Giặc Bên Ngô Cô Bên Chồng - Chương 6
Sáng ra, bà chị chồng chĩa mũi dùi nói kháy tôi khi chạm mặt : hôm qua chắc mợ vui nên thức quá khuya. Bà không đả động gì đến cậu em, làm như mọi đú đởn chỉ một mình tôi có thể tự taọ ra được. Thây kệ bả, bả đã nhằm tôi thì tôi cũng phá bả lại cho biết mặt.
Tôi nói : kể ra thì có lấn cấn lúc đầu, nhưng sau đó thì êm hết. Có điều tụi em lo nói chuyện quên khuấy đi, đến lúc nghe tiếng chị khúng khắng ho bên giường mẹ mới biết là quá khuya, e làm chị khó ngủ. Em bảo anh ấy thôi nhà ngủ đi mai còn đi làm, nhưng anh ấy đòi nán nói chuyện nữa.
Bà chị hứ một cái nên thân, và lầm bầm : nằm ở đó để nghe hai người rì rầm bố ai ngủ được. Vả lại nghe mẹ kêu đau mình nên tôi phải vào xem cụ có sai bảo gì đêm hôm. Tôi nhận ra ngay lối thua me gỡ bài cào của bà chị. Tôi xí xóa cười trừ : đấy, chị xem dâu với con chả nên tích sự gì hết, chị đừng chấp em, hôm nào mẹ cần chị cứ ới em một tiếng là em sang chăm cụ ngay để chị ngủ.
Lần này thì bà nguýt tôi một cái dài thầng lẫng. Tôi nghĩ trong đầu : bà tò mò tọc mạch lắm thì người khô đét dần đi như con mắm. Bà chị cũng tránh đôi co nên lảng đi. Tôi vào buồng tắm rửa ráy, cố tình xóc cạo nạo vét lớn tiếng cho bà chị tức lộn ruột.
Cả ngày dềnh dang, chiều đến gần lúc anh về, tôi vội tắm rửa và xe xua một chút, gọi là chuốt lục tô hồng để giữ bo bo ông chồng bên tôi. Bà chị xem chừng ghét cay ghét đắng, ra vô lườm nguýt, bĩu dài môi như khỉ.
Càng ngày tôi càng ranh mãnh chọc bà, lượn là tấm quần tấm áo thật hớ hênh, mỏng dính. Bên trong còn cố tình quên cái lót để cho mát mẻ con người. Điều này có lợi hai ba đằng ấy chứ, một là bản thân thong dong chẳng bị vướng víu, hai là để bà chị thấy của nả tôi mà hậm hực trong lòng, ba là để anh có cọ quẹt tí ti cũng tiện vì các bố đi làm suốt ngày, ông nào chẳng mong về sờ vợ một tẹo.
Dạo này hai vú tôi bị anh rờ bóp kinh khủng nên vừa to, vừa nở, vừa nặng lên. Anh tưng tưng trong lòng bàn tay khen là như cục thịt bò phi lê mềm dịu. Nên khi gặp hay đi ngang bà chị chồng, tôi luôn cố ý đưa tay ra sau vén chân tóc gáy để hai vú tôi chìa căng ra cho bà chị xốn con mắt mới ưng.
Lúc tắm rửa, mới loáng thoáng nghĩ lát nữa anh về thế nào cũng vờ hỏi han và soạng tút suỵt, chưa gì hai đầu vú đã cứng giòn. Xối nước ào ào chúng vẫn không chịu lặn, lại còn như xưng xỉa nhiều lên. Đến nỗi tắm táp xong cả đỗi mà hai cái núm cứ đội áo chìa ra ngoài. Lúc tôi ưỡn ngực càng coi ép phê dữ.
Bà chị không hoạnh họe được xa thì càm ràm gần, nói bóng nói gió, chửi chó mắng mèo kiểu : ba con ranh, ăn no rửng mỡ, nheo nhéo suốt ngày, lượn ra lựon vô, ba cho nhịn vài bữa là hết nhong nhỏng làm mẽ.
Tôi biết thừa bà chị cay tôi, nhưng làm cho bà căm không gì bằng cứ cố dây vào bà cho bõ. Tôi xề lại hỏi ý : chị xem hộ em mặc cái áo này có hợp không. Vừa nói tôi vừa cởi béng cái đang mặc trên người để thử cái cầm ở tay.
Bà chị nhìn hai cái vú tôi lù lù như ụ đất thì choáng mắt nên gạt phắt ra : dào, mợ muốn hỏi thì chờ cậu nó về mà hỏi. Đàn ông người ta mới có con mắt nhìn đàn bà, tôi làm gì biết mà ý kiến với ý cò. Tôi dằng dai thay đổi hết cái này sang cái khác, chạy đi lấy cứ để vú mớm lòng thòng, bước đi rung rung tận lực.
Bà chị tuồng như lơ mà mắt thì dán chặt vào vú tôi. Có lẽ trách thầm sao ông trời bất công để người thì nẩy nở dài dư, người thì xẹp lép như tấm ván nứt. Tôi còn định trêu bà chị ướm nhờ xem hộ luôn cái quần, nhưng thấy bà xua như xua tà thì để nán lại sau hẵng hay.
