Giấc Mơ Xưa - Chương 2
Đoạn 2 : Bệnh viện
Lạch cạch … nhói đau lên … muốn mở mắt ra nhưng sao thấy trĩu nặng, cố hết sức để mở mắt, ánh sáng mờ mờ màu trắng đập vào mắt, ánh sáng bóng neon trong phòng hồi sức đập vào đôi mắt.
Nheo mắt nhìn xung quanh, ai dza` là đang ở bệnh viện, đưa tay phải rờ lên đầu, nó thấy băng quấn tùm lum, nhìn lại bàn tay phải cũng đã được băng bó, chân phải cũng được đổ bột, chắc gẫy rồi, thở dài một cái tự nhiên thấy khát nước quá, nhìn sang phải có sẵn bình nước, đang tính rướn lên để lấy nước, lúc này cảm giác từ tay trái truyền lại, có cái gì đó đang nắm tay nó, xoay nhìn qua trái, Nhung đang nằm áp má lên bàn tay nó ngủ rất ngon, vẻ mặt có vẻ rất mệt mỏi. Khổ cái là nếu không rút tay ra thì không với tới bình nước, xoay nhìn Nhung cái nữa rồi nằm xuống, không uống nước nữa.
Nửa tiếng trôi qua, nhìn trần nhà rồi lại nhìn về phía Nhung, chẳng biết suy nghĩ gì, đưa tay phải lên má Nhung, vừa phớt qua má bỗng Nhung tỉnh dậy, chết rồi chỉ tại cái đám băng gạc trên tay, nhám quá Nhung tỉnh lại rồi.
– H… tỉnh rồi hả… huuu Nhung sợ quá …
– Sợ gì ? … tui chết đâu mà sợ ? …
– Mà sao bà ở đây ? không về nhà hả ? nó hỏi.
– Tui xin ba má ở lại đây rồi … ba má H ra ngoài nghỉ rồi, hai bác thức cả mấy đêm rồi. Nhung nói
– Tui đang ở đâu vậy ? bệnh viện nào ?
– H đang ở BV Ban Mê Thuột, do chấn thương ở đầu nên người ta chuyển lên đây.
– Uhm… nhức đầu quá, bà lấy tui ly nước đi, tự nhiên khát quá.
Ba ly liên tiếp, thật là đã cơn khát dày vò nãy giờ, như tỉnh táo hơn, nó suy nghĩ về lúc đang còn ở Thác.
– Vậy sao tui lên đây được ? tui nhớ là trôi xuống rồi mà ?
– H leo lên tảng đá rồi ngất đi, mấy bạn khiêng H ra rồi chở lên BV Huyện, sau đó người ta mới chuyển lên đây đó.
– Oh ! sao leo lên lúc nào ko biết ta ? còn bà có sao không ? có va chạm đâu không ?
– Không Nhung bị trầy nhẹ mấy chỗ ở tay thôi.
– ừ vậy là được rồi, bà ngủ tiếp đi
Nhìn đồng hồ treo trước cửa, mới có 3h sáng. Nhung tiếp tục ngủ, vẫn cầm tay nó, áp má lên tay và ngủ, suy nghĩ gì đó một lúc, nó cũng chìm vào giấc ngủ. Gần sáng, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhói, mở mắt ra và thở hồng hộc, rút tay trái lên ôm đầu, Nhung cũng tỉnh dậy và nhìn nó hỏi
– Ông sao rồi ? đau hả… để tui kêu bác sĩ nha ?
Không nói được gì, lúc sau 2 cô y tá và 1 ông bác sĩ chạy đến, vạch mắt nó lên, chiếu chiếu ánh đèn gì đó vào mắt, nó nghe thấy Nhung khóc, đứng đằng sau ông bác sĩ và khóc…. Giường của nó được đẩy đi, vào căn phòng nào đó, được nâng lên cái máy gì đó màu trắng, rồi nó lại chìm vào bóng tối.
Mở mắt ra, lại căn phòng trước đó đã nằm, thấy mẹ đang đứng nhìn ra cửa sổ, chắc đang suy nghĩ gì đó.
– Mẹ… mẹ tới lâu chưa ?
Quay ngay lại, ánh mắt mẹ sáng lên, mừng rỡ đi lại giường.
– Tỉnh rồi hả con ? mày làm mẹ lo.. quá
– Dạ con xin lỗi mẹ
– Thôi lỗi phải gì, yên tâm nghỉ đi con….
