ai đây ?
– Dạ Vợ chưa cưới của em, hì hì
– Ngon ha
– À em, anh Lâm hỏi cái thằng đi chắc SH cứ đeo em đó, nó tên gì ?
– Anh Quang đó hả ?
– Đâu biết, đó là tên nó hả ?
– Ừ ! ảnh là chủ chỗ em đang làm đó
– Vậy em đang làm chỗ nào? , anh Lâm hỏi Nhung
Sau khi nói ra địa chỉ, anh Lâm cũng ra về, thái độ của anh Lâm cũng thay đổi nhiều lắm.
Nhung chẳng hiểu gì ? nhưng cũng chẳng hỏi nó gì cả
Chiều hôm sau, Anh Lâm quay lại, Anh Lâm bước vào, nhìn nó rồi nói
– Anh muốn hai đứa gặp một người
– Dạ, nó và Nhung cùng đáp
– Vào đi thằng vô dụng
Người lủi thủi đi vào là Quang, nó bẽn lẽn như con gái mười tám, không dám nhìn thẳng mắt của nó và Nhung.
– Mày nói xem, mày gây ra cái chuyện gì đây ?
– Ơ… em..e…m
– Em anh cái gì, còn ko nói tao dần mày ra thành cám
– Là em thuê…. Người ..đánh thằng nhóc này…
– Anh ?, Nhung bất ngờ đứng lên, ánh mắt hung dữ nhìn thằng kia
Không nói không rằng, Nhung sấn tới, 1 bạt tai chuẩn hoàn hảo không xê lệch được in lên mặt của thằng đó
– Khốn nạn ! anh dám làm điều này sao ?, tôi sẽ báo công an..
Anh Lâm đứng bên cạnh lên tiếng
– Nó là em họ của anh, tính nó nào giờ không có như vậy, anh cũng không hiểu nổi
– A..n…h, Nh..un…g cho anh xin lỗi, tại anh yêu em quá mất rồi, anh … a…nh sợ mất em.
– Anh yêu tôi ? Nhung hỏi lại
– Ừ
Tim nó nhói đau lên, đúng như nó nghĩ, cái thằng hâm này lại làm chuyện điên rồi, nó ko bị thường chắc thằng này sẽ nằm đây đo ván với nó.
– Tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi có chồng chưa cưới rồi, mong anh tự trọng. Sao hôm nay anh muốn giết chồng chưa cưới của tôi ?
– Không có, anh chỉ dặn.. bọn nó dằn mặt thôi
Một cái tát nữa lại in lên mặt thằng kia
– Anh có quyền gì mà dằn mặt ? anh dựa vào cái gì ?
Lần đầu tiên nó thấy Nhung nổi nóng lên như vậy
Lúc này ba mẹ nó cũng vừa lên tới, đứng ngoài cửa nghe được hầu như hết câu chuyện, ba mẹ nó tiến vào, nhìn thằng kia rồi nhìn Anh Lâm
– Thôi, chuyện cũng xảy ra rồi, nếu là hiểu lầm thì bỏ qua đi, gây thù chuốc oán nhau làm gì ?
Anh Lâm bạt lên đầu thằng kia một cái
– Mày còn không cám ơn hai bác
– Vâng, con cám ơn hai bác.
– Hai bác bỏ quá cho, tại thằng em nó ngu muội làm chuyện điên rồ này.
Rồi chuyện này cũng nguôi ngoai, 1 tháng sau, nó xuất viện về lại xóm trọ, nghỉ gần 2 tháng, kiến thức của nó đã hụt đi nhiều, may là vẫn chưa bỏ hết môn nào. Nó phải ra sức học lại để thu nạp kiến thức lúc nghỉ….
Full chap 15 – hơi buồn vì không kiếm được người tâm giao, thôi không cắt cơn của các bác nữa, nửa tiếng có 1 chap nhé.
P/s : vì sao chap ra nhanh ???? : mình là dân công nghệ thông tin, vấn đề là ký ức có hay không, còn chuyện gõ thì không cần phải nhìn phím, cứ trào tới đâu, ra chữ tới đó, nên ….. hê