Việc này chắc bà chị đều mách lại với cụ nên thoang thoảng cụ có càm ràm tôi : đành nhà toàn đàn bà nhưng vẫn phải giữ ý giữ tứ, nhỡ còn có khách bất chợt đến chơi. Tôi biết cụ nửa binh con đẻ, nửa tội nàng dâu, nhưng phận con tôi không dám cãi, chỉ im im xin nhận.
Tuy vậy, tôi rình chờ lúc bà chị làng xàng nằm nghỉ cạnh chỗ trăng mật của tụi tôi là tôi lọp xọp thay quần thay áo để tiếng lụa vải xì xọt kêu vang cho bà nhức đầu mới bõ. Y như rằng bà chị đang nằm ngoe nguẩy ngồi dậy bỏ đi, càu nhàu cửi nhửi : đến ban ngày cũng chả nghỉ ngơi gì được. Tôi rúc rich cười thầm.
Trăm lần như một tôi đề nghị dọn ra ở riêng, anh đều xà lơ nói còn bà cụ anh là phận trai không làm thế được. Tôi đem chuyện chị tị nạnh kể với anh, chỉ nghe anh thở dài góp ý : các bà cô đơn hay khó tính khó nết, em nhịn đi một chút.
Tôi cũng nhanh ý, chờ anh nằm lên bụng thì mới ỉ ôi nài xin. Anh đang quần tôi như quần ngựa bỗng mất trớn, tôi biết anh bực nên vả lả cho qua và ngọ nguậy để anh trở về với cuộc vui đang bỏ dở.
Đàn ông chóng giận chóng lành, chuyện gì gay go tới đâu mà anh đang lồm cồm trên bụng vợ cũng lướt đi rất lẹ. Còn nói gì khi tôi mở lời là đã cụ bị lôi hai tay anh ập lên đôi vú tôi trước đã. Tôi nhăn nhó mè nheo kêu vú lạnh hay bị bỏ quên gì đó để anh xiết bóp, ghé mồm bú thì mới giở quẻ.
Thành ra khi anh đang nắc ắc ê, nghe lời tôi không xủi gậy nữa thì tôi lại kêu : ư, anh đang làm em đê mê lại lơ làng, em hổng chịu à nhen. Thế là anh phải xàng xàng bóp măn hai vú và từ từ nhún tới nhún lui.
Lúc đó tôi nín thở ngậm miệng dồn hơi ứ xuống hai mu, kẹp thít lấy cây gậy của anh, đồng thời lắc mông, xàng đít để hai thứ quyện bót lấy nhau. Tôi vận dụng hết sức bóp cái lỗ để vắt khúc gân dài của anh từng khấc một suốt từ trong ra ngoài, tôi thấy anh nhổm tới như vừa chạm cái gu trên yên xe.
Thế là anh cuống cuồng bóp mạnh hai vú tôi và lòn tay xuống xiết lấy lưng tôi mà nhổm nhổm nhảy lò cò, đảo vung vít cái chùy vô cái lỗ bẹp bẹp. Tôi biết anh sướng nên tuy mỏi cũng cố nạnh hai bàn chưn thốc háng lên cho anh hưởng tối đa sự ma sát.
Anh lụp chụp hối hả, thứ gì cũng muốn mà tiếc chỉ có hai tay nên khều khào bá lấy bả vai tôi kéo giùn xuống mà phạng, mà giập, mà giã, mà xáng, ào ào như cơn bão cấp 5 hoành hành tàn phá bất cứ vật gì ngăn cản.
Tôi cũng giống như dây cung đang bị căng ra, một là tên phải phóng mạnh, hai là dây phải đứt, giùng giằng cả hai xem ra không ai chịu nhịn ai. Tôi muốn thét lên như kẻ rồ, còn anh phom phom như người trèo núi.
Anh làm hăng quá, hai đùi tôi bị quậy tòm lom, lại thêm cái tiếng lép nhép càng lôi cuốn cả hai còn bao nhiêu láng đem ra đặt gọn. Anh nắc bưng bưng, ì ạch thở, vít vai chán thì rút bàn tay ra xục mò vú, bóp méo mó đã thì bợ lấy mông để kéo sát vô, ôi chao tôi tưởng cái đầu dùi của anh làm vậy chắc thủng tùm lum ở trỏng.
Nào dè không hề hấn gì mà lại còn cho tôi thấy hăng và ríu cả người lại. Đến khi anh thở hộc ra, gục luôn lên ngực tôi thì trông anh thậm tệ như con nọc vừa xài xong con nái hết tỉ. Anh không còn nhấc mình lên nổi, trong người tôi phùn phụt như có vòi nước nóng xả hết ga, nó đâm loàng nhoàng vào thành vách gì ở trỏng.
Háng xìu rồi mà hai vú vẫn tức làm sao, nó lăng xăng khiến tôi không tả rõ rệt, lúc thì ví bị bầy mọt đục ruỗng, lúc lại như cánh đồng bỏ ngỏ thênh thang. Lâu lắm mới nghe anh lí nhí : em làm anh muốn ngắc ngư. Tôi khuyên anh đừng nói gì hết mà chỉ nên đưa tay đặt lên vú tôi mà nhắm mắt ngủ đi.