Giấc Mơ Xưa - Chương 21
Khi viết đoạn này, cảm giác khi xưa còn nguyên, phải thẫn thờ một lúc, haiz….
Sau màn giỡn đùa khi tỉnh dậy, nó được cả 2 nàng nấu cho bữa ăn thịnh soạn, sau đó Thu về nhà thay đồ đi làm, nó cũng lên công ty xin nghỉ phép, gọi điện đặt vé xe đi trong buổi chiều.
Trưa nó quay trở lại phòng, Nhung đang nằm trên giường, nàng đang đọc gì đó… nó đã về, tắt máy xe từ bên ngoài dắt vào với ý định chọc ghẹo Nhung. Đứng bên ngoài cửa đang hé mở, Nhung vẫn say sưa đọc không dể ý cánh cửa đã hé ra tí xíu.
Nó lặng đi, cuốn sổ mà Nhung đang đọc, chính là nhật ký của nó, nó đứng bên ngoài cửa, cứ đứng đó, nhìn Nhung khóc hu hu khi đọc nhật ký của nó…
Dắt xe trở ra, nó ra ngồi quán CF nó hay ngồi gần chợ Nguyễn Thái Bình, uống 1 ly suy ngẫm, suy nghĩ, dự tính gì đó. Một phần nó cũng muốn dành cho Nhung một không gian để đọc nhật ký của nó, nhật ký của nó có thể giấu người khác nhưng với Nhung thì nó không cần, vì cuốn nhật ký đó chỉ có những kỷ niệm của nó và Nhung, khi bên nhau và cả khi chia xa.
2h nó trở về, Nhung đã ngủ, chắc khóc mệt rồi đây..
Đi lại giường, nó đặt nụ hôn lên trán em. Nó ngồi bên cạnh, ngắm em… hồi lâu sau, nó nằm xuống, đưa tay ôm em vào lòng, em cũng tỉnh dậy, dụi đầu vào ngực nó.
– Nhung à !
– Dạ
– Hứa với anh nhé ?
– Hứa gì ?
– Đừng làm điều gì dại dột nhé, đừng bỏ rơi anh lại trên cuộc đời này lần nữa nhé ? Hôm qua, em rất khác, em không phải là em.. em làm anh sợ…
– E…mm
– Hãy hứa với anh nhé !, nếu em không còn bên anh, anh không biết mình sẽ thế nào, mình có còn sống được hay không ?
– Anh không biết em đang suy nghĩ gì ? nhưng anh chỉ muốn nói điều đó.
– Vâng
– Thôi dậy đi, gần 3h rồi, chuẩn bị ra xe, anh đặt vé nhà xe Lữ Gia rồi
– Vâng
Nó và Nhung lỉnh kỉnh hai cái túi xách và 1 cái valy, nó gọi taxi đi ra bến xe Miền Đông.
Ngồi trên xe, chạy ban đêm thật mát hơn ban ngày, cảm giác của lần thi đại học lại ùa về, kỷ niệm thời thơ ngây, Nhung hồn nhiên hơn bây giờ…
Nhung ngủ trên vai nó, ngủ một cách yên lành.
Về đến nhà, mới 4h sáng, nó và Nhung đi bộ về nhà Nhung, từ đường cái vào nhà cũng không xa, chỉ khoảng hơn 2 cây số. Nhung muốn đi bộ, lâu rồi….
Thời tiết lạnh ở quê khiến nó thoải mái hơn, khiến tâm tình nó nhẹ nhàng hơn… Nó đang lo sợ điều gì đó..
Ba Nhung mở cửa, hân hoan nhìn hai đứa. Nhung ôm ba, khóc rất nhiều…
Nhung xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm sáng cho nó và Ba, Ba Nhung ngồi đối diện với nó, đưa bàn tay chai sần ra, nó cũng đưa hai tay cho ông nắm, ông nói trong tiếng nghẹn…
– Cám ơn con… cám ơn con… cả gia đình này..
– Ba đừng nói thế, lâu nay con đã xem Nhung như vợ con. Con không lo được cho Nhung con còn chưa hết tội, ba đừng làm vậy với con.
– Ba..a… Ông nghẹn lại, không nói được nữa.
Nhung từ nhà bếp đi lên chứng kiến, Nhung qua ôm lấy Ba, rồi lại sang ôm lấy nó.
Bữa cơm sáng diễn ra mau chóng, nó cũng muốn về bên nhà nó sớm. Nó đi bộ về nhà… cả quãng đường chỉ tầm 2km, nó suy ngẫm nhiều thứ, nghĩ về nhiều thứ.
Đứng trước cửa
– Ba ơi ! mở cửa cho con
Sau tiếng kêu, nhà nó sáng đèn, ba nó chạy ra mở cửa, gương mặt hớn hở vui mừng.