Cha tôi đi vào, thấy tôi đã tỉnh, nhìn mặt cha phờ phạc nhưng lộ rõ nét vui mừng.
– Tỉnh rồi hả con ? mày làm cha mẹ muốn đứng cả tim rồi…
– Dạ con xin lỗi ba
Bỗng cha nở nụ cười, nhìn tôi rồi nói
– Nhung nó ngủ ở phòng chờ, nó ở đây đã 4 hôm rồi…. mới tí tuổi đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi …
Cha nói rồi chép miệng cười mỉm mỉm, mặt tôi đỏ lựng cả lên, chẳng hiểu câu nói đó có cái gì mà mặt tôi lại như thế.
Nhung xuất hiện ở cửa chạy vào, nắm lấy tay trái tôi rồi sụt sịt
– huu.uu.. ông tỉnh rồi hả, tui sợ quá …
– Ặc làm gì vậy, nín đi, đã chết đâu mà khóc … thôi nín đi
Nó ngán nhất là tiếng khóc của đàn bà, ủy mị quá. Ngày hôm sau, cả lớp cũng vào thăm nó, đường, sữa, trái cây tá lả. Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn với số lượng người nhiều đến thế.
– Mày khỏe chưa ? thấy đỡ đau hơn chưa ?. Hoàng hỏi
– Ờ cũng đỡ lắm rồi
– Mày làm tụi tao sợ hết hồn, tưởng mày chết mẹ nó rồi chứ ?
– Tao chết cho tụi mày ăn xôi hả con, tao phải ăn xôi trước chứ … hha..a..
– Đù thằng này ngon, nể mày đang mang trọng thương ko tao dớt mày mấy đấm rồi nha.
– Ngon lại đây ..ha…a
Ai cũng cười vui cả, vậy là một kỷ niệm nữa chính thức được ghi vào trang giấy cuộc đời nó. Ban ngày trời nắng ấm, nó cảm thấy thân thể khỏe khoắn hơn, nhưng đêm đến thì là cả một cực hình, đau nhức quằn quại hành hạ từ những vết thương, ở đầu, ở chân, ở tay, liên tiếp truyền đến. Nó không ngủ được … Bên cạnh nó, Nhung vẫn ở đó, chăm sóc cho nó như người vợ đang chăm sóc cho chồng vậy, trừ những nơi tế nhị ra, còn chăm sóc, lau rửa thân thể Nhung đều giành làm với mẹ nó, mẹ nó có vẻ rất vui …
– Nhung… mai.. bà về đi nha..
– Sao vậy ?
– Bà ở đây hoài ba má bà ko la hả ?,
– Không ba má tui nói hôm nào ông khỏe đưa ông về nhà chơi nữa.
– Ừ, tui cũng khỏe rồi, bà sắp xếp về đi, không mọi người lại nói.
Nói xong nó nhìn qua Nhung, nước mắt đã chảy hai hàng, ngồi thút thít, bàn tay vẫn nắm lấy tay trái của nó.
– Ặc, gì nữa… bà cho tui xin.. sao khóc hoài vậy ?
– H muốn đuổi Nhung về lắm hả ? H không muốn Nhung ở lại đây sao ?
– Trời nghĩ cái gì vậy không biết, ai duổi đâu ? chỉ là bà ở đây ko có tiện đâu, bà là con gái, ở đây cũng ko có đủ điều kiện ăn ở nữa, cực chẳng đã mới ở lại thôi.
– Ừ, tui biết rồi, vậy mai tui về, cuối tuần tui lên chơi với ông, bác sĩ nói ông phải theo dõi hơn 2 tháng đó. Tui về mang vở lên đây học với ông luôn.
Không biết nói gì thêm, bỗng thấy mủi lòng, lần đầu tiên được một người con gái quan tâm đến vậy, cũng là lần đầu tiên nó nhìn Nhung theo con mắt khác, từ trên xuống, rồi lại dưới lên, dừng mắt ở những chỗ trọng điểm của đàn bà, rồi nó đỏ mặt, rời ánh mắt lên trần nhà, suy nghĩ lung tung.
Hai tháng qua đi, Nhung vẫn đều đều lên chơi và chăm sóc nó dịp cuối tuần, hôm nay xuất viện về nhà, nó cảm thấy vui lắm, ở bệnh viện đúng là như cái nhà tù.
Đã tháng 8 rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là nhập học, nó không lo lắm. Từ ngày về nhà Nhung siêng lại nhà nó chơi hơn, cũng đỡ buồn.
