Giấc Mơ Xưa - Chương 17
Thời gian trôi qua, nó đâm đầu vào học, tốt nghiệp đại học loại ưu, cầm tấm bằng CNTT đi xin việc tại một trung tâm Dữ liệu lớn ở HCM, nó phát triển khá tốt tiềm năng của mình.
Nó không quan tâm nhiều tới con người, cuộc sống, không quan tâm nhiều tới mọi thứ, nó chỉ cày, kiếm tiền và học thêm kiến thức.
Ở đời trớ trêu là thế, chính vì thái độ không quan tâm, bất cần đến đàn bà của nó, thì nó lại được để ý hơn người khác. Con gái trong công ty để ý đến nó, nhiều người theo đuổi nó, rồi cũng tay không, tính nó quá cứng cỏi.
2 năm quá, không biết Nhung đã thế nào ? ra trường rồi, chắc đám cưới rồi, chắc có cuộc sống giàu sang rồi…
Nó vẫn đau khổ chuyện ngày đó, nó vẫn còn dằn vặt lắm
Rồi chuyện gì đến cũng đến, trong một lần Party của công ty, đặt Búp phê tại quận 1, nó đến, nghe tuyên bố, lấy thức ăn, ngồi tại bàn, ăn chẳng nói chuyện với ai, chẳng giao lưu với ai
– Em ngồi đây được không anh H
Ngẩng đầu lên, là Tiên, cô bé tiếp tân của công ty, có bề ngoài ưa nhìn, khuôn mặt trái xoan với các bộ phận sắp xếp hoàn hảo, ngực thuộc loại lớn, mông cũng nổi trội hơn so với các cô khác.
Em mặc chiếc váy đen, áo trắng kiểu công sở, tất cả những điểm cần nhô thì nhô cần thụt thì thụt, nó chỉ đánh giá như vậy
– Ừ ! ngồi đi em
Nó chỉ nói thế, rồi lại chăm chú ăn, ko quan tâm nữa
Em ngồi bên cạnh nó, nhìn nó, suy nghĩ gì đó, lại ăn, rồi nhìn nó
– Anh H có người yêu chưa ?
Khẽ ngạc nhiên về sự táo bạo của em
– Có rồi, mất rồi
– Hả ? là sao anh ?
– À, tức là có rồi, chia tay rồi
Nó lại cắm đầu vào ăn
– Xạo quá đi ! anh nhìn đẹp trai thế này khối cô mê ấy chứ
Nó khó chịu, đứng dậy vờ đi lấy thức ăn, rồi lại ngồi ở một bàn khác, bên này, nó nhìn sang, Tiên đang vò tờ giấy ăn rồi xé thành từng mảng, kiểu như muốn xé nát nó ra vậy.
Sau khi ăn, chuyển lên tầng trên và Bar và khiêu vũ, đừng nghĩ là Bar như bình thường, chỉ là bar cty nó tổ chức cho nhân viên.
– Anh H, nhảy với em một bản nhé
Nó nhìn lên, là Thu, Trưởng phòng kinh doanh
– Cám ơn em, anh không biết nhảy, em mời người khác nhé
Lại lên một ngụm rượu nữa, nó đã uống nhiều rồi, nó đã xỉn, nó cũng chẳng quan tâm, xỉn thì sao chứ….
Có người díu nó ra, để nó lên xe, và chở đi đâu đó… một cô gái, nó lơ mơ nhận định như vậy.
Đi một lúc khá lâu, nó cảm thấy xe dừng lại, nó được vắt 1 tay lên vai cô gái nào đó, xe cũng được đưa vào phòng.
Nó vật ra giường… người con gái kia, cởi giày cho nó, cởi cả áo sơ mi nó đang mặc, đầu óc nó quay cuống, nó không cảm thấy gì xung quanh nữa.
Không biết thời gian bao lâu, nó mở mắt ra, nó đã chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ trên người, người con gái kia vẫn lui cui làm gì đó trong nhà tắm, nó đã tỉnh táo hơn, đầu đau như búa bổ…. nhắm mắt lại, nó suy nghĩ về thời gian trước, lúc chiều….
Người con gái đi ra, lấy khăn lau người cho nó, thốc nó dậy, đưa ly nước chanh vào miệng nó, nó cũng chẳng biết có chua không nữa, chỉ thấy nước đi xuống cổ họng…
Nó thiếp đi, mở mắt lần nữa, nó thấy có ai đó nằm bên cạnh, quay sang ôm nó, nó vẫn chỉ mặc một chiếc quần con. Người con gái ấy đã ngủ… nhìn mặt nó bỗng lắc đầu, lắc thật mạnh… Nhung ư ? lý trí nó đang dần hồi phục, vô lý quá…. Nó nhắm mắt lần nữa…
Nó đưa tay sang, người con gái đó đã cũng như nó, chỉ còn mỗi chiếc quần lót. Nó đưa bàn tay lên trên, thám hiểm bộ ngực… lâu quá rồi, lâu quá rồi nó chưa được hưởng lại cảm giác này…
Nó cảm thấy người con gái đó run lên, run mạnh lắm, cúi xuống, nó hôn lên môi người con gái đó, cái mùi hương từ người con gái đó làm nó rạo rực hơn. Lưỡi tìm lưỡi, môi chạm môi, nó hôn dần qua tai, cổ và tiến xuống hai quả vú sữa căng mọng kia…
Khi nó ngậm hạt đậu vào miệng, người con gái run lên bần bật, siết gáy nó…
Bàn tay nó đưa vào trong quần lót, đã ướt rồi, nó nhẹ nhàng chà lên hạt đậu thần, người con gái bắt đầu vặn vẹo.