– Con về đó hả ? sao không báo cho ba mẹ biết ?
– Dạ con về với Nhung, con muốn dành cho ba mẹ bất ngờ
– Ừ, thôi vào nhà đi
Buổi sáng, ba mẹ nó xin nghỉ làm hôm đó, ở nhà, nghe nó kể chuyện, câu chuyện từ khi nó gặp lại Nhung
– Rõ khổ, tội nghiệp con bé, mẹ nó nói
– Nó vậy rồi, việc chồng con sau nay… Ba nó chêm lời
– Ba mẹ nói gì vậy, với con Nhung đã là vợ từ lâu, con cũng muốn nói với ba mẹ về chuyện cưới hỏi.
Ba mẹ nó nhìn nhau
– Con đã suy nghĩ chưa ?, ba mẹ không ngăn cấm nhưng…
– Con hiểu ý ba mẹ, việc này con đã có tính toán…
– Ừ ! vậy ba mẹ cũng không ngăn cản con, mà có ngăn cũng không được.. ông là tướng trong nhà mà. Ba nó nói dỗi
– Ba đừng nói vậy, con rất tôn trọng ba mẹ…
– Ừ thôi được rồi
– Nhung nó ở bên nhà hả ?
– Dạ, con để Nhung ở bên đó chơi với ba Nhung
– Ừ, trưa chở nó qua đây, ăn trưa, để ba mời luôn ba nó
– Dạ
Nó đi tắm rửa, chực nhớ nó đã để vali bên nhà Nhung. Đành mặc lại đồ dơ, lấy xe qua nhà Nhung thay đồ.
Đứng nhìn nó ra khỏi nhà tắm, Nhung mỉm cười, gương mặt hạnh phúc
Ba nó cũng đã đến, vào nhà ngồi nói chuyện với ba Nhung, mời trưa sang dùng cơm.
Đến trưa, em trai của Nhung đi học về, nó chở cả hai qua nhà nó ăn trưa.
Sau bữa ăn, ngồi uống trà, ba nó gọi cả nó và Nhung lên ngồi cùng để bàn chuyện mà nó đã nói khi sáng.
Ba Nhung mở lời
– Ba đã nghe ba con nói lại, ba muốn hỏi con vài vấn đề trước khi hỏi ý kiến của bé Nhung nhà này
– Vâng ba cứ nói
– Con cũng biết, Nhung nó đã như vậy, là bất khả kháng nhưng cũng đã xảy ra như vậy, ba muốn con hiểu và thật tình nói cho ba biết, để sau này Nhung sẽ không khổ sở vì chuyện này.
– Vâng con hiểu ý ba, với con 7 năm trước Nhung đã là vợ con, chuyện của quá khứ cứ để nó qua đi, con không quan tâm, mà huống chi con cũng hiểu hoàn cảnh, con chỉ cần Nhung thật lòng với con và đồng ý…. Làm vợ con… con không có gì phải suy nghĩ thêm…
Mặt Nhung đã đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, tay vân vê tà áo..
Ba Nhung quay sang hỏi Nhung
– Con tính thế nào ?
– D…ạ, Nhung ấp úng
– Đừng sợ, nói đi con…
– Nếu anh H không chê bai con, con không có gì để từ chối cả. Nhưng con muốn đi học lại, nên con chưa muốn đám cưới lúc này…
Nó vui mừng khi nghe câu trước, nhưng bỗng hụt hẫng khi nghe câu sau, nó siết tay nó nắm chặt tay Nhung hơn, người nó đang dâng lên cảm giác khác… sợ hãi…
– Em không muố..n làm vợ anh ? nó trầm giọng nhìn Nhung
– E..m.. rất muốn, em chỉ muốn học xong thôi
Nhung có vẻ gượng gạo trước câu nói của mình.
Buổi nói chuyện cũng qua đi, buổi chiều, nó chở Nhung đi thăm lại những nơi mà hai đứa đầy kỷ niệm, thủ thỉ với nhau nhiều điều…
Rồi ngày nó với Nhung trở về Thành phố, lại ngồi bên nhau…
Phòng của nó vẫn sạch sẽ ko một hạt bụi, mọi thứ được lau dọn hàng ngày. Thu vẫn thường xuyên đến đây, lau dọn và có khi còn ngủ lại ở phòng của nó trong thời gian nó về quê.
Thấm thoát một thời gian, mọi thứ đã đi vào ổn định, Nhung ở lại với nó tại phòng, Thu vẫn thường xuyên đến chơi, có khi ngủ lại. Ôi trời tất nhiên rồi, lại ngủ dưới nền và sáng lại kẹp nách hai cô. Ha….a…
Hôm nay, đi làm về, nó thấy Nhung đang nấu thức ăn, vẻ mặt rất vui, thoáng chút ưu tư
Từ phía sau, nó ôm eo em và hít hà không khí.
