Giặc Bên Ngô Cô Bên Chồng - Chương 8
Đây là lần đầu tiên tôi đánh bạo dám cầm lấy dục cụ của anh bằng chính tay tôi. Trước kia tôi chưa hề nghĩ mình có thể liều lĩnh như thế. Lấy chồng chưa được mấy ngày mà người nữ dám hành động khiến anh sửng sốt cũng phải.
Anh nhìn tôi ngạc nhiên, nhưng dần dần thấy cử chỉ của tôi vẫn còn lụp chụp, anh biết tôi tò mò nhiều hơn là từng trải. Từ sửng sốt, anh ôn tồn chỉ vẽ cặn kẽ cho tôi : em muốn nghịch dái chồng, em phải từ tốn làm từng bước mới tránh không làm chồng đau. Em phải gượng nhẹ ngay khi dái còn mềm, em nhẹ lôi sịp ra, lòn tay kê dưới cài vòi mà lay nhẹ cho nó cương dậy. Khi thấy nó vừa cứng thì em vòng gan bàn tay mà nắm lấy nó tuốt như tuốt lúa. Em sẽ thấy nó dài và ngỏng dần ra. Đằng này em nghịch nó thốn lên rồi giật mạnh sịp làm anh đau muốn chết.
Tôi tỏ vẻ hiểu. Anh lại nói : muốn bú cũng vậy, em phải đặt cái đầu nấm lăn đi lăn lại ở môi, mục đích để hai thứ quen nhau. Nếu em thấy ở đầu lỗ chẻ rướm ra tí bọt nhờn, ấy là anh bắt đầu sướng, em hãy há miệng đút từ từ vào. Đút tới đâu em bặp bặp tới đó cho dái cảm thấy nồng ấm dễ chịu. Rồi chừng nó đã ngập sâu vào trong họng, em muốn nút, liếm gì cũng hay. Em sẽ thấy hai hòn dái rộn lên, em có thể bóp gây thêm nứng sướng.
Anh tỏ ra kinh nghiệm có khác. Điều này anh chẳng hề dấu diếm từ lúc mới quen nhau. Anh vừa lớn tuổi hơn, vừa trải qua nhiều lần hiểu biết phụ nữ, ngay lần đầu bóp vú tôi anh làm hết sức như tình cờ mà thật ra đã sẵn có hậu ý. Anh khen cái áo tôi mặc, khen chất vải chọn khéo, khen cái nách chiết đẹp, khen cái bâu vén đúng, rồi mới rón rén xoa bên ngoài áo chỗ vú tôi.
Bàn tay anh lượn là sơ sơ thôi, dường như không chủ tâm lắm. Vậy mà tôi rung động, tự mình nép vào anh. Lúc ấy anh hỏi dồn : em cóng hả mới ôm để che chở cho tôi. Tôi đê mê trước sự âu yếm trân trọng của anh mà quên luôn việc anh cởi khuy áo hồi nào chẳng rõ.
Nghe sột soạt cái lót xục xịch nơi ngực, nhìn xuống thì đã thấy sợi dây ràng phía sau đã cởi luôn rồi, thả lòng thòng trống trơn sau lưng. Thế là anh đã tốc hai lúp đậy lên mà dùng lòng bàn tay vò xoa cả hai vú. Khi ấy tôi còn chống đỡ khỉ khô gì nữa, chỉ còn biết ngụp lặn theo trò phù thủy bóp măn của anh.
Anh có lối nhồi vú thật tuyệt. Chả biết thật hư thế nào mà anh ôm hai vú mặt cứ dại đi, ngơ ngẩn. Đã thế miệng còn kêu nựng ư a làm tôi điên đảo theo. Anh nhồi hai vú muốn mềm đến chảy rã thành nước thì xuýt xoa mà kê miệng vô liếm bú.
Ôi chao, giữa bộn bề lo toan, hồi hộp ngay đêm hợp cẩn mà anh bú khéo đến nỗi bao nhiêu sợ sệt bay biến ngay để chỉ còn râm ran hai đầu vú bị châm chích vì môi, răng, lưỡi anh cồn cào từng lúc. Tôi thẹn thùng là thế mà cũng bị khuất phục bởi những cú móc, đá của lưỡi anh phải vặn vẹo người mới chịu.