Một buổi chiều, Nhung đang ngồi học bài với nó, trời nóng nực, nó nói :
– Bà ở nhà nha, tui ra chợ mua ít đá với sâm sâm về ăn cho mát, nóng quá trời
– Ừ ông đi đi !
Rảo bước ra chợ với cái chân còn bó bột, 1 tuần nữa mới tháo bột, thiệt tình là ngứa ngáy kinh khủng .. haiz. Mua xong quay về nhà, nó không thấy Nhung đâu, cửa cũng được đóng lại nhưng không chốt trong
– Bà đâu rồi Nhung ? nó hỏi lớn
Trong nhà không có tiếng trả lời, im phăng phắc, nó nghĩ chắc Nhung chạy đi mua gì hoặc đi đâu đó, nó lê xuống nhà bếp, bỏ sâm sâm ra bàn, cầm cục đá đi vào nhà tắm để rửa, cửa nhà tắm đóng nhưng cũng không có khóa, khóa nhà tắm loại núm vặn, có chốt phía trong, vừa mở cửa ra, đập vào mắt nó là một cơ thể trắng muốt đang nâng mặt lên vòi sen, tuột tay rớt cục đá xuống nó đứng như trời trồng nhìn thẳng vào cơ thể mịn màng đó. Nghe tiếng động, Nhung quay đầu nhanh nhìn ra cửa, thấy nó, Nhung lập tức lấy tay che các vùng kín, mặt đỏ gấc rồi nói
– Ông ….đứng đó … nữa, ra ngoài…. đi, tui… đang tắm…. mà
Như sực tỉnh cơn mê, nó xấu hổ quay ra ngoài một cách nhanh nhất, nhưng cái chết mà nó không để ý là cái chân và cái nạng của nó không chịu quay theo tốc độ đó, hụt nạng chống, nó té đổ kềnh ra nền nhà sóng soài. Nhung từ trong chạy ra, không còn để ý đến cơ thể chưa có mảnh vải của mình, ôm lấy nó, đỡ nó dậy ngồi ra bàn ăn nhà bếp, cái vật mềm mềm đó áp vào má nó, mắt nó như hoa đi, chân tay bủn rủn hết cả, cậu nhỏ cũng từ từ ngoi lên đòi quyền tự do. Ngồi được lên ghế, mặt nó đỏ như gấc, cúi mặt xuống nền nhà không dám nhìn lên, Nhung lúc này mới nhận thức được tình trạng của mình, với tốc độ nhanh nhất cũng chạy thẳng vào nhà tắm.
Thay đồ xong, Nhung đi ra ngoài, hai đứa nhìn nhau bẽn lẽn, không ai nói gì, mặt ai cũng đỏ gay như mới phơi nắng ở biển về vậy, ngồi đối diện nhau ở bàn ăn…
– Tui …xin lỗi, tui.. tui.. không biết bà tắm ở trong đó. Tui tưởng bà đi đâu
Nó cố nói để xua tan đi sự ngại ngùng cũng như sự im ắng đang chiếm lấy không gian.
– Ừ… cũng tại… tui.. tui.. quên khóa cửa.
– Bà coi như tui chưa thấy gì hết đi , nó mím môi lại rồi nói.
– Ừ
Chuyện đó được khép lại ở đó, không nhắc đến nữa để khỏi phải gây thêm ngại ngùng, Nhung cố gắng tự nhiên hơn khi nói chuyện với nó suốt cả buổi chiều.
Thứ hai tuần sau, sau khi tháo băng, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, chưa được vận động mạnh như chạy nhảy, nhưng được đi bộ là cả một niềm vui, nó cảm thấy tự tin hơn khi đi bằng chính đôi chân của mình thay vì cái nạng. Ngày tựu trường, lớp cũ phân chia nhiều do có đứa vào bán công, có đứa vào công lập, vào trường rồi cũng chia ra các lớp, không còn được họp lại với nhau nữa.
Vậy là chính thức lên cấp 3, trường công lập nên có chế độ học căng hơn và mệt hơn so với các trường khác, Nhung cũng học chung trường với nó, chỉ khác lớp.
Từ khi xảy ra tai nạn đó, Nhung thân thiết với nó hơn, thường xuyên đi học chung với nó hơn, nó cũng không nỡ từ chối, mà có từ chối cũng không được, Nhung có vũ khí mà nó khó có thể từ chối được, đó là khóc….