– Canh chua cá gì đây ? ôi thèm chết mất
– Anh hư quá.. người đầy mồ hôi kìa, đi tắm đi, em dọn cơm hiii
Nó tung tăng chạy đi tắm, ra ngoài cơm canh đã chuẩn bị sẵn, rất nhiều thức ăn ngon.. Nó tung tăng ngồi xuống, ăn rồi lại xuýt xoa từng món.
– Ôi hôm nay là ngày gì anh không nhớ nhỉ ? sao lại được ăn ngon thế này ? ngày nào cũng được vậy thì hay quá.
– hiii, em chỉ cười
Buổi tối, sau khi đánh răng, nó lên giường, sáng mai nó còn công việc để làm, tính ngủ sớm để khỏe khoắn tinh thần. Em đang tắm, sống chung mới biết, em có thói quen luôn tắm trước khi đi ngủ.
Ánh đèn phòng tắm hắt ra, rồi lại phụt tắt, nó đang thiu thiu đi vào giấc ngủ thì bỗng em ôm nó từ phía sau. Người em mát lạnh hương thơm tỏa ra thơm ngát mũi nó.
Quay người lại, nó ôm em vào lòng, hít hương thơm từ tóc em… tay nó luồn vào chiếc áo ngủ mỏng tanh của em, đồi núi không có phòng vệ, bàn tay nó say sưa giày vò khu đồi núi, môi lại tìm môi, lưỡi lại tìm lưỡi.
Tay nó di chuyển xuống dưới, qua lưng quần, vẫn là nhà không đồi trống, nó xoa đám rừng rậm, khẽ lấy ngón tay kéo nhẹ như muốn nhổ đám rừng cây kia, em quằn quại sau mỗi cú nhổ của nó.
Đưa miệng qua cổ, rồi đến hai bình sữa, nó say sưa nút bình, hai hạt đậu được lưỡi nó chăm sóc tối đa.
– Ư.. e…m ….t..hích, ngậm nó đi anh..
Tay nó đã nằm trên hạt đậu thần ở khu chữ V, xoa nhẹ, em uốn người, lắc theo điệu xoa của nó
– Ư.. em …a..a…
Nó nhả bình sữa, chuyển miệng đến khu trung tâm, hít vài hơi như hút đi sự thơm tho từ nơi đó phát ra, đã ướt đẫm, nó đưa một tay lên bình sữa, nhào nặn, miệng bắt đầu tấn công hạt đậu thần.
– Ư a…an…h ơi… em…. y…ê…u anh.
Như cuồng loạn hơn sau mỗi tiếng rên của em, nó gia tăng sức tấn công lên hạt đậu thần, tay vẫn ra sức nhào nặn bình sữa.
Em cong người lên, gồng cứng và đưa tất cả tinh túy vào miệng nó sau những cú hẩy, dòng nước thần cứ thế tuôn ra
– a..a….chết….e…m r..ồi…
Rơi phịch xuống nệm, em thở hổn hển, em đưa tay xuống đưa vào trong quần đùi của nó, nắm lấy chú lính căng cứng kia, vuốt nhẹ thứ nước sệt được tiết ra trên đầu, em sờ xuống hai hòn bi rồi lại đưa lên.
Em ngồi dậy, cởi bỏ tất cả những thứ vướng víu, của nó và em. Em ngồi xuống, cầm chú lính, sờ, em thở khì khì vào chú lính của nó, làm nó như sắp chết tới nơi.
Chẳng hiểu em suy nghĩ điều gì ? em hôn lên đầu chú lính, cúi xuống ngậm vào, rồi làm động tác vào và ra, nó tê điếng cả người. Cảm giác lúc này, thực hơn cảm giác của Thu đã làm cho nó, chắc lúc đó nó xỉn…
Gần 5 phút sau, sự nóng ấm, ma sát, lưỡi của em nữa. nó gồng người lên, cong lại và bắn ra tinh túy của nó, mạnh nhiều… Em vẫn ngậm y nguyên, không còn vào ra, em nuốt xuống, từng ngụm… từng ngụm…, nó nghe rõ được tiếng ực..ực… đang phát ra từ cổ họng em.
Nó nằm đó, thở dốc, chưa bao giờ nó ra nhiều như thế, mạnh như thế…
Em nằm đó, ôm nó, tay vẫn chưa rời khỏi chú lính, mặc dù anh lính đã gác súng đi nghỉ, nghịch, vuốt…
– E..m em muốn
Em thì thầm vào tai nó.
Như liều xuân dược, anh lính lại cầm súng chiến đấu, thẳng đứng và hùng dũng. Nó quay qua, lại ngậm hạt đậu trên đồi vắng của em, tách hai chân…
Thằng nhỏ đã nằm ở đầu đường, nó vẫn ngậm hạt đậu, cắn nhẹ, day nhẹ, thằng nhỏ rà xuống hạt đậu thần, rồi lại rà lên… Em như không còn sức mà chống cự…. cong mông lên đế sẵn sàng đón nhận nó.
