Giấc Mơ Có Thật - Chương 26
Giọng mẹ dịu lại:
– Mẹ cũng mong là vậy? chắc ngày mai để mẹ mua que thử thai về thử xem sao? Có gì tính trước hay hơn, để nó lớn lên là mệt đó,
Tôi hết hồn nói:
– Thôi thôi, đừng mua mẹ àh! do mẹ uống thuốc nên bị rối loạn thôi.
Bổng tôi và mẹ nghe như có vẻ tiếng ba gọi mẹ, tiếp theo là một tiếng động rất lớn từ phòng ba mẹ
Rầm!
Tôi và mẹ giật mình, ngồi dậy, mặc vội quần áo vào mẹ chạy về phòng mình, tôi cũng mặc quần xà lỏn vào, bổng nghe mẹ la thất thanh:
– Tùng! Tùng ơi! Ba con, ba con sao vậy nè ! Trời ơi! Anh sao vậy nè iiiiiiiiii! Hu hu. . . .
Tôi hết hồn chạy qua phòng ba mẹ, thấy ba tôi nằm dưới đất mặt mày xanh chành mắt nhấm nghiền không cử động, thuốc của ba đổ lung tung, hình như ba tôi chồm lấy thuốc nên bị té, tôi lật đật đở ba lên giường, mẹ khóc sước mướt, lấy chai dầu ra cạo gió cho ba, hồi lâu dần dần ba tỉnh lại nhìn mẹ miệng thì thào:
– Anh, . . bị lên tăng xông lúc. . .nãy, định kêu em lấy dùm . . . . thuốc uống vì anh . . . .không cử động được, nhưng . . . .anh không thấy em đâu . . .gọi mãi không thấy em trả lời? . . . Em đi đâu mà . . . .lâu vậy? anh cố. . . . . gắng chồm lấy thuốc thì bị . . . .té.
Mẹ khóc sước mướt:
– Dạ em. . . em . . .. . .em đi. . . . . Toilet! Tại em hết, em xin lỗi, hu . . . hu.. . .
Tôi chạy ra lấy đồng hồ đo huyết áp cho ba, giật mình, huyết áp ba gần 20, tôi và mẹ hết hồn, mẹ lính quýnh không biết làm sao?, tôi nói:
– Đưa ba vào bệnh viện ngay mẹ ơi.
Tôi gọi điện kêu xe cấp cứu, chở ba , mẹ và tôi cùng vào bệnh viện thị xã, lập tức ba tôi được đưa vào phòng cấp cứu, tôi và mẹ ở ngoài hành lang, mẹ khóc càng nhiều hơn, mẹ nói:
– Tại mẹ, mẹ có lỗi với ba nhiều lắm, ba bị như vậy là tại mẹ, mẹ ân hận quá, hu . . . hu. . . . .hu.
Mẹ cứ sụt sùi làm tôi cũng bối rối, thấy mình cũng có chút lỗi trong chuyện này, giá như tối nay tôi đừng ép mẹ qua phòng mình, thì đâu có chuyện gì rồi, tôi an ủi mẹ:
– chắc không sao đâu mẹ, rồi ba sẽ ổn mà, mẹ đừng khóc nữa
mẹ vẫn cứ sụt sùi, thúc thích, . . . .
—***—
Vài tiếng đồng hồ sau, một bác sĩ ra gặp mẹ con tôi và nói:
– Bệnh nhân huyết áp rất cao, lại bị té nữa, vùng đầu có lẻ bị ảnh hưởng, bệnh viện ở đây không đủ điều kiện, vậy người nhà chuẩn bị để đưa bệnh nhân lên Chợ Rẩy.
—***—
Đã hai tuần trôi qua mà ba tôi vẫn lúv mê lúc tỉnh, mẹ tôi lúc nào cũng túc trực trong bệnh viện với ba tôi, tôi cũng đã gọi điện báo anh Hai và chị Ba tôi biết tình trạng của ba, anh Hai tôi thì công ty điều đi công tác qua một tỉnh kế bên nên chưa nhận được tin, còn chị ba thì nói đang chuẩn bị bay về Việt Nam, tôi chỉ tội nghiệp mẹ, lúc nào mẹ cũng hối tiếc và ân hận vì đêm đó đã không ở bên cạnh để chăm sóc ba tôi, mới mấy ngày tôi thấy mẹ hốc hác thấy rõ.
Sáng hôm sau chị Ba tôi nói sẽ về đến Việt Nam khoản 2gìơ chiều, tôi rất mừng là có người thay phiên mẹ chăm sóc ba rồi, còn tôi chỉ phụ được một buổi vì còn phải đi học nữa.
Hai giờ chiều tôi ra sân bay đón chị Ba để chở chị vào Bệnh Viện luôn, chờ hồi lâu tôi không thấy chị đâu cả, mặc dù trên chuyến bay người ta đi ra gần hết rồi, bổng có người vổ vai tôi và một giọng quen thuộc vang lên:
– Tùng! Chị đây nè, nhìn đâu vậy?
Tôi giật mình quay lại, Tôi thật sự sững sốt vì trước mắt tôi một người con gái cực kỳ quyến rũ và xinh đẹp, phải nói đúng là phiên bản của mẹ tôi lúc còn trẻ, gương mặt thon thon , mũi cao xinh xắn, và nhất là đôi môi mũm mĩm đỏ ao, so với lúc chị chưa lấy chồng bây giờ người chị nẫy nở tròn trịa hơn, nhất là đôi bầu vú chị căng phồng tràn trề nhựa sống của người con gái tuổi đôi mươi, trông chị khó người đàn ông nào mà không nhìn tắm tắc, chị mặc một cái áo bằng siu mỏng màu hồng hồng càng làm nổi bật làng da trắng ngần thừa hưởng từ mẹ, mùi nước hoa từ chị thật dể chịu và qúy phái, bất giác tim tôi đánh thìn thịt và nhìn trân trân vào chị mà chẳng biết nói câu gì
Tròn xoe mắt nhìn tôi chị nói:
– Em sao vậy? không nhận ra chị àh?