Lạch cạch … nhói đau lên … muốn mở mắt ra nhưng sao thấy trĩu nặng, cố hết sức để mở mắt, ánh sáng mờ mờ màu trắng đập vào mắt, ánh sáng bóng neon trong phòng hồi sức đập vào đôi mắt.
Nheo mắt nhìn xung quanh, ai dza` là đang ở bệnh viện, đưa tay phải rờ lên đầu, nó thấy băng quấn tùm lum, nhìn lại bàn tay phải cũng đã được băng bó, chân phải cũng được đổ bột, chắc gẫy rồi, thở dài một cái tự nhiên thấy khát nước quá, nhìn sang phải có sẵn bình nước, đang tính rướn lên để lấy nước, lúc này cảm giác từ tay trái truyền lại, có cái gì đó đang nắm tay nó, xoay nhìn qua trái, Nhung đang nằm áp má lên bàn tay nó ngủ rất ngon, vẻ mặt có vẻ rất mệt mỏi. Khổ cái là nếu không rút tay ra thì không với tới bình nước, xoay nhìn Nhung cái nữa rồi nằm xuống, không uống nước nữa.
Nửa tiếng trôi qua, nhìn trần nhà rồi lại nhìn về phía Nhung, chẳng biết suy nghĩ gì, đưa tay phải lên má Nhung, vừa phớt qua má bỗng Nhung tỉnh dậy, chết rồi chỉ tại cái đám băng gạc trên tay, nhám quá Nhung tỉnh lại rồi.
– H… tỉnh rồi hả… huuu Nhung sợ quá …
– Sợ gì ? … tui chết đâu mà sợ ? …
– Mà sao bà ở đây ? không về nhà hả ? nó hỏi.
– Tui xin ba má ở lại đây rồi … ba má H ra ngoài nghỉ rồi, hai bác thức cả mấy đêm rồi. Nhung nói
– Tui đang ở đâu vậy ? bệnh viện nào ?
– H đang ở BV Ban Mê Thuột, do chấn thương ở đầu nên người ta chuyển lên đây.
– Uhm… nhức đầu quá, bà lấy tui ly nước đi, tự nhiên khát quá.
Ba ly liên tiếp, thật là đã cơn khát dày vò nãy giờ, như tỉnh táo hơn, nó suy nghĩ về lúc đang còn ở Thác.
– Vậy sao tui lên đây được ? tui nhớ là trôi xuống rồi mà ?
– H leo lên tảng đá rồi ngất đi, mấy bạn khiêng H ra rồi chở lên BV Huyện, sau đó người ta mới chuyển lên đây đó.
– Oh ! sao leo lên lúc nào ko biết ta ? còn bà có sao không ? có va chạm đâu không ?
– Không Nhung bị trầy nhẹ mấy chỗ ở tay thôi.
– ừ vậy là được rồi, bà ngủ tiếp đi
Nhìn đồng hồ treo trước cửa, mới có 3h sáng. Nhung tiếp tục ngủ, vẫn cầm tay nó, áp má lên tay và ngủ, suy nghĩ gì đó một lúc, nó cũng chìm vào giấc ngủ. Gần sáng, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau nhói, mở mắt ra và thở hồng hộc, rút tay trái lên ôm đầu, Nhung cũng tỉnh dậy và nhìn nó hỏi
– Ông sao rồi ? đau hả… để tui kêu bác sĩ nha ?
Không nói được gì, lúc sau 2 cô y tá và 1 ông bác sĩ chạy đến, vạch mắt nó lên, chiếu chiếu ánh đèn gì đó vào mắt, nó nghe thấy Nhung khóc, đứng đằng sau ông bác sĩ và khóc…. Giường của nó được đẩy đi, vào căn phòng nào đó, được nâng lên cái máy gì đó màu trắng, rồi nó lại chìm vào bóng tối.
Mở mắt ra, lại căn phòng trước đó đã nằm, thấy mẹ đang đứng nhìn ra cửa sổ, chắc đang suy nghĩ gì đó.
– Mẹ… mẹ tới lâu chưa ?
Quay ngay lại, ánh mắt mẹ sáng lên, mừng rỡ đi lại giường.
– Tỉnh rồi hả con ? mày làm mẹ lo.. quá
– Dạ con xin lỗi mẹ
– Thôi lỗi phải gì, yên tâm nghỉ đi con….