– Ư..ư….
Miệng nó đã chuyển xuống rốn, nó xoay người lại, đưa tay tuột chiếc quần lót phòng thủ kia xuống, nó đưa miệng vào nơi đó, bắt đầu thực hiện công việc của nó.
– A..a.. ư…..a..n…h
Nó say sưa ăn con sò lông đó, mùi ngai ngái, vẫn là cái vị của trinh nữ…
Bỗng nó giật thót người, người con gái kia để tay lên chú lính của nó, nghịch, rờ, có vẻ lạ lắm, chiếc quần con của nó được tuột xuống, chí lính thoải mái vươn ra, thẳng đứng.
Nó rùng mình dữ dội, cú rùng mình này là lần đầu tiên nó có, tuy ở bên Nhung nhiều, nhưng Nhung chưa bao giờ chạm vào thằng nhỏ của nó… chưa bao giờ…
Nó rung lên bần bật, cảm giác nóng ấm bao phủ lấy chú lính, nó lạ quá, đưa mắt nhìn xuống…
Em đang say sưa ngậm chú lính, tuột ra tuột vô trên đôi môi thiên thần của mình….
Nó lại làm công việc của nó, em cũng rùng mình, nó cũng vậy
Cảm giác ào ạt đến với nó, nhanh quá, lần đầu tiên mà, lần đầu tiên nó như vậy…. Đỉnh điểm của cao trào, nó rung lên, người cong lên như tấm ván ép bị cong… nó phun ra, phun tất cả những tinh túy nó có vào miêng của người con gái phía dưới… lâu lắm rồi nó mới xuất cái tinh túy của mình ra khỏi cơ thể… lâu lắm rồi…
Cảm giác qua đi, nó không thấy em, ngồi dậy rửa hay đi nhả tinh túy của nó… nó lại tiếp tục công việc, em cong cớm… , rung lên rồi lại phun trào tất cả ra… nó đã có kinh nghiệm hơn… nó đã biết đưa miệng để hứng lấy những cái tinh túy đó, không bỏ lỡ nữa…
Em ngồi dậy, quay đầu theo hướng nó, em rỉ vào tai nó….
– Em…e…m… m..uốn…. em cho …anh tất cả….. yêu em…đi
Nó rùng mình, em cầm lấy chú lính của nó, đưa vào nơi trọng điểm mà nó cần đến… Nó rùng mình nữa… tự nhiên… nó nhớ lại đêm lửa trại đó…. Suy nghĩ gì đó… chẳng biết được…. nó lại vùng dậy… vào nhà tắm….
Xối nước lên người, nó đã tỉnh táo hơn.. em nằm đó, khóc thút thít…
Nó quay ra, em vẫn khóc thút thít… bờ vai em rung lên liên tục
Nó dựng em dậy, ôm lấy em từ phía sau, nó thì thầm vào tai em…
– Sao em ngốc thế…Thu..
Em càng khóc to hơn, tiếng khóc của em làm nó đau đớn… nó cảm thấy có lỗi…
– Anh … a..n..h ngốc thì có…
Em nín rồi nói với nó điều đó.
– Thu à ! anh còn một vết thương chưa lành.. vẫn chưa lành…. Vẫn còn đau lắm ở đây…
Nói rồi, nó chỉ tay về tim của nó.
– Em đi tắm đi, rồi anh sẽ nói cho em biết vài điều.
Nó nhận ra tình trạng lõa lồ này nói chuyện không hợp lý. Thu đứng dậy, tắm rửa rồi, quần áo chỉnh tế, rồi quay ra ngồi cạnh nó…
Nó im lặng hồi lâu, bắt đầu kể về mối tình của nó… Thu đã khóc… khóc rất nhiều… khóc như chưa từng được khóc vậy….
– Em biết không ? trong lòng anh, vẫn canh cánh về cuộc đời của một người con gái khác, em bảo anh làm sao để quan tâm một người mới đây ?
– E..m… Thu như không biết nói gì ?
– Anh trân trọng… mọi thứ mà em dành cho anh… Nhưng bây giờ, anh chưa xứng đáng để nhận nó… anh làm thế chỉ tổn thương đến em thôi…
Thu lại khóc òa lên.. thút thít…
– Hãy… hãy để cho em.. chăm sóc vết thương đó cho anh…em sẽ cố làm lành vết thương đó…
– Không được đâu em… anh tôn trọng những gì em dành cho anh.. nhưng vết thương này… nếu anh không tự.. chữa lành được.. thì sau này.. có ở với ai.. anh cũng không có… hạnh phúc thật sự…
Im lặng một lúc, nó nói tiếp
– Nếu em thực sự với anh, hãy cho anh thời gian… anh cần phải chữa lành nó… anh không thể… trong lúc này….
Thu đã không còn tủi thân nữa, Thu hiểu được câu chuyện của nó… Thu hiểu được cảm giác của nó…
– Em sẽ chờ…
– Nhưng Thu à… nếu thực sự anh.. không thể… chữa là..nh em hãy tha thứ cho anh ngày hôm nay nhé ?…
Thu im lặng không nói…
– Được không em ?
– Ngày hôm nay, em rất hạnh phúc… em không có gì hối hận… cho dù không.. đế…n được với anh… em vẫn không hối hận….điều gì.
Nó ôm lấy Thu
– Cám ơn em….