Tôi giật mình:
– Dạ . . . . không! Chị. . . . .trắng hơn trước nhiều nên em nhìn không ra.
Chị lấy tay nhéo nhẹ vào má tôi và nói:
– Hơn nữa năm trời mới gặp lại em, chị nhớ em lắm, lúc này trông em rắn rỏi hơn, đẹp trai nữa chứ, thôi, lúc khác mình nói chuyện, bây giờ em chở chị vô bệnh viện đi.
Đến chiều tối hôm đó, chị ba nói với tôi:
– Em đem dùm đồ đạc của chị về nhà em đi, chị lấy vài bộ ở đây thôi, buổi tối chị sẹ trông ba cho mẹ nghĩ ngơi, chị thấy mẹ xanh quá.
Thế là mẹ và chị ba thay phiên nhau chăm sóc ba tôi, còn tôi buổi nào không học thì cũng vô thăm.
—***—
Từ ngày có chị ba về phụ mẹ chăm sóc ba, tôi thấy mẹ trông khá hơn, tuy vậy ba tôi vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục, nằm thêm một tuần nữa, sốt ruột chị ba vào hỏi bác sĩ xem cách nào điều trị tốt hơn không, tốn kém cũng được, bác sĩ trả lời, thật sự ba tôi khó lòng hồi phục, nếu đi Singapore trị tiếp tục mặc may có thể khá hơn. Gia đình tôi bàn bạc, cuối cùng mẹ và chị ba sẽ đưa ba tôi đi Singapore chữa trị,mong còn nước còn tác. Tối đó tôi có vào thăm ba thì mẹ nói với hai chị em tôi:
– Tùng! Hôm nay con chở chị ba về nhà ngũ một bữa cho lại sức đi, vã lại còn chuẩn bị mọi thứ để đưa ba con đi Singapore, ở đây có mẹ được rồi.
Chị ba nói:
–
– Có tiện không mẹ, hay là để con ra khách sạn ngũ một đêm cũng được mà.
Mẹ nói:
– Tiện chứ sao không, nhà trọ có gác mà, con ngũ trên gác để em con ngũ dưới đất, vả lại quần áo đồ đạt con để ở nhà nếu ở khách sạn không lẻ sáng con phải về nhà lấy nữa thì bất tiện lắm.
Tôi cũng chiêm vào:
– Đúng rồi, ở khách sạn không tiện đâu, em tình nguyện nhường Long
Sàng của em cho chị tối nay đó, hihi
Thấy cũng hợp lý, nên chị ba không nói gì nữa.
Tối đó trên đường chở chị ba về Thủ Đức, trời mưa kinh khủng, hai chị em phải vào đục mưa trong một quán ăn, nhưng chờ mãi, chờ mãi, mưa vẫn trút nước ào ạt, đã gần 10giờ mà vẫn chưa tạnh, tôi và chị ba quyết định đội áo mưa về vì sợ tối quá,
Vì mưa lớn quá, rất nhiều đường bị gập nước, chúng tôi thấy nhiều nhà hai bên đường, nước ngập lên vài tấc, đồ đạc giầy dép trôi lĩnh kỉnh, chị ba ngồi phía sau tôi, đường xa, trời mưa nên lạnh rung cầm cập, bất giác trời nhá lên sáng loáng, tiếp theo 1 tiếng:
– Rầm!
Chị ba hết hồn ôm chầm lấy tôi, tôi nói:
– Trời gầm có gì đâu mà chị hết hồn, chị lạnh lắm không? Nếu lạnh thì ngồi sát vào em cho đở lạnh, một đoạn nữa là đến rồi.
Có lẻ chị lạnh thật nên chị ôm tôi cứng ngắt, tựa ngực mình vào lưng tôi làm tôi lâng lâng sung sướng, qủa thật vú chị ba khá to và rất săn chắc, tôi có thể cảm nhận bằng lưng mình. Dẩu biết chị tôi không có ý gì vì chị coi tôi chỉ là một đứa em dể mến mà.
Về đến nhà, tôi và chị ba giật mình vì nước ngập lên láng từ ngoài sân vào đến trong nhà, trời đã bớt mưa, nước đang bắt đầu rút, nhưng vì nền nhà thấp hơn bên ngoài một chút, nên nước trong nhà không thể rút được, dẫn xe vào nhà, tôi xắn tay vào việc tát nước trong nhà ra ngoài, chị ba thấy vậy cũng phụ một tay, hai chị em hì hục tát một hồi, sau đó lau lại thì gần 11giờ đêm, tắm giặt xong chị ba lên gác sắp xếp đồ đạc, còn tôi chẳng biết tối nay phải nằm ở đâu ngũ, vì dưới đất nền nhà còn rất ẩm ướt, tôi loay quay dưới đất mãi mà chẳng biết phải làm sao, bổng chị ba gọi tôi lên, chị bảo:
– Tối rồi sao em không ngũ đi,
Tôi bối rối:
– Dạ . . . em. . . .! em. . . Chị ba ngũ trước đi, em . . . .chưa buồn ngũ.
Nhìn thấy cử chỉ ấp a ấp úng của tôi chị ba phì cười:
– Thôi đi ông tướng, xạo hoài, con mắt đỏ hoe muốn ngũ rồi kìa, đây nè, lên đây ngũ đi, dưới đất ướt nhem sao mà ngũ, nằm ở dưới hơi nước lên em bệnh còn khổ hơn nữa.