Cha tôi đi vào, thấy tôi đã tỉnh, nhìn mặt cha phờ phạc nhưng lộ rõ nét vui mừng.
– Tỉnh rồi hả con ? mày làm cha mẹ muốn đứng cả tim rồi…
– Dạ con xin lỗi ba
Bỗng cha nở nụ cười, nhìn tôi rồi nói
– Nhung nó ngủ ở phòng chờ, nó ở đây đã 4 hôm rồi…. mới tí tuổi đã làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi …
Cha nói rồi chép miệng cười mỉm mỉm, mặt tôi đỏ lựng cả lên, chẳng hiểu câu nói đó có cái gì mà mặt tôi lại như thế.
Nhung xuất hiện ở cửa chạy vào, nắm lấy tay trái tôi rồi sụt sịt
– huu.uu.. ông tỉnh rồi hả, tui sợ quá …
– Ặc làm gì vậy, nín đi, đã chết đâu mà khóc … thôi nín đi
Nó ngán nhất là tiếng khóc của đàn bà, ủy mị quá. Ngày hôm sau, cả lớp cũng vào thăm nó, đường, sữa, trái cây tá lả. Căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt hơn với số lượng người nhiều đến thế.
– Mày khỏe chưa ? thấy đỡ đau hơn chưa ?. Hoàng hỏi
– Ờ cũng đỡ lắm rồi
– Mày làm tụi tao sợ hết hồn, tưởng mày chết mẹ nó rồi chứ ?
– Tao chết cho tụi mày ăn xôi hả con, tao phải ăn xôi trước chứ … hha..a..
– Đù thằng này ngon, nể mày đang mang trọng thương ko tao dớt mày mấy đấm rồi nha.
– Ngon lại đây ..ha…a
Ai cũng cười vui cả, vậy là một kỷ niệm nữa chính thức được ghi vào trang giấy cuộc đời nó. Ban ngày trời nắng ấm, nó cảm thấy thân thể khỏe khoắn hơn, nhưng đêm đến thì là cả một cực hình, đau nhức quằn quại hành hạ từ những vết thương, ở đầu, ở chân, ở tay, liên tiếp truyền đến. Nó không ngủ được … Bên cạnh nó, Nhung vẫn ở đó, chăm sóc cho nó như người vợ đang chăm sóc cho chồng vậy, trừ những nơi tế nhị ra, còn chăm sóc, lau rửa thân thể Nhung đều giành làm với mẹ nó, mẹ nó có vẻ rất vui …
– Nhung… mai.. bà về đi nha..
– Sao vậy ?
– Bà ở đây hoài ba má bà ko la hả ?,
– Không ba má tui nói hôm nào ông khỏe đưa ông về nhà chơi nữa.
– Ừ, tui cũng khỏe rồi, bà sắp xếp về đi, không mọi người lại nói.
Nói xong nó nhìn qua Nhung, nước mắt đã chảy hai hàng, ngồi thút thít, bàn tay vẫn nắm lấy tay trái của nó.
– Ặc, gì nữa… bà cho tui xin.. sao khóc hoài vậy ?
– H muốn đuổi Nhung về lắm hả ? H không muốn Nhung ở lại đây sao ?
– Trời nghĩ cái gì vậy không biết, ai duổi đâu ? chỉ là bà ở đây ko có tiện đâu, bà là con gái, ở đây cũng ko có đủ điều kiện ăn ở nữa, cực chẳng đã mới ở lại thôi.
– Ừ, tui biết rồi, vậy mai tui về, cuối tuần tui lên chơi với ông, bác sĩ nói ông phải theo dõi hơn 2 tháng đó. Tui về mang vở lên đây học với ông luôn.
Không biết nói gì thêm, bỗng thấy mủi lòng, lần đầu tiên được một người con gái quan tâm đến vậy, cũng là lần đầu tiên nó nhìn Nhung theo con mắt khác, từ trên xuống, rồi lại dưới lên, dừng mắt ở những chỗ trọng điểm của đàn bà, rồi nó đỏ mặt, rời ánh mắt lên trần nhà, suy nghĩ lung tung.
Hai tháng qua đi, Nhung vẫn đều đều lên chơi và chăm sóc nó dịp cuối tuần, hôm nay xuất viện về nhà, nó cảm thấy vui lắm, ở bệnh viện đúng là như cái nhà tù.
Đã tháng 8 rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là nhập học, nó không lo lắm. Từ ngày về nhà Nhung siêng lại nhà nó chơi hơn, cũng đỡ buồn.