Em đưa tay, để thằng nó đúng chỗ nó cần tiến quân, nó khẽ hẩy mông dứt khoát, thằng nhỏ đã tiến sau vào bên trong, chưa đụng đầu vào cái gì, nhưng hai bên… hai bên nóng và ấm quá… lần đầu tiên nó được cảm nhận cảm giác này, mọi thứ như muốn…..
– Hự ..ư. …a…
Nó nhắp nhẹ, rất đều, rất nhẹ, vẫn ra vào một tốc độ đều đặn, em nằm dưới, hai tay giăng ngang, nắm lấy ra nệm, túm chặt lại, đầu em lắc qua lại thường xuyên hơn, em nhắm mắt….
– Ư..a… anh ..ơ..i, em hạnh phúc….em yê..u anh… hư…hư…
Mỗi tiếng hư là mỗi lần nó thúc thằng nhỏ vào trong, mỗi lần thúc cảm giác của nó lại tăng lên, nhạy cảm hơn, thúc giục hơn…
Nhịp nhắp của nó đã tăng, nhanh dần lên, dần lại nhanh hơn nữa.
– Ư.. nha..nh lê…n anh… em… em….
Nhung lại sắp đến nữa. Nhung thúc giục nó…
Nó như trẻ bị đuổi đánh, cảm giác trào dâng, nó tăng hết tốc độ có thể, mông nó di chuyển liên tục, chú lính vào ra một cách thần tốc….
Nó cảm thấy cơ hai bên phía trong như mút lấy đầu chú lính, cảm giác ùa tới.
Ư…em… em… sắp….a….a…
Nhanh hết cỡ, nó nhắp thêm khoảng 10 cái, rồi chống 1 nhát cuối thật mạnh vào trong
Á..a…..em….chết….e…m …hư…..
Người nó rung lên, người em cũng thế, em cũng rung lên, các vòng cơ phía trong của em ôm chặt lấy chú lính, lực hút như gia tăng, nó cảm thấy em đưa ra thứ nước gì đó, ấm, bọc lấy chú lính của nó, nó không còn giữ được nữa, giật liên tục. Nhiều hơn lần trước, liên miên.. cứ liên miên
Tai nó ù đi, mắt nó nhắm chặt… Em ôm nó, ôm chặt cứng
Ư.. emm.. ra….em …ra……..a…..a……
Lần thứ hai em co giật, tinh túy của nó bắn mạnh quá, lại gây cho em cảm giác lần thứ hai này…..
Em ôm nó chặt cứng….
Nó như anh lính bị bắn, nó mệt, vẫn ôm như vậy, chú lính vẫn ở trong, em vẫn ôm nó thật chặt
Nó thoáng nghe em nói gì đó, không rõ lắm
– E…m…. xi…n l…ỗi
Sau đó em đứng dậy, vào nhà tắm rửa ráy, ánh sáng đèn nhà tắm lại hắt mạnh ra, nó cảm giác em đang khóc.. nó cũng chẳng biết…
Em giặt khăn lau anh lính cho nó, nó mệt quá, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Nó ngủ đã bao lâu ? nó cũng chẳng biết, trời vẫn chưa sáng, nó thoáng nghe gì đó, tiếng động…. nhỏ thôi….. rồi nó lại chìm vào giấc ngủ….
Khi bật dậy khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, vươn vai mở mắt, điều đầu tiên nó cảm nhận được, em đã không có ở trên giường.
Định thần một lát, nó bước xuống, mở cửa nhà tắm, không có…
Nó đi ra, nhìn cửa chính, ổ khóa đã được mở móc trên khóa cửa. Nhung đi mua thức ăn à ? Nó thoáng nghĩ qua…
Rồi nó đi làm thủ tục, đánh răng, rửa mặt….
Vẫn không thấy Nhung quay về, sáng nay nó có công việc gấp nên không chờ được, chắc em đi chợ mua nhiều thứ.
Nó lấy bộ quần áo em gấp sẵn để ở giá ủi đồ, nâng chiếc áo lên, một cái gì đó rơi xuống. Nó cảm thấy bất an, cúi xuống nhặt lên, mở ra…
Hàng chữ của em, chữ tròn trịa, nét chữ mà nó đã quá quen thuộc…
Nó không còn cảm giác nữa, mắt nó cay, đỏ lên rồi chảy hai hàng nước… chân nó khụy xuống, đầu gối chống xuống nền nhà, ngồi thụp xuống… tất cả giác quan và cảm giác của nó như không còn hoạt động, trừ đôi mắt….
Cảm giác vô vọng…. dâng lên ……