Nhớ hôm đó bị bà chị chồng ám nên giá được rên lên cũng đỡ, đằng này anh cứ bú, cứ vê từng cái núm vú mà tôi cứ phải nín khe. Tức bực cách gì, Hai đầu vú tấy lên buốt quá cỡ, tôi tưởng nếu được anh cắn đứt ra còn đỡ cộn cạo hơn.
Anh bóp măn ở trên mà dưới háng nghe chừng đã rịn nước gây ngứa ngáy. Hai bàn chân tôi phải ma sát vào nhau vẫn không ngăn nổi rạo rực lăn tăn. Tôi rúc vào anh dù rất sợ, tôi sợ bị phá trinh chảy máu và nghe đâu đau rát lắm.
Nhưng mà hai bàn tay ma quái của anh làm tôi nổi gai khắp người. Anh bóp, anh bú đến hai đầu vú sưng nhức dữ dội. Tôi lúng túng co kiễng người mà cũng không xong. Còn đang tơ lơ mơ phiêu du ở nơi vùng trời nào đó thì nghe lục bục ở lưng quần. Sực tỉnh đã thấy một bàn tay anh lọt gọn vào rồi và đang tìm tòi gì bên trong.
Anh bóp vú đã kinh, giờ chui tọt vào lưng quần rồi mới khoắng bạt mạng. Anh xoa mớ lông xoăn tít, vạch gỡ nó tựa đang bắt rận và mở hai mu bằng những ngón tay ấm ấm của anh. Tôi nửa muốn khép đùi ngăn mà nửa lại muốn mở dạng ra vì những mũi đâm nhoi nhói.
Anh vuốt dọc lại banh ngang, nghịch ngợm cái ổ thịt như trẻ nít. Anh nhấn nhấn vào cục nổi cộm lại day day nó ùm ùm. Thấy nước nhờn ứa ra, anh cong ngón tay lên mà xỏ vào lỗ xoay giáp một vòng, làm tôi phải bưng người lên vì nhột.
Phần anh anh đằn vai tôi để móc vào sâu, phần tôi tôi bíu lấy bả vai anh đu lên để ngấm ngầm chịu cú móc chới với hành hạ trong người. Anh phải nói khẽ : ráng gồng mình chịu đi em, anh làm em sướng lắm, đừng rên rỉ cụ rầy và bà chị bực.
Đúng vậy, tôi tựa bị nhấc bổng lên cao trên cái đu căng đõi, tôi chỉ sợ bị đứt vứt tõm xuống ê ẩm cả người. Còn anh thì giống người xô cái đu cho càng cao càng thích mới ghê.
Anh khoắng, vặn tròn ngón tay còn xục xục vô ra không dứt. Tôi chao đao cố giữ mà như người đái tháo, nước tự nhiên đổ vãi ra. Anh càng nghe trơn càng xục mạnh, nhớt keo gì vỡ chảy tùm lum.
Hai đùi tôi lúc này thập thò như lá quạt, dập dìu tựa cánh bướm. Anh phải đè giữ để móc cho tôi nứng tê gân. Tôi trân mình, dận gót chân uốn dẻo người, nhấp nhô thành lượn sóng mà không sao dập tắt sự chênh vênh nhộn nhạo khắp người.
Đêm đó tôi ná thở vì anh. Bà chị nằm lù lù ra đó, anh cóc dám leo lên bụng tôi, chỉ gỡ gạc sờ mó, làm anh hốc hác mà tôi cũng mệt bò người. Tôi giận bà chị cách gì, vô duyên vô cớ bà phá đám tình vợ chồng tôi khốn khổ.
Bây giờ đươc bú buồi anh tự do, được nắm chim anh ngắm nhìn đã mắt, tôi mới thấy điều gì thế gian nói đều trúng y boong. Chẳng hạn nghe kháo gái nào lỡ ngồi phải cọc thì không sao khép kín được cái lỗ nẻ như trước. Đi đâu hai chân cũng bè bè ra như bị vướng nọc trong người.
Quả vậy, sau khi được anh giúi củ gân vào cho ngậm thì tôi nghiệm ra chỗ háng cứ đưa tới trước, dù cố khép chân thế nào vẫn xàng xàng như chiếc lá vông mở ra. Tôi hết sức sửa mà không xong là vậy.