Một buổi chiều, Nhung đang ngồi học bài với nó, trời nóng nực, nó nói :
– Bà ở nhà nha, tui ra chợ mua ít đá với sâm sâm về ăn cho mát, nóng quá trời
– Ừ ông đi đi !
Rảo bước ra chợ với cái chân còn bó bột, 1 tuần nữa mới tháo bột, thiệt tình là ngứa ngáy kinh khủng .. haiz. Mua xong quay về nhà, nó không thấy Nhung đâu, cửa cũng được đóng lại nhưng không chốt trong
– Bà đâu rồi Nhung ? nó hỏi lớn
Trong nhà không có tiếng trả lời, im phăng phắc, nó nghĩ chắc Nhung chạy đi mua gì hoặc đi đâu đó, nó lê xuống nhà bếp, bỏ sâm sâm ra bàn, cầm cục đá đi vào nhà tắm để rửa, cửa nhà tắm đóng nhưng cũng không có khóa, khóa nhà tắm loại núm vặn, có chốt phía trong, vừa mở cửa ra, đập vào mắt nó là một cơ thể trắng muốt đang nâng mặt lên vòi sen, tuột tay rớt cục đá xuống nó đứng như trời trồng nhìn thẳng vào cơ thể mịn màng đó. Nghe tiếng động, Nhung quay đầu nhanh nhìn ra cửa, thấy nó, Nhung lập tức lấy tay che các vùng kín, mặt đỏ gấc rồi nói
– Ông ….đứng đó … nữa, ra ngoài…. đi, tui… đang tắm…. mà
Như sực tỉnh cơn mê, nó xấu hổ quay ra ngoài một cách nhanh nhất, nhưng cái chết mà nó không để ý là cái chân và cái nạng của nó không chịu quay theo tốc độ đó, hụt nạng chống, nó té đổ kềnh ra nền nhà sóng soài. Nhung từ trong chạy ra, không còn để ý đến cơ thể chưa có mảnh vải của mình, ôm lấy nó, đỡ nó dậy ngồi ra bàn ăn nhà bếp, cái vật mềm mềm đó áp vào má nó, mắt nó như hoa đi, chân tay bủn rủn hết cả, cậu nhỏ cũng từ từ ngoi lên đòi quyền tự do. Ngồi được lên ghế, mặt nó đỏ như gấc, cúi mặt xuống nền nhà không dám nhìn lên, Nhung lúc này mới nhận thức được tình trạng của mình, với tốc độ nhanh nhất cũng chạy thẳng vào nhà tắm.
Thay đồ xong, Nhung đi ra ngoài, hai đứa nhìn nhau bẽn lẽn, không ai nói gì, mặt ai cũng đỏ gay như mới phơi nắng ở biển về vậy, ngồi đối diện nhau ở bàn ăn…
– Tui …xin lỗi, tui.. tui.. không biết bà tắm ở trong đó. Tui tưởng bà đi đâu
Nó cố nói để xua tan đi sự ngại ngùng cũng như sự im ắng đang chiếm lấy không gian.
– Ừ… cũng tại… tui.. tui.. quên khóa cửa.
– Bà coi như tui chưa thấy gì hết đi , nó mím môi lại rồi nói.
– Ừ
Chuyện đó được khép lại ở đó, không nhắc đến nữa để khỏi phải gây thêm ngại ngùng, Nhung cố gắng tự nhiên hơn khi nói chuyện với nó suốt cả buổi chiều.
Thứ hai tuần sau, sau khi tháo băng, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, chưa được vận động mạnh như chạy nhảy, nhưng được đi bộ là cả một niềm vui, nó cảm thấy tự tin hơn khi đi bằng chính đôi chân của mình thay vì cái nạng. Ngày tựu trường, lớp cũ phân chia nhiều do có đứa vào bán công, có đứa vào công lập, vào trường rồi cũng chia ra các lớp, không còn được họp lại với nhau nữa.
Vậy là chính thức lên cấp 3, trường công lập nên có chế độ học căng hơn và mệt hơn so với các trường khác, Nhung cũng học chung trường với nó, chỉ khác lớp.
Từ khi xảy ra tai nạn đó, Nhung thân thiết với nó hơn, thường xuyên đi học chung với nó hơn, nó cũng không nỡ từ chối, mà có từ chối cũng không được, Nhung có vũ khí mà nó khó có thể từ chối được, đó